Một khi xuất hiện sự kiện yêu hóa, bất luận là thành thị nào, phản ứng đều phi thường nhanh chóng. Lúc này cũng không ngoại lệ.
Ba tên mạo hiểm giả đồng bạn với đại hán kia, đều bị bắt lại.
Huynh muội Lăng Tầm Dã, cũng bị bắt. Nếu không phải nghe nói Lăng Tầm Dã đã kịp thời phục dụng Nghịch Yêu Đan, chỉ sợ hắn đã phơi thây xứ người rồi.
Phản ứng của Hắc Thạch Thành đối với sự kiện yêu hóa, có thể nói là vô cùng nghiêm khắc. Chỉ cần là người ở hiện trường, đều phải tiếp nhận kiểm tra, thời gian kiểm tra là một canh giờ.
Huynh đệ Nhậm Thương Khung không có bị yêu hóa khôi lỗi công kích, có đợi cũng chẳng sao. Nhưng Lăng Tầm Dã thì khác, trải qua một canh giờ hết sức dày vò.
Cũng may Nghịch Yêu Đan của Nhậm Thương Khung dược hiệu kinh người, một canh giờ đi qua, nguy hiểm giải trừ, Lăng Tầm Dã thở phào một hơi, mắng một câu:
- Chắc là Diêm Vương lão gia không muốn nhận ta.
Đứng dậy hướng về phía Nhậm Thương Khung nhếch miệng cười cười, thở dài:
- Xem ra nhân tình này ta phải trả cho ngươi rồi.
Nhậm Thương Khung sở dĩ ra tay trợ giúp, hiển nhiên không phải vì cầu một cái nhân tình. Tùy ý cười cười:
- Nếu muốn ngươi trả nhân tình, ta đã không cho ngươi Nghịch Yêu Đan.
Lăng Tầm Dã lại nói:
- Ngươi muốn hay không là một chuyện, nhưng trả hay không lại là chuyện của ta. Ta Lăng Tầm Dã đời này sợ nhất là thiếu nhân tình của người khác.
Yêu hóa khôi lỗi xuất hiện, làm cho bầu không khí của Hắc Thạch Thành thoáng cái ngưng trọng hơn rất nhiều. Hai huynh đệ Nhậm Thương Khung giục ngựa, hướng Địa Chu phân đà đi đến.
Thế lực Thiên Các rất khổng lồ, bất kỳ một cái phân đà nào, ở địa phương đó tồn tại như một quái vật bất khả xâm phạm, từng ngành sản xuất đều có khắc lạc ấn của Thiên Các.
Lăng Tầm Dã vừa chạy vừa kêu lên:
- Huynh đài dừng bước.
Nhậm Thương Khung dừng ngựa:
- Lăng huynh, ta và ngươi bèo nước gặp nhau, sao phải khổ như thế?
Lăng Tầm Dã cười nói:
- Ta nói phải trả nhân tình cho ngươi, ngươi đi như vậy, ta sao có thể trả được? Không bằng ta cho ngươi biết một tin tình báo trọng yếu, coi như báp đáp cho ngươi, như thế nào?
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Hai huynh đệ chúng ta tạm thời không cần tình báo gì cả.
- Ngươi thật là khó khăn.
Lăng Tầm Dã thán nhẹ một tiếng:
- Như vậy đi, huynh muội chúng ta bổn sự không nhiều, chỉ giỏi về lĩnh vực tin tức tình báo mà thôi. Ta đoán hai huynh đệ các ngươi đến Hắc Thạch Thành, nhất định là muốn tới Thiên Các phân đà nhận nhiệm vụ, đúng không?
- Nếu đúng thì như thế nào?
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói.
- Vậy đi, nếu như ngươi muốn nhận nhiệm vụ, như vậy không ai thích hợp dẫn đường hơn ta. Không phải ta nói ngoa, vài ngàn dặm xung quanh Hắc Thạch Thành này, có Lăng Tầm Dã ta, là có được một quyển bách khoa toàn thư, một bản đồ sống.
Lăng Tầm Dã nói bốc nói phét, Lăng Tầm Diệp ở phía sau vẻ mặt đỏ bừng, cánh tay trắng nõn nắm lấy ống tay áo của huynh trưởng, hiển nhiên là muốn ngăn không cho hắn tiếp tục khoác lác nữa.
Lăng Tầm Dã cười hắc hắc nói:
- Ngươi xem muội muội của ta, rất ít xuất hiện… Uy, huynh đài, uy uy, đừng đi mà. Có chuyện gì từ từ nói, ngươi cho ta Nghịch Yêu Đan, ta có thể giúp ngươi không lấy công...
Nhậm Thương Khung không để ý tới nữa, giục ngựa chạy như bay, thoáng cáo bỏ xa hai huynh muội Lăng Tầm Dã.
Lăng Tầm Dã thấy hắn tuyệt tình như vậy, phiền muộn vô cùng, trong miệng nói lầm bầm:
- Đúng là một tên kỳ quái. Bất quá muốn bỏ Lăng Tầm Dã ta, không dễ như vậy. Muốn để ta thiếu nhân tình của ngươi, không có cửa đâu!
Quay đầu lại hô:
- Tiểu Diệp, chúng ta đi Địa Chu phân đà.
Lăng Tầm Diệp thấp giọng nói:
- Ca, muội thấy người ta không thích chúng ta đi theo, ta xem...
- Muội thì biết cái gì? Đông Lăng Tứ Bá kia là một đám tiểu nhân bỉ ổi. Hôm nay bị chết một tên, đối với hai huynh đệ kia nhất định là hận thấu xương. Ba gia hỏa kia một khi được thả ra, nhất định sẽ tìm hai huynh đệ kia tính sổ. Chúng ta không giúp, ta dám đảm bảo hai huynh đệ này không thể sống mà rời khỏi Hắc Thạch Thành. Đông Lăng Tứ Bá ở Hắc Thạch Thành không phải là đám không có danh tiếng.
Lăng Tầm Diệp hoảng sợ nói:
- Ca, vậy chúng ta nhất định phải đi mật báo. Không thể nhìn bọn họ bị giết được.
- Tiểu Diệp, huynh nói cho muội biết. Là ca ca thiếu nhân tình của người ta, cùng muội không có quan hệ gì. Huynh không cho muội để ý tới hắn.
Khuôn mặt Lăng Tầm Diệp lập tức đỏ bừng, nói:
- Ca, huynh nói đi đâu vậy. Ta... Ta sao lại... để ý hắn chứ.
- Không có thì tốt.
Lăng Tầm Dã làm bộ dáng đại ca, đỉnh đạc nói:
- Muội nếu như chưa qua hai mươi tuổi, thì làm ơn đừng nghĩ tới chuyện tình nam nữ giùm huynh.
- Biết rồi.
Lăng Tầm Diệp xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu đi theo sau lưng ca ca, phảng phất giống như người qua đường bốn phía đều đang nhìn nàng, làm cho nàng ngượng ngùng không thôi.
...
- Lão Nhị, ta thấy hai huynh muội kia hình như không có ác ý.
Nhậm Tinh Hà cho ngựa đi chậm lại, cùng Nhậm Thương Khung đi song song, mỉm cười nói.
- Đệ có nói bọn họ có ác ý hay sao?
Nhậm Thương Khung cũng cười nói.
- Vậy sao đệ giống như tránh ôn thần vậy?
Nhậm Tinh Hà khó hiểu, một quả Nghịch Yêu Đan sáu bảy vạn lượng chứ đâu có ít, cho dù tên kia trả không nổi, nhưng cũng nên cho hắn biết danh tánh, để hắn biết là đã nợ nhân tình của ai chứ.
- Tuy không có ác ý, nhưng bèo nước gặp nhau, người ta tuy giúp mình một chuyện nhỏ, cũng không thể liền muốn đi theo người ta được? Chúng ta lần này là đi rèn luyện, những chuyện thị phi nếu như tránh được thì phải tận lực mà tránh.
Nhậm Tinh Hà thở dài:
- Thế nhưng mà, hiện tại có lẽ đã dính rồi. Ngươi không thấy ánh mắt của ba tên kia sao, phảng phất như muốn nuốt sống chúng ta vậy.
Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng mỉm cười:
- Chỉ sợ bọn chúng không có năng lực đó thôi.
Nhậm Tinh Hà hít một hơi, đang khi nói chuyện cũng đã đến Địa Chu phân đà. Nhìn qua kiến trúc rộng rãi kia, đều là dùng từng khối hắc thạch cực lớn xây thành.
Mỗi một khối hắc thạch, đều dài hơn một trượng, độ dày ít nhất cũng ba bốn xích.
Loại hắc thạch khổng lồ này, chính là một tài nguyên của Hắc Thạch Thành. Cũng là đặc trưng của Hắc Thạch Thành.
Địa Chu phân đà, các sản nghiệp kinh doanh rất toàn diện.
Hai huynh đệ Nhậm Thương Khung trước gởi ngựa, sau đó đi khách điếm thuê hai gian phòng. Những tốn hao này tuy xa xỉ, nhưng đối với Nhậm Thương Khung mà nói, chỉ là tiền lẻ mà thôi.
Sau khi đi vào Địa Chu phân đà, trên đường đi gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc. Những gương mặt này đều là những mạo hiểm giả lúc trước ở dưới tường thành xem thông cáo.
Nhìn thấy hai huynh đệ Nhậm Thương Khung đi đến, có mấy người tươi cười thiện ý, có vài người thì bất động thanh sắc nhìn qua bọn hắn, cũng có vài người nhìn cũng không thèm nhìn.
Nhậm Thương Khung không thèm để ý, trực tiếp đi vào Địa Chu phân đà. Lúc này là buổi sáng, cũng là lúc nơi đây náo nhiệt nhất.
Lúc này trong đại sảnh, có rất nhiều người đang thảo luận chuyện ở dưới tường thành. Thấy Nhậm Thương Khung là một trong những nhân vật chính đã đến, đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Nhậm Tinh Hà sờ mũi, cười khổ nói:
- Lão Nhị, xem ra chúng ta muốn yên ổn cũng khó khăn a.
Hai huynh đệ chọn một cái bàn không quá bắt mắt ngồi xuống, sớm có tiểu nhị đi lên chào hỏi:
- Hai vị khách nhân, có muốn uống chút gì không?
- Cho năm cân rượu ngon đến. Lại thêm chút đồ nhắm, nhanh đi.
Sắc mặt Nhậm Tinh Hà giống như một tên công tử quần là áo lượt, phất tay áo, đem tiểu nhị đuổi đi.
Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện ba thân ảnh, đúng là ba người còn lại của Đông Lăng Tứ Bá. Ba người này tựa như dã quỷ, u ám tiến gần đến bàn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Nhậm Thương Khung, sát khí không thèm che giấu.