Lão thái thái đứng ở trên thềm đá của đình viện, dưới bóng đêm, nhìn qua Tôn nhi mấy ngày nay không ngừng tạo ra kỳ tích này, trong mắt tràn ngập một cổ nhu hòa chi sắc.
Trong thoáng chốc, lão thái thái cơ hồ cảm thấy người đứng trong đình viện này, là con thứ ba Nhậm Đông Lưu hai mươi năm trước.
Trên người Nhậm Thương Khung, có quá nhiều chỗ tương tự như phụ thân hắn. Kể cả các loại kinh hỉ, cùng với phương thức tạo ra kinh hỉ, đều là đột nhiên như thế, mạnh mẽ như thế.
Lão thái thái vừa rồi quan sát chung quanh, phát hiện Nhậm Đông Sơn thất hồn lạc phách, Nhậm Thanh Vân thì đang toàn lực đối kháng yêu hóa, dòng chính bốn mạch của mình, vậy mà chỉ có Tôn nhi này có thể cùng mình phân ưu, có thể giao trọng trách!
- Chỉ nói ngắn gọn thôi, Nghịch Yêu Đan từ đâu mà có?
Lão thái thái đè nén cảm xúc phập phồng bất định trong lòng lại, hỏi.
Việc này ngược lại cần phí một phen lời lẽ, Nhậm Thương Khung thấp giọng nói:
- Tôn nhi thất lễ, không kịp thời đem việc này nói cho Tổ Mẫu đại nhân. Trước đó vài ngày, Tôn nhi từ người khác đạt được một phương pháp luyện chế Nghịch Yêu Đan, Tôn nhi nhất thời nổi lên hứng thú, nghiên cứu mười ngày nửa tháng, ngược lại có chút tiểu thành...
- Từ người khác? Là vị quý nhân âm thầm trợ giúp ngươi sao?
Đối với Nhậm Thương Khung biểu hiện yêu nghiệt này, lão thái thái cùng Nhậm Thanh Sương đều quy kết là có quý nhân âm thầm trợ giúp. Giờ này khắc này, lão thái thái phản ứng đầu tiên là như thế.
Nhậm Thương Khung rất biết thời thế:
- Dạ đúng.
- Người nọ rốt cuộc là ai, không thể lộ ra sao?
Sự tình trọng đại, lão thái thái không thể không hỏi một chút.
Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Nói thật, Tôn nhi cũng không biết người ấy là ai. Bất quá lão nhân gia đã rời khỏi Vân La Thành, chỉ sợ Tôn nhi về sau cũng khổng thể gặp lại người.
- Hả?
Lão thái thái có chút ngạc nhiên.
Trong lòng Nhậm Thương Khung giờ phút này đã biên ra một câu chuyện, tiếp tục nói:
- Vị tiền bối kia hành tung bất định, Tôn nhi cùng người hữu duyên, lúc tiền bối ở Vân La Thành, Tôn nhi trong lúc vô tình giúp người một chuyện nhỏ. Bởi vậy mới kết được thiện duyên. Vài ngày trước, tiền bối nói phải ly khai Vân La Thành, tục duyên cùng Tôn nhi đã hết. Trước khi đi, tiền bối để lại cho ta hai dược phương và một Đan Đỉnh.
- Hai đan phương? Một cái Đan Đỉnh?
Lão thái thái hai mắt lập tức bắn ra hào quang:
- Thương Khung, hắn... Hắn thật lưu lại cho ngươi một cái Đan Đỉnh?
- Đúng vậy a.
Nhậm Thương Khung hoàn toàn có thể hiểu Tổ Mẫu giờ phút này chấn động như thế nào. Hai đan phương có lẽ không đáng nói, nhưng một cái Đan Đỉnh ý vị như thế nào, lão thái thái chẳng lẽ còn không hiểu?
Lão thái thái là Thiên nhân cảnh cường giả, giờ phút này hô hấp cũng không khỏi có chút dồn dập..., miễn cưỡng ngăn chặn cảm xúc, lại hỏi:
- Vị tiền bối kia, chẳng lẽ là luyện dược sư?
- Nhìn khẩu khí cùng hành động của người, chắt là luyện dược sư.
Nhậm Thương Khung dứt khoát trả lời. Vốn là sự tình hư ảo giả dối, Nhậm Thương Khung lại dùng nguyên hình Vạn Dược Tôn, hư thật kết hợp, ngược lại nói như thật.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, những bí mật trên người hắn, nếu bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ gặp tai ương.
Cho dù là Tổ Mẫu, cũng nhất định phải lừa dối.
Lão thái thái dừng lại một chút, cố gắng tiêu hóa hết những tin tức kinh người này, hỏi tiếp:
- Người nọ có từng lộ ra gia tộc hoặc là danh hào của hắn hay không?
- Không có, người chỉ nói người họ Vạn.
Nhậm Thương Khung tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
- Vạn... Họ Vạn?
Lão thái thái chép miệng, trong đầu bắt đầu tìm tòi..., bỗng nhiên, biểu lộ của lão thái thái cứng đờ, thần sắc chấn động vô cùng..., kinh hô một tiếng:
- Sẽ không phải là Vạn Dược tôn sư chứ?
- Vạn Dược tôn sư là ai?
Nhậm Thương Khung dứt khoát giả ngu. Bất quá nội tâm hắn không phải không rung động, xem lão thái thái biểu lộ giật mình kia, liền biết danh tự Vạn Dược tôn sư chói mắt bực nào!
Nghĩ đến danh tự này, lão thái thái vừa mới bình phục cảm xúc, lại lần nữa tăng vọt lên. Bất quá cuối cùng là gừng càng già càng cay, lão thái thái lập tức ý thức được, việc này cần phải giữ bí mật tuyệt đối.
Lập tức trầm giọng nói:
- Thương Khung, mặc kệ người nọ là ai. Việc này tất yếu phải giữ bí mật, tuyệt không được phép tiết lộ cho người thứ ba biết. Nhất là Đan Đỉnh kia, càng không thể tiết lộ. Nếu không, hậu hoạn vô cùng!
Đây là việc mà Nhậm Thương Khung cam tâm tình nguyện nghe theo, vâng lời nói:
- Tôn nhi cẩn tuân dạy bảo.
- Hắc hắc.
Lão thái thái chống gậy đầu rồng, hai mắt bắn về phía Thương Khung:
- Đông Lưu a, nhi tử này của ngươi, nếu so sánh phúc duyên, ngươi còn kém xa hắn a.
Lời này của Lão thái thái, lại ngũ vị tạp trần.
- Đúng rồi, Thương Khung, ngươi hiện tại có bao nhiêu khối Nghịch Yêu Đan?
Nhậm Thương Khung điểm ấy sự tình ngược lại không cần giấu diếm:
- Cho Thanh Vân đường huynh phục dụng một viên, còn lại mười bảy viên.
Nói xong, động tác phối hợp, đem một cái lọ từ trong ngực lấy ra.
- Mà thôi, ngươi cứ giữ đi.
Lão thái thái cười tủm tỉm nói:
- Công là công, tư là tư. Đây là đồ vật tự ngươi luyện chế, lão thân không thể sung công. Bất quá, Nhậm thị chúng ta xuất hiện một luyện dược sư như ngươi, không thể lãng phí a. Thương Khung, ngươi mỗi ngày, có thể luyện chế bao nhiêu Nghịch Yêu Đan?
- Dưới tình huống không chậm trễ tu luyện, một ngày có thể luyện bốn đến sáu viên.
Nhậm Thương Khung hôm nay là võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy, kỳ thật có thể luyện chế sáu đến tám viên, bất quá hắn cố ý nói ít đi một tí.
Hắn cũng không hy vọng mỗi ngày đều luyện tới cực hạn.
Con số này vừa nói ra, làm cho lão thái thái mặt mày đại động, hai mắt bắn ra tinh quang. Mỗi ngày bốn đến sáu miếng, đây chính là tài phú khổng lồ ah.
Mặc dù lúc này đang là thời điểm phong ba, lão thái thái là người cầm lái của gia tộc, cũng không quên theo toàn cục cân nhắc. Cười tủm tỉm nói:
- Thương Khung a, lão thân ngược lại là hiếu kỳ, trên người tiểu tử ngươi, đến cùng còn có thể xuất hiện bao nhiêu kỳ tích nữa?
Trước gia tộc kiểm tra đánh giá, lão thái thái không phải không chú ý đến Nhậm Thương Khung. Nhưng là, mỗi một lần chú ý, mỗi một lần chờ đợi, kết quả đều là một lần, lại một lần thất vọng.
Thế nhưng mà, sau khi gia tộc kiểm tra đánh giá xong, trên người Nhậm Thương Khung, tựa như chuyển biến trái ngược, từ đó về sau giống như thoát thai hoán cốt, kỳ tích không ngừng xuất hiện.
Tới hôm nay, những chờ đợi cùng ký thác mà năm đó lão thái thái từng trao cho nhi tử Nhậm Đông Lưu, cơ hồ có thể nói đã hoàn toàn trút lên người Tôn nhi này.
Nhậm Thương Khung ở trước mặt lão thái thái, tự nhiên không thể lộ ra quá già dặn. Gãi gãi đầu, lặng lẽ cười cười.
- Ra ngoài thôi.
Lão thái thái chống quải trượng đi ra ngoài.
Nhậm Thanh Vân bị Yêu tộc khôi lỗi làm bị thương, đã qua nửa canh giờ, trước mắt mà nói, tình huống của Nhậm Thanh Vân coi như đã ổn.
Lão thái thái một mực lo lắng Nhậm Thanh Vân sẽ giống như trượng phu hơn hai mươi năm trước. Xem ra lúc này, vận mệnh quả thực bất đồng.
Hướng Nhậm Thanh Vân nhìn lại, khẩu khí lão thái thái vô cùng xác thực nói:
- Mọi việc không sao rồi. Thanh Vân, ngươi lần này mệnh rất lớn, phúc khí cũng rất nhiều. Phục dụng Nghịch Yêu Đan kịp thời. Ai... Tổ phụ ngươi năm đó, lại không có phúc duyên này.
Nhậm Đông Sơn nghe lão thái thái nói như thế, tâm tình đang bất an lúc này mới hoàn toàn buông lỏng. Cơ hồ vui đến phát khóc. Nhậm Đông Sơn cũng tinh tường, con lớn này chính là người kế thừa một mạch của hắn. Lão nhị Nhậm Thanh Hồng tính cách như mẫu thân, làm việc gì cũng thiếu đầu óc.
Nếu như Nhậm Thanh Vân gặp chuyện không may, hắn thật sự không biết nên tiếp nhận như thế nào.
- Đông Sơn, ta biết rõ ngươi bây giờ cảm xúc rất phức tạp. Chuyện này cũng là một điểm sáng cho ngươi. Lão thân hi vọng ngươi về nhà cẩn thận suy nghĩ một chút. Rốt cuộc là dục vọng cá nhân nặng hơn, hay là sự nghiệp toàn gia nặng hơn. Người trẻ tuổi cạnh tranh với nhau, thời khắc mấu chốt, còn biết rõ huynh đệ ruột thịt. Giá trị một viên Nghịch Yêu Đan không cần ta nói nhiều, Thương Khung ở lúc mấu chốt ra tay, cứu Thanh Vân một mạng. Chắc hẳn trong lòng ngươi cũng tinh tường...
Nhậm Đông Sơn hổ thẹn không thôi, không dám nhìn thẳng Nhậm Thương Khung. Lại nói tiếp, hắn một mực không quen nhìn chất này, vẫn muốn để cho cả nhà bọn họ gặp khốn cảnh. Cuối cùng hắn cũng nhận ra, việc này nguyên do chính là sự ghen ghét đối với Tam đệ Nhậm Đông Lưu, đối với một mạch của Tam đệ sinh lòng kiêng kị.
Thế nhưng mà, loại ghen ghét cùng kiêng kị này, thật sự có cần phải như vậy không?
Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt.
Thời khắc mấu chốt, ngoại trừ gia tộc, còn có ai có thể dựa vào?
Dưới tác dụng của Nghịch Yêu Đan, thương thế của Nhậm Thanh Vân đã được ngăn chặn. Trong vòng một canh giờ không bị yêu hóa, liền ý nghĩa độc tố yêu hóa đã mất đi hiệu lực.
Nói cách khác, Nhậm Thanh Vân đã hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ.
Toàn bộ Nhậm Gia trải qua chuyện ngoài ý muốn lần này, cũng dị thường cảnh giác. Lão thái thái đã tiếp nhận ý kiến của Nhậm Thương Khung, sử dụng trạm gác ngầm, toàn bộ Nhậm thị gia tộc, quả nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà, Vân La Thành giới nghiêm, cũng không có giải trừ. Trạng thái giới nghiêm kia, ngược lại càng ngày càng lên cao. Đã đến ngày thứ ba, Vân La Thành chủ phát ra hiệu lệnh, mời cường giả của thập đại gia tộc đến Phủ Thành chủ nghị sự.
Nhậm thị bên này, lão thái thái tự thân xuất mã, mang theo Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Thanh Vân tham gia.