- Tham Lang, ngươi nghĩ hay quá nhỉ, ba viên Đại Đạo Nguyên Đan, chỉ có một viên là Đại Đạo Nguyên Đan cấp ba, dựa vào cái gì thuộc về ngươi?
Hỏa Đồng Vương ồm ồm nói:
- Thần Ngưu nhất tộc ta, muốn viên Đại Đạo Nguyên Đan cấp ba này, nếu không chuyện hợp tác không bàn nữa.
Tham Lang Vương cười lạnh nói:
- Không bàn thì không bàn, dường như ta cũng không còn tìm các ngươi a. Không phải lão ngưu ngươi tới, ta còn không thèm đi?
Ngân Nhung Vương không nhịn được rồi:
- Các ngươi muốn cãi nhau tới bao giờ. Đừng trách ta nói chuyện không dễ nghe, nếu như Đại Đạo Nguyên Đan lần này đều bị nhân loại thu đi, Man hoang chúng ta cũng đừng lăn lộn nữa. Đường đường vương tộc Man Hoang, ba lần giao dịch, ba lần thất bại!
- Thất bại thì thất bại. Cái này cũng chẳng có sao, thế lực loài người bọn họ quá yếu, không có Đại Đạo Nguyên Đan hỗn không nổi nữa. Man Hoang chúng ta cường giả như mây, không dựa vào Đại Đạo Nguyên Đan vẫn mạnh như thường.
Khẩu khí Tham Lang Vương kiêu ngạo vô cùng.
Bất quá khẩu khí kiêu ngạo thuộc về kiêu ngạo, trên thực tế, đối với khát vọng đối với Đại Đạo Nguyên Đan, Tham Lang Vương cũng không kém những người khác, chỉ bất quá hắn cũng phải làm bộ thờ ơ như không.
Ngân Nhung Vương cũng rất hiểu Tham Lang Vương, nói:
- Tham lang, ngươi đừng giả bộ có được hay không? Mọi người tranh luận không ngừng, ta thấy nên làm công bình một chút, chúng ta bắt thăm.
Bắt thăm là biện pháp giải quyết tranh đoan duy nhất. Hết thảy dựa vào vận khí.
- Được rồi, bắt thăm, ta không có ý kiến.
Tham Lang Vương thấy có bậc thang, cũng chỉ có thể leo xuống.
Mặc dù Hỏa Đồng Vương bá đạo, nhưng mà hắn cũng biết, hai vương tộc khác cũng không phải là dễ trêu. Bắt thăm có lẽ là lựa chọn công bình nhất.
- Bắt thăm thì bắt thăm, bất quá nếu đã có kết quả, ai đổi ý đừng trách ta vô tình.
- Ai đổi ý ai con mẹ nó chính là cháu!
Ngân Nhung Vương thoáng cái nói:
- Nếu không chúng ta thề, tiết kiệm đến lúc đó có người nói dai như giẻ rách.
Man Hoang vương tộc, cũng rất chú trọng thiên địa thệ ước, có thệ ước này ước thúc, cho dù kết quả bắt thăm không hài lòng, ai cũng không có thể bội ước.
Bắt thăm rất nhanh có kết quả.
- Con mẹ nó, thật là xui!
Hỏa Đồng Vương tát vào tráng mình, bởi vì hắn rút phải Đại Đạo Nguyên Đan cấp hai.
- Ha ha ha, ta nói rồi, Đại Đạo Nguyên Đan cấp ba sẽ thuộc về ta. Thế nào? Các ngươi không lời nào để nói chứ?
Tham Lang Vương vui vẻ nói.
Hỏa Tràng Vương nổi nóng, nhưng đã lập thệ ước, cũng không thể làm gì, chỉ có thể thở phì phì mắng một câu:
- Vận cứt chó!
- Ta không phản đối. Tham Lang, Đại Đạo Nguyên Đan cấp ba này thuộc về ngươi. Bất quá lợi thế báo giá, cũng phải lấy ngươi làm chủ.
Tham Lang Vương cười nói:
- Này là tự nhiên, đường đường Thần Lang nhất tộc ta, chút báo giá này vẫn còn trả nổi. Ta ra mười vạn Lang Hồn!
- Tốt, quả nhiên là đại thủ bút. Ta đây ra ba nghìn Đế Thính Hầu.
Hỏa Đồng Vương nghiêm túc nói:
- Ta ra ba nghìn Cuồng Viêm Ngưu.
Ba phân báo giá này, chỉ riêng một cái đã thấy kinh người, ba cái cộng chung một chỗ, phân lượng càng thêm kinh khủng.
Quả nhiên báo giá của ba vương tộc vừa ra, hoàn toàn áp đảo báo giá những tông môn khác của Đông Hoàng Châu. Thắng được giao dịch cuối cùng
Mười vạn Lang Hồn, chính là hồn phách Chiến Lang của Thần Lang nhất tộc đề luyện, một lần có thể thả ra mười vạn Chiến Lang.
Hơn nữa, lực chiến đấu của những Chiến Lang này đều là cấp bậc Thiên Yêu, bộ phận thậm chí đạt đến cấp bậc Yêu Vương. Chiến Lang một chọi một thì lực chiến đấu không tính mạnh, nhưng mà tạo thành mười vạn, lực chiến đấu cơ hồ là tăng lên mấy lần. Lực chiến đấu của mười vạn Lang Hồn có thể nói là phi thường đáng sợ.
Mà Đế Thính Hầu, còn có tên khác là Địa Linh Hầu, là một loại linh hầu có trí tuệ cực lớn, có thể trường kỳ sinh tồn trong lòng đất, xuất nhập mặt đất, như giẫm trên đất bằng. Có Đế Thính Hầu bên cạnh, là có thể đi lại trong đất cực kỳ dễ dàng.
Mà Cuồng Viêm Ngưu, vừa nghe danh tự này, liền biết là lực chiến đấu cực kỳ cuồng bạo. Một khi khởi xướng ra, ba nghìn đầu Cuồng Viêm Ngưu, thậm chí có thể tách ra mấy chục vạn đại quân.
Sau khi Nhậm Thương Khung thấy báo giá, hoàn toàn không do dự, liền lựa chọn báo giá của Man Hoang tam tộc, mặc dù hắn bất ngờ vì Thần Phượng nhất tộc không báo giá, nhưng mà giao dịch này có quy tắc giao dịch, hắn lựa chọn báo giá của Man Hoang tam tộc, tự nhiên không thể tính toán tới Thần Phượng bộ lạc.
Man Hoang tam tộc thắng được, cũng là hưng phấn vô cùng.
Mà những tông môn khác của Đông Hoàng Châu, không có đạt được Đại Đạo Nguyên Đan tự nhiên là rất mất mát. Bất quá Đại Đạo Nguyên Đan tổng cộng cũng chỉ có sáu miếng, nhất định có người phân không được.
Người thắng lớn nhất, đương nhiên là Thủy Vân Tông, bọn họ một nhà được hai quả.
Còn lại bốn miếng, phân biệt rơi vào Thần Lang, Thần Viên, Thần Ngưu tam đại vương tộc Man Hoang, cùng với Truy Nhật Kiếm Minh.
Mà Thất Tinh Đạo Tràng, Tinh Nguyệt Cốc cùng với Bão Thạch Tông, còn lại là hai tay trống trơn.
Xích Hằng Vũ thấy giao dịch hoàn tất, cười nói:
- Chư vị, Đại Đạo Nguyên Đan đã tới tay, nói vậy bây giờ các ngươi cũng sẽ không hoài nghi vấn đề Đại Đạo Nguyên Đan thực giả rồi?
Đại Đạo tôn Vân Hạc Tường của Thủy Vân Tông cười nói:
- Hàng thật giá thật, Đan Tiên Điện không hổ là siêu cấp thế lực, cũng chỉ có Đan Tiên Điện mới có thủ bút lớn như thế. Thủy Vân Tông ta là phục rồi.
- Tâm phục khẩu phục.
Thủy Trường Đông cười ha hả. Tâm tình của hắn rất tốt, mặc dù bỏ đại giới, nhưng không nghi ngờ chút nào, lần này Thủy Vân Tông bọn họ thu hoạch lớn nhất a.
- Tốt lắm, truyền nhân Đan Tiên chúng ta cũng đã gặp rồi, Đại Đạo Nguyên Đan cũng đã tới tay. Đan Tiên hội này cũng đã kết thúc? Bổn vương trở về có một số việc, đi trước một bước rồi.
Tham Lang Vương lười biếng nói.
Xích Hằng Vũ cười nói:
- Chư vị, cần gì nóng lòng? Trước kia chúng ta nói Đan Tiên hội lần này, thứ nhất là cùng nhau thưởng thức Đại Đạo Nguyên Đan, thứ hai là vì thương nghị đại kế kháng yêu. Trước mọi người yêu cầu trước nhìn đại đạo nguyên đan Đại Đạo Nguyên Đan, hôm nay Đại Đạo Nguyên Đan đã xem rồi. Chúng ta có nên thương lượng chủ đề kháng yêu hay không?
Tham Lang Vương cười phớt:
- Chuyện này, chúng ta cũng không làm chủ được. Cái này xin lỗi không tiếp được rồi.
Ngân Nhung Vương cũng cười cười:
- Tham Lang nói rất đúng, chúng ta tới đây, chính là tham gia Đan Tiên hội, kiến thức Đại Đạo Nguyên Đan, về phần đại kế kháng yêu. Đây là chuyện tình của loài người, Man Hoang bộ lạc ta cũng không muốn dính vào vũng nước đục lần này.
Nhậm Thương Khung nói:
- Ngân Nhung Vương lời ấy sai rồi. Bởi vì cái gọi là môi hở răng lạnh. Dã tâm Yêu tộc, không đơn thuần là nhằm vào thế giới loài người. Man Hoang ba trăm ngàn dặm lãnh thổ quốc gia, tin tưởng ở trong mắt yêu tộc, là một khối thịt béo lớn hơn nữa? Từ xưa tới nay, khẩu vị yêu tộc cũng rất lớn.
- Hừ, khẩu vị lớn thì sao? Thượng cổ bằng mangtới nay, Yêu tộc Vô Tận Hải lãnh thổ, cũng không dám tới trêu chọc Man Hoang chúng ta!
Hỏa Đồng Vương đối với Man Hoang rất có tự tin.
Cũng là Thanh Loan Vương như có điều suy nghĩ, nhưng không có nói gì.
Nhậm Thương Khung biết bọn người kia cũng không phải là tự cao tự đại, mà là giả bộ.
Trên thực tế, lần này yêu tộc tới, tất cả mọi người rõ như ban ngày, muốn nói Man Hoang một chút cũng không lo lắng, đó là không có khả năng. Sở dĩ Man Hoang tỏ thái độ như vậy, đơn giản chính là còn không có thăm dò được điểm mấu chốt của loài người ở nơi đâu.
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:
- Có dám trêu chọc hay không, thực tại khó mà nói. Hiện nay thế lực loài người còn không có bị đánh bại. Một khi loài người bị tiêu diệt, Man Hoang sẽ mất đi chỗ dựa, hoàn toàn bộc lộ trước mắt yêu tộc. Đến lúc đó khối thịt béo này, yêu tộc gặp mặt mà chẳng quan tâm sao? Ta cũng không tin.
Thanh Loan Vương cuối cùng là thừa ân cứu mạng của Nhậm Thương Khung, nói:
- Thương Khung đại sư, chuyện kháng yêu, vương tộc Man Hoang bọn ta sẽ làm. Nếu thế cục cần thiết, chung tay kháng yêu là cử chỉ tất nhiên. Bất quá mấy người chúng ta, thực cũng không dám hứa hẹn cái gì.
Bọn họ đều là vui kế tiếp, từ căn bản mà nói, bây giờ còn không có quyền quyết đoán.
Sau khi Man Hoang tứ đại vương tộc rời khỏi, sắc mặt Xích Hằng Vũ có chút lo lắng. Dù sao, Đan Tiên hội lần này, đã có chút đầu voi đuôi chuột rồi.
Thế lực Man Hoang rời đi, kháng yêu sẽ rơi vào bế tắc.
Cũng may, sáu đại tông Đông Hoàng Châu vẫn còn, tất cả mọi người rất ăn ý, không nói gì, tràng diện lộ ra vẻ thập phần ngưng trọng, không khí có chút bị đè nén.
Lý Dật Phong nhìn chung quanh một vòng, hắn mở miệng trước:
- Ta trước nói vài lời. Yêu kiếp này bộc phát quá nhanh, Nam Thiên Các ta chiến vô số trận cùng yêu tộc, đối với thực lực yêu tộc có chút hiểu rõ.
Thất Tinh Đạo Tràng Thiên Xu Tử vội nói:
- Vừa lúc, Dật Phong lão đệ hãy chia xẻ kinh nghiệm kháng yêu cho chúng ta. Ta nghe nói, Nam Thiên Các ngươi chiến vô số lần cùng đại quân yêu tộc, mỗi lần đều là đại thắng, thập phần hả giận a. Đáng thương Thất Tinh Đạo Tràng ta bị đại quân yêu tộc vây khốn, sớm chiều khó bảo toàn. Dật Phong lão đệ, các ngươi rốt cuộc có tâm đắc gì không?
Lý Dật Phong nói:
- Muốn nói tâm đắc cũng có một chút. Yêu tộc thế lớn, thực lực của chúng ta các rất xa, cho nên, chiến đấu đối với yêu tộc, phải có chiến lược chiến thuật...
Lý Dật Phong cũng không có coi trọng kinh nghiệm của mình, mà là đem kinh nghiệm kháng yêu một năm một mười chia xẻ.
Sau khi Kim Thiên Đạo nghe xong, lạnh lùng cười một tiếng:
- Lý luận suông, có ích lợi gì? Dựa vào chút kỹ xảo, tiểu thông minh có thể thắng được nhất thời, nhưng không thể nào đuổi yêu tộc ra khỏi gia viên loài người!
Kim Thiên Đạo có ân oán cùng Lý Dật Phong, có khẩu khí này cũng không kỳ quái.
Thủy Vân Tông Vân Hạc Tường cười ha hả nói:
- Thiên đạo lão đệ, không nên nói như vậy. Hiện nay thế cục này, có thể thắng được yêu tộc nhất thời, đã là không sai. Huống chi Dật Phong lão đệ dẫn dắt Nam Thiên Các, ở tuyến đầu tiên sừng sững không ngã, phần bản lãnh này, chúng ta rất khâm phục!
Kim Thiên Đạo đạm mạc cười một tiếng, chẳng nói đúng sai. Ô Hoành Sơn lại nói:
- Sinh tồn trong khe hẹp, kia cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Nhậm Thương Khung trả lời lại một cách mỉa mai:
- Vẫn hơn loại người trốn một chỗ làm rùa đen rút đầu?
Ô Hoành Sơn giận dữ:
- Tiểu tử, ngươi nói người nào?
- Ta nói ai? Người đó tự biết.
Giao dịch xong, Truy Nhật Vẫn Thiết tới tay, Nhậm Thương Khung cũng không khách khí với Truy Nhật Kiếm Minh.
Sắc mặt Kim Thiên Nguyên trầm xuống:
- Nhậm Thương Khung, ngươi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ỷ vào lá gan của ai?
Nhậm Thương Khung cười to:
- Ta không cần chỉ dâu mắng hòe, ta muốn mắng cây dâu thì mắng cây dâu, muốn mắng hòe thì mắng hòe. Kim Đạo Tôn, thử hỏi một câu, thời điểm mỗi tông bọn ta cùng yêu tộc chiến đấu đẫm máu, Truy Nhật Kiếm Minh ngươi đang làm gì? Rúc đầu vào một góc, này chính là khí độ của Truy Nhật Kiếm Minh các ngươi sao?