Đi trên đường cái Vân La Thành, tâm tình Nhậm Thanh Sương rất thoải mái. Những năm gần đây, vết sẹo bên gò má trái, vẫn là tâm bệnh lớn nhất của nàng.
Nữ hài tử thiên tính thích đẹp, Nhậm Thanh Sương mặc dù thành thục, cũng không ngoại lệ.
Qua nhiều năm như vậy, nàng đã chịu đủ các loại chỉ trỏ, chế giễu…
Hôm nay, rốt cục có thể đem những lọn tóc vẫn che gò má trái để ra sau, đem dung nhan tuyệt sắc biểu hiện ra trước mắt người đời, đây là một loại hạnh phúc khó có thể diễn tả bằng lời được.
Hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của người quen, Nhậm Thanh Sương quên hết những phiền muộn mấy ngày nay. Nhìn Nhậm Thương Khung đang đi phía trước, trong lòng Nhậm Thanh Sương không khỏi dấy lên sự cảm kích vô cùng.
Nếu không có đường đệ này, gia tộc sao có thể phát triển như hôm nay? Sao có Nhậm Thanh Sương như hiện tại?
Không biết vì sao, khi Nhậm Thương Khung nói ra những lời khinh thường Vân La thành chủ, lần đầu tiên Nhậm Thanh Sương không có trách cứ hắn nói ngoa ngôn vọng ngữ, mà chỉ thấy hãnh diện cùng chờ mong mà thôi.
Ngắn ngủn không đến một tháng, đường đệ này tựa như ánh sáng mặt trời, từ từ bay lên, hào quang vạn trượng.
Bất tri bất giác, đã trở thành một trụ cột của gia tộc!
Hôm nay, thấy hắn đi đứng trầm ổn, lại không thiếu tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, ẩn trong lúc đó, lại có một loại khí độ làm cho người ta kính phục.
Loại khí độ này, lúc Nhậm Thanh Sương còn rất nhỏ, đã từng cảm nhận qua trên người Tam thúc!
Nhậm Thương Khung phảng phất giống như sau lưng có mắt, nhún vai cười nói:
- Tỷ, sau lưng ta có hoa sao?
Nhậm Thanh Sương dậm chân:
- Đường ngươi ngươi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Tỷ đệ hai người đi không bao lâu đã tới Thiên Các cứ điểm.
Thủ vệ kia tự nhiên không biết thần bí Đan sư trong khoảng thời gian này là Nhậm Thương Khung, đem tỷ đệ hai người chận ở bên ngoài.
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:
- Xin thông báo cho Đan tiểu thư, nói người đưa đan bái phỏng.
Thủ vệ kia không hỏi nhiều, gật gật đầu, liền đi vào thông báo. Không bao lâu đã đi ra nói:
- Mời hai vị vào.
Nhậm Thương Khung mỉm cười tự nhiên, khoang thai đi vào.
Nơi này, hắn đã tới rất nhiều lần, tâm tình tự nhiên bình thản. Nhưng Nhậm Thanh Sương thì khác, nàng rất ít khi cùng người của Thiên Các cứ điểm liên hệ, trong nội tâm không khỏi có chút gợn sóng.
Chỉ là, nhìn qua bóng lưng trầm ổn của Nhậm Thương Khung, chút gợn sóng trong lòng cũng dần dần bình tĩnh, thầm nghĩ, ta so Thương Khung thì lớn hơn nhiều, cũng không thể rụt rè, làm mất mặt gia tộc.
- Nhậm thiếu gia, ta mới vừa rồi còn suy nghĩ, ngươi rốt cuộc đến khi nào mới bộc lộ thân phận. Ha ha, ngươi tiểu quỷ này, thiếu chút nữa làm cho ta nhìn lầm.
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:
- Đan tiểu thư mắt sáng như đuốc, thân phận của tiểu đệ, chỉ sợ trong mắt ngài, cũng không phải là bí mật gì a?
Đan tiểu thư kia lắc đầu, ánh mắt dừng tại trên mặt Nhậm Thanh Sương, hơi có chút ngạc nhiên, bất quá chỉ lóe lên mà thôi, cười nói:
- Vị muội muội này phong hoa tuyệt đại, đích thị là Nhậm thị gia tộc Thanh Sương tiểu thư a?
Nhậm Thanh Sương gật đầu:
- Thanh Sương bái kiến Đan tiểu thư.
Cô gái này, kỳ thật đã qua tuổi ba mươi, xưng hô Đan tiểu thư quả thật có chút hơi quá, nhưng Nhậm Thương Khung là cố ý gọi như vậy, tất nhiên, xưng hô như thế rất hợp với ý nàng.
Chỉ nghe nàng khanh khách cười:
- Hai tỷ đệ các ngươi, đều rất khéo ăn nói. Bất quá, nếu như không ngại, thì gọi ta một tiếng Đan tỷ a. Thanh Sương muội tử, ngồi đi. Chậc chậc, tuyệt sắc như vậy, không biết đã có lang quân hay chưa?
Nhậm Thanh Sương sắc mặt đỏ lên, đang muốn mở miệng thì Nhậm Thương Khung đã nói trước:
- Tỷ tỷ của ta còn chưa đính hôn, lấy đâu ra lang quân. Đan tỷ nếu như có người thích hợp thì giới thiệu đi ha ha?
- Ha ha, Thanh Sương muội tử tuyệt sắc như vậy, đâu cần tới ta phải giới thiệu.
Nói đến đây, Đan tiểu thư bỗng nhiên ngừng lại một chút, nhìn qua Nhậm Thương Khung, chuyển chủ đề:
- Tiểu quỷ đầu, ngươi lần này không cần che dấu thân phận mà đến, chắc là đã biết được chút ít gì rồi đúng không?
Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:
- Biết được gì chứ?
- Hừ, tiểu gia hỏa ngươi, cực kỳ láu cá a, khi đàm phán..., so với nhiều lão hồ ly còn muốn giảo hoạt hơn. Ta cũng không tin, ngươi vô duyên vô cớ lại bộc lộ thân phận. Nhanh nói sự thực đi.
Hai người đã hợp tác với nhau rất nhiều lần, nên không xa lạ giống như lúc mới gặp.
Nhậm Thương Khung bất đắc dĩ nói:
- Quả thực là không biết chuyện gì cả, chẳng qua là cảm thấy thời cơ đã đến, nên không cần che dấu nữa mà thôi.
Lời này tự nhiên là giả ngu, bất quá Đan tiểu thư thấy vẻ mặt hắn như vậy, nhất thời không phân biệt được thật giả. Vân vê mái tóc mềm mại, bỗng nhiên nói:
- Vân La thành chủ hôm qua đã tới nơi đây, ngươi biết không?
- Đan tỷ, Vân La thành chủ muốn làm chuyện gì, chắc chắn sẽ không xin chỉ thị của ta, nên ta làm sao biết được?
Việc này, Nhậm Thương Khung tự nhiên cũng có thể suy đoán ra. Bất quá trước mặt Đan tỷ, hắn cũng không muốn biểu hiện quá mức thông minh.
Bởi vậy, hắn cố ý dùng khẩu khí khẩn trương truy vấn:
- Hắn tới làm gì?
- Hắn muốn Thiên Các cứ điểm ta ngừng thu mua Nghịch Yêu Đan, nói cách khác, hắn đến để cầu tình cho Tống gia.
- Không có, ta không trêu cợt ngươi. Tuy Vân La thành chủ không uy hiếp được Thiên Các cứ điểm ta, bất quá cũng nên nể chút mặt mũi. Ta đã đáp ứng hắn, không thu mua Nghịch Yêu Đan của bất luận nhà nào. Kể cả Nhậm thị gia tộc các ngươi.
Nhậm Thanh Sương sắc mặt hơi đổi, đang muốn mở miệng chất vấn. Đã thấy Nhậm Thương Khung hướng nàng nháy mắt, khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không nên vọng động.
- Như vậy cũng tốt, cho hắn chút mặt mũi, sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác của chúng ta, rất tốt!
- Rất tốt sao?
Lần này, liền Đan tiểu thư có chút ngoài ý muốn.
- Hắc hắc, Đan tỷ à. Không nói gạt ngươi, ngươi mặc dù muốn thu mua, Nhậm Gia cũng cung cấp không ra đan dược. Bởi vì con đường thu mua tài liệu của chúng ta, đã bị Vân La thành chủ chặt đứt toàn bộ.
Quả nhiên, lời này nói ra, Đan tiểu thư rõ ràng không có biểu hiện ngoài ý muốn, ngược lại bên trong khóe mắt còn toát ra một tia mỉm cười giảo hoạt.
- Nếu không, ta sao lại nói Đan tỷ xử lý tốt chứ? Ta đoán, Đan tỷ chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi? Vân La thành chủ kia, nhất định đã nói cho ngươi biết, hắn đã chặt đứt con đường nhập hàng của chúng ta. Đan tỷ tự nhiên là biết thời biết thế...
Lần này, Đan tiểu thư ngược lại có chút giật mình. Tiểu tử này, thật đúng chỉ có mười sáu tuổi sao?
Trong chuyện này, xác thực hoàn toàn đúng như hắn nói. Đan tiểu thư vốn đối với đề nghị của Vân La thành chủ không nhiều hứng thú lắm.
Vân La thành chủ hắn mặt mũi tuy lớn, nhưng muốn can thiệp vào chuyện của Thiên Các cứ điểm, hắn còn chưa có tư cách.
Đan tiểu thư sở dĩ cho hắn mặt mũi, chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi. Con đường nhập hàng của Nhậm Gia đã bị chặt đứt, như vậy tất nhiên cung cấp Nghịch Yêu Đan không được, không bằng biết thời biết thế đáp ứng hắn.
Bất quá, nội tâm Đan tiểu thư, sớm đã có đối sách. Nghịch Yêu Đan là mối làm ăn rất tốt, tự nhiên buông tha là không thể nào.
Chỗ mà Đan tiểu thư muốn, cũng chính là chỗ Nhậm Thương Khung muốn!
Nhậm Thanh Sương đầu đầy sương mù, không biết hai người này đang nói cái gì.
Đan tiểu thư trừng mắt nhìn Nhậm Thương Khung, thật lâu mới thở dài một hơi:
- Tiểu tử, nói giá đi.
- Hạ phẩm Nghịch Yêu Đan, ngoài chín thành linh lực, hai vạn một quả; trung phẩm Nghịch Yêu Đan, trên tám phần đến dưới chín phần, bốn vạn một miếng; ngoài chín thành linh lực, tám vạn một quả.
Đan tiểu thư nghe báo giá như thế, lộ ra mỉm cười:
- Tiểu tử, khẩu vị của ngươi cũng không nhỏ. Bất quá để tỏ thành ý vì đã xé bỏ hiệp nghị trước kia, cái giá này, ta đồng ý! Hắc hắc, La Hiên thành chủ, ta đáp ứng ngươi không thu mua Nghịch Yêu Đan của Vân La Thành, đây cũng không làm trái lời hứa. Hôm nay, chúng ta ra nguyên liệu, nhờ Nhậm thị gia tộc luyện chế đan dược, trả phí tổn luyện đan cho bọn hắn, đây là việc hợp lý a?
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc, không thể không nói, sinh ý làm lâu năm, tự nhiên có sự ăn ý giữa hai bên. Hai người một câu cũng không nói đến chuyện luyện chế thay, nhưng vẫn có thể ngầm hiểu lẫn nhau.
Nhậm Thanh Sương bừng tỉnh đại ngộ, cũng không khỏi nở nụ cười.
Thì ra là thế!
Lần này, Nhậm thị không có con đường nhập tài liệu thì như thế nào? Thiên Các cứ điểm không thu mua Nghịch Yêu Đan thì như thế nào?
Tình huống hôm nay, quan hệ giữa Nhậm thị cùng Thiên Các cứ điểm, là quan hệ người được thuê cùng cố chủ. Nói cách khác, Nhậm Gia hiện nay đang làm thuê, Vân La thành chủ cho dù một tay che trời, cũng không thể ngăn cản chuyện này.
Như thế, Nhậm Gia không cần hao tâm tổn trí, mà tiền lời, cũng không ít hơn so với tự tay luyện chế bao nhiêu. Loại sinh ý không vốn này, cớ sao không làm?
Hiệp nghị mới được ký kết, Nhậm Thương Khung cười tủm tỉm nói:
- Đan tỷ a, hiệp nghị lần này, sẽ không xé bỏ như lần trước nữa chứ?
Này tự nhiên chỉ là nói giỡn mà thôi, hắn cũng biết, Đan tiểu thư cũng không phải là muốn xé bỏ hiệp nghị trước, mà chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi.
- Yên tâm đi tiểu tử. Bán mặt mũi một lần cho La Hiên hắn, là xem trọng hắn lắm rồi. Lần sau nếu tới, hắn còn không biết chừng mực, ta sẽ không để cho hắn đắc ý ra về. Hừ, nguyên tắc của ta rất đơn giản, ai ảnh hưởng ta kiếm tiền, ta khiến cho hắn ăn không ngon, ngủ không yên!
- Hắc hắc, tốt. Tống gia chỉ biết ôm chân thành chủ đại nhân, để xem Tống Thanh Sơn lần này, còn có chiêu thức gì.
Đan tiểu thư lông mi giương lên, bỗng nhiên thần thần bí bí nói:
- Tiểu gia hỏa, để tỏ lòng thành hợp tác, tỷ tỷ ta ngược lại có thể tiết lộ cho ngươi một tin tức bí mật, căn cứ tình báo, Tống Thanh Sơn lần này bỏ cả vốn gốc, đem hai quả thượng phẩm Trúc Cơ Đan lấy ra sử dụng. Một quả cho Đan sư Tống Bính của bọn hắn, một quả thì cho Tống Lam. Đây là muốn trợ hai người này trùng kích võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng. Nếu ta đoán không sai, trong vài ngày tới, sẽ có tin tức Tống Lam đột phá.