Trên đường cái rộng rãi, lại không có một người đi đường nào.
Ai cũng biết, Hắc Thạch Thành chủ đuổi bắt tội phạm quan trọng, bởi vậy mỗi nhà đều đóng chặt cửa sổ. Hai huynh đệ Nhậm Thương Khung đi ở trên đường cái, tự nhiên trở thành tâm điểm. Mục tiêu cũng rất rõ ràng.
Nhưng Nhậm Thương Khung cũng không sợ. Đã cùng Hắc Thạch Thành chủ trở mặt, Nhậm Thương Khung tự nhiên là không cần e ngại.
Trên tường thành Đông môn, tiếng bước chân chỉnh tề đồng loạt vang lên, từng nhóm cung tiễn thủ xuất hiện, tất cả đều tập trung vào hai huynh đệ Nhậm Thương Khung.
Hắc Thạch Thành chủ Thạch Thiên Hào thần sắc uy mãnh, giống như hùng ưng, sải bước đi lên tường thành, ánh mắt hung hãn, hướng dưới cổng thành nhìn xuống.
Chỉ thấy Thạch Cao Phi giống như chó chết được vác trên vai. Không biết sống chết như thế nào.
Thạch Thiên Hào nội tâm tức giận, quả thực hắn muốn phát điên rồi. Tại Hắc Thạch Thành dừng chân bốn mươi lăm năm, Thạch Thiên Hào hắn đấu qua không biết bao nhiêu cường giả cự phách, cũng chưa bao giờ gặp qua một trận chiến như vầy.
Không nghĩ tới, hôm nay lại thất bại trước hai người trẻ tuổi này. Không những thế, nhi tử còn rơi vào trong tay của địch nhân.
Ánh mắt âm trầm nhìn xuống dưới thành, Thạch Thiên Hào tâm tình bên ngoài rất bình tĩnh. Ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hai tay trong áo nhẹ nhàng siết chặt, lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt: “Lôi Đình huynh đệ... cho dù các ngươi giả danh, Thạch Thiên Hào ta đuổi tới chân trời góc biển, cũng nhất định phải đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng miệng lại quát:
- Trần Lôi, Trần Đình, huynh đệ các ngươi không nên chấp mê bất ngộ, mau sớm quy hàng. Để cho bổn thành chủ điều tra. Nếu như trong sạch, tự nhiên sẽ cho các ngươi một cái công đạo. Còn nếu như Hạ Thanh Dương là do các ngươi giết, cho dù chạy tới chân trời góc biển, bổn thành chủ cũng nhất định bắt bọn ngươi về quy án!
Nhậm Thương Khung híp mắt, lạnh lùng cười cười:
- Hắc Thạch Thành chủ, từ lúc quý công tử ở Địa Chu phân đà bao vây hai huynh đệ chúng ta, ta liền không tin từ công đạo này của Hắc Thạch Thành nữa! Ngươi đem những lời đó mà đi gạt các tiểu hài tử mới lên ba đi. Ta chỉ nói một câu, ngươi là muốn tánh mạng của hai huynh đệ ta, hay là muốn tánh mạng của lệnh lang!
Hắn vừa nói xong, đại đạo hạt giống lại thúc dục đến cực hạn, đề phòng động tĩnh ở bốn phương tám hướng, chỉ cần có một tia dị động, hắn sẽ lập tức ra tay.
Sở dĩ chọn ở đường cái trống trải, cũng là vì thế. Cho dù địch nhân có mai phục, ở nơi địa thế rộng rãi như thế này, muốn đánh lén cũng không phải là chuyện dễ.
Thạch Thiên Hào giận quá hóa cười:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ta cho ngươi biết, ở Hắc Thạch Thành này, vài chục năm nay, chưa từng có người nào dám dùng loại khẩu khí đó nói chuyện với bổn thành chủ.
Lời này cũng không phải là ngông cuồng tự đại, dùng thân phận địa vị của hắn, cho dù là đà chủ của Địa Chu phân đà, cũng không có khả năng không nể mặt như thế.
Bất quá Nhậm Thương Khung căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, thản nhiên nói:
- Hắc Thạch Thành chủ, ngươi xem tánh mạng hai huynh đệ chúng ta như cỏ rác, không hỏi trắng đen, liền muốn bắt chúng ta về phủ thẩm vấn. Dưới tình huống này, ngươi còn muốn chúng ta khách khí với ngươi sao?
Thạch Thiên Hào trừng mắt:
- Trần Đình, bổn thành chủ chỉ hỏi ngươi, Hạ Thanh Dương, rốt cuộc có phải do các ngươi giết chết hay không?
Đột nhiên hỏi như vậy, chính là một thủ đoạn cao minh của Thạch Thiên Hào. Nếu như Nhậm Thương Khung không làm thì không nói gì, nhưng nếu là hắn giết, dưới tình huống đột ngột, chỉ cần phản ứng của hắn chậm chạp, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Nhậm Thương Khung lập tức phủ nhận:
- Không phải!
Trong nội tâm lại nói, là hắn muốn giết ta, chứ ta không phải muốn giết hắn, chẳng lẽ ta phải đứng im cho hắn giết hay sao?
- Nói dối!
Thạch Thiên Hào hét lớn một tiếng:
- Ánh mắt của ngươi lập loè, rõ ràng là đang nói dối! Hạ Thanh Dương chính là do huynh đệ các ngươi giết chết!
Nhậm Thương Khung cười lạnh:
- Cái này gọi là, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Hắc Thạch Thành chủ, ngươi không cần phải tìm một lý do mà gán tội cho chúng ta như vậy. Hạ Thanh Dương cũng thế, Thượng Thanh Dương cũng vậy, tuy huynh đệ chúng ta không biết, nhưng nếu đổ lên đầu chúng ta, Lôi Đình huynh đệ đây cũng không sợ ha ha?
Nhậm Tinh Hà cũng bắt đầu phụ họa:
- Đúng, người khác sợ Hắc Thạch Thành chủ ngươi, nhưng Lôi Đình huynh đệ chúng ta không sợ ngươi! Khi chết c… cũng chỉ lên trời, có quý công tử đi theo làm bạn, đường xuống Hoàng Tuyền cũng không cô đơn, ha ha ha. Hắc Thạch Thành chủ, có đảm lược thì cho người xông tới đi!
Thạch Thiên Hào trong lòng tức giận, xuất đạo vài thập niên, hôm nay lại bị trói chân trói tay như thế, một điểm chủ động cũng không có, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải!
Muốn báo thù cho cháu, cũng không thể bồi mạng nhi tử mình được.
Nhậm Thương Khung mặt không biểu tình, cất giọng nói:
- Hắc Thạch Thành chủ, sự kiên nhẫn của ta có hạn. Trong nửa canh giờ, nếu Đông môn không mở ra, yêu cầu của hai huynh đệ ta ngươi không đáp ứng. Chúng ta liền cho rằng thành chủ ngươi không có thành ý. Cùng lắm thì ngọc đá cùng nát!
Thạch Thiên Hào phiền muộn vô cùng.
Thế cục hôm nay rất rõ ràng, một là thả đối phương rời khỏi, hai là ngọc đá cùng tan. Nếu như liều lĩnh tấn công, đối phương chó cùng rứt giậu, nhất định sẽ giết chết Thạch Cao Phi, việc này tám chín phần sẽ xảy ra.
Thạch Thiên Hào quay đầu, nhìn qua các tùy tùng, thấp giọng nói:
- Ai có biện pháp có thể vô thanh vô tức tiếp cận bọn hắn, đem hai người này giết chết? Mà không làm tổn thương nhi tử của ta?
Những người này tuy thực lực phi phàm. Nhưng dưới tình hình này, muốn vô thanh vô tức tiếp cận hai huynh đệ kia, trừ khi là học được Ẩn Thân Thuật, còn không thì đừng mơ tưởng.
Mấu chốt là, chuyện xui xẻo này không dễ làm.
Nếu thành công thì không sao. Vạn nhất thất bại, làm Thạch Cao Phi bị mất mạng. Bọn hắn nhất định khó tránh khỏi liên quan.
Hơn nữa, hai huynh đệ phía dưới kia, thực lực tuy không cao, nhưng giảo hoạt vô cùng, chọn địa hình trống trãi như thế. Bọn hắn muốn tiếp cận, có cả trăm biện pháp. Nhưng muốn vô thanh vô tức tới gần, đó là chuyện hoang đường.
Dù là hóa thành gió, còn phát ra thanh âm a. Không có địa hình ẩn nấp, muốn đánh lén quả thực không có khả năng.
Điều kiện tiên quyết của việc tập kích, là phải trên cơ sở địa hình có lợi.
Mà nơi đây trống trãi vô cùng, không thể nghi ngờ, là nơi dễ thủ khó công. Bởi vì địa hình bốn phương tám hướng, hoàn toàn không có nơi nào có thể ẩn nấp được.
Hắc Thạch Thành chủ thấy mọi người không trả lời, trong lòng càng thêm giận dữ. Nuôi binh ngàn ngày, lại dùng không được.
- Như thế nào? Ta xưa nay coi trọng các ngươi, thời khắc mấu chốt, lại không có một người có năng lực thay bổn thành chủ phân ưu hay sao?
Thạch Thiên Hào thanh âm phiền muộn.
- Thành chủ đại nhân, muốn nói hai tiểu tử kia, chúng ta tùy tiện một người cũng có thể giết bọn hắn trăm lần. Mấu chốt là công tử đang nằm trong tay hắn, muốn thần không biết quỷ không hay mà giải cứu công tử, dưới địa hình như thế này, cơ hồ không có khả năng.
- Một là có Ẩn Thân Thuật. Hai là có năng lực phi thiên độn địa. Trừ hai cái này ra, muốn vô thanh vô tức tiếp cận, căn bản không được.
Đây là tình hình thực tế, Thạch Thiên Hào cũng không phải là loại người hàm hồ. Chỉ là nhi tử ở trong tay đối phương, sinh tử không biết, hắn làm sao không lo được chứ.
- Thành chủ đại nhân, thuộc hạ có ý kiến.
- Nói đi!
Thạch Thiên Hào thản nhiên nói.
- Ta cảm thấy không bằng tạm thời thả bọn họ ra khỏi thành. Theo hướng đông, một là đi Tu La Hải vực, hai là đi Vân La Thành. Trên đoạn đường vài ngàn dặm này, chúng ta có rất nhiều biện pháp lưu chúng lại. Ngược lại ở bên trong Hắc Thạch Thành này, địa hình bất lợi... Vạn nhất động thủ có gì sơ xuất, đối với danh dự của đại nhân cũng có chút ảnh hưởng. Bởi vậy, chúng ta có thể lạt mềm buộc chặt, để cho bọn chúng đi trước. Sau khi rời khỏi Hắc Thạch Thành, lại an bài các lộ nhân thủ, chặn đánh Lôi Đình huynh đệ này!
Đề nghị này, lại để cho Thạch Thiên Hào động tâm.
Trên thực tế, trong lòng của hắn cũng có ý định này. Nhưng khi cân nhắc lại có chút lưỡng lự, nghĩ ở Hắc Thạch Thành này lại để cho hai huynh đệ kia thong dong rời đi, như vậy mặt mũi hắn cũng nên ném đi là vừa.
Nhưng bất luận là tập kích hay cường công, đều không có mười phần nắm chắc không làm tổn thương Thạch Cao Phi.
Còn không bằng thả bọn họ rời đi, ven đường sẽ có rất nhiều cách để bắt bọn chúng lại.
- Lạt mềm buộc chặt, lạt mềm buộc chặt...
Hắc Thạch Thành chủ vẻ mặt âm trầm, lộ ra một tia mỉm cười lãnh khốc, thản nhiên nói:
- Vậy hãy để cho bọn chúng giãy dụa một thời gian đi. Thạch Thanh, Thạch Minh, hai người các ngươi dẫn theo một nhóm tinh anh đi trước, mai phục ở ven đường. Nhớ kỹ, vô luận như thế nào, cũng phải giải cứu cho được công tử trở về! Không có nắm chắt, nhất quyết không thể mạo hiểm làm nguy hại đến tính mệnh của thiếu gia.
Thạch Thanh cùng Thạch Minh là hai huynh đệ, cũng là tâm phúc theo Hắc Thạch Thành chủ vài chục năm, hai tên nhanh chóng lĩnh mệnh đi ra.
Hắc Thạch Thành chủ dạo bước đi về phía đầu thành, cất cao giọng nói:
- Lôi Đình huynh đệ, yêu cầu của các ngươi, bổn thành chủ có thể đáp ứng. Nhưng nếu con ta thiếu đi một cọng tóc, bổn thành chủ nhất định sẽ cho các ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Nhậm Tinh Hà nghe vậy đại hỉ.
Nhậm Thương Khung ánh mắt sâu xa, nhìn qua Hắc Thạch Thành chủ ở đầu tường, bỗng nhiên cười cười:
- Hắc Thạch Thành chủ, nếu như ta đoán không sai, ngươi giờ phút này đã phái ra vô số cao thủ, ở ven đường chuẩn bị chặn đường phải không? Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không gạt ngươi. Lệnh lang đã phục dụng Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn, nếu không có giải dược của ta, trong vòng sáu canh giờ, kinh mạch sẽ bạo liệt mà chết. Coi như các ngươi ven đường có thể cứu hắn, nhưng trong sáu canh giờ không có giải dược, lệnh lang cũng sẽ chết rất khó coi. Hi vọng bên trong quý phủ có Dược Sư tuyệt thế thiên tài, có thể ở trong vòng sáu canh giờ tìm ra giải dược. Bằng không mà nói... Hắc hắc.
Sắc mặt của Hắc Thạch Thành chủ lần đầu tiên xuất hiện biến hóa rõ ràng!
Một chiêu này của Nhậm Thương Khung, có thể nói là hoàn toàn đánh trúng chỗ yếu hại của hắn!