Trảm Không Đạo lấy sát nhập đạo, phàm là có uy hiếp đối với bọn họ, hoặc là ảnh hưởng đạo tâm kiên định của bọn họ, bất luận là ai, nhất định trảm sát.
Mà Nhậm Thương Khung, hôm nay không thể nghi ngờ chính là kẻ địch lớn nhất của Trảm Không Đạo. Trước không nói có nhiều truyền nhân Trảm Không Đạo chết trong tay Nhậm Thương Khung, chỉ một chuyện Nhậm Thương Khung đột nhập Thiên Đoạn Sơn Mạch, ở trong tay Vưu Chiến Thiên chạy trốn, Vưu Chiến Thiên cho tới bây giờ xem như một tâm bệnh, không cách nào tiêu trừ.
Sau khi hắn thành tựu Đại Đạo, rất ít khi đối phó hậu bối. Nếu muốn động thủ, không ai có thể sống sót. Nhưng mà, Nhậm Thương Khung ở trước mắt hắn chạy trốn, chuyện này, đối với hắn là một tâm ma.
Hạ Tùng Linh phảng phất như lão tăng nhập định, mí mắt khép nhẹ, đối với lời nói của Vưu Chiến Thiên như không khí.
Muốn nói cừu hận của Hạ Tùng Linh đối với Nhậm Thương Khung, tuyệt đối không ít hơn Vưu Chiến Thiên. Vưu Chiến Thiên chẳng qua là để cho Nhậm Thương Khung chạy đi, còn Hạ Tùng Linh hắn là xém chút nữa chết trong tay người đó.
Mà trên thực tế, Hạ Tùng Linh là Đại Đạo tam trọng, so với Vưu Chiến Thiên cao hơn một bậc. Cho nên, chuyện này đối với Hạ Tùng Linh là một sỉ nhục
Chỉ bất quá, Hạ Tùng Linh là lão hồ ly, nếu Vưu Chiến Thiên muốn làm, thì để cho Vưu Chiến Thiên đi làm. Hạ Tùng Linh hắn sẽ tọa sơn quan hổ đấu.
Trước kia, Hạ Tùng Linh vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của Hạ Tùng Ngâm, cho nên hắn một mực không quá áp bách Nhậm Thương Khung.
Nhưng sau này, Nhậm Thương Khung bị buộc thoát ly Thiên Các, Vưu Chiến Thiên ra bảy phần lực, Hạ Tùng Linh hắn cũng xuất ba phần.
- Tùng Linh đạo huynh, ngươi đối với chuyện diệt Nhậm Thương Khung, không có hưng thú sao?
Vưu Chiến Thiên lạnh lùng cười hỏi.
- Vưu lão đệ, ngươi ngược lại nóng lòng. Chúng ta đã thả ra ban thưởng, Nhậm Thương Khung kia dù có ba đầu sáu tay, trừ khi hắn không rời khỏi Kính Nguyệt thành, nếu không sớm muộn gì cũng chết. Bây giờ hắn tấn thăng làm Đan Tiên đông điện Thái thượng trường lão, quyền cao chức trọng, địa vị so với chúng ta chỉ cao hơn chớ không thấp. Ngươi muốn đối phó hắn, làm sao có thể?
Vưu Chiến Thiên cười lạnh nói:
- Kính Nguyệt thành thì như thế nào? Ta thần không biết quỷ không hay tiến đi, lấy thế sét đánh diệt sát người này, chẳng lẽ Kính Nguyệt thành sẽ đổ tội lên đầu chúng ta sao?
Trong ngữ khí của Vưu Chiến Thiên, có một phần tự tin. Trong xương của hắn, chính là cá tính không sợ trời, không sợ đất.
Hạ Tùng Linh trừng mắt, bắn ra một ánh sáng lăng lệ:
- Vưu lão đệ, không được làm càn.
- Hắc hắc, Tùng Linh đạo huynh, ngươi như vậy mà sợ Đan Tiên đông điện sao?
- Hừ, ngươi không sợ, ngươi có thể đi thử một lần. Ta đảm bảo ngươi có đi không về.
Trong ngữ khí của Hạ Tùng Linh, tràn ngập vẻ kiêng kỵ.
- Đan Tiên đông điện điện chủ Xích Hằng Vũ, bản thân chính là Đại Đạo tứ trọng, thực lực cùng Tùng Ngâm đ*o huynh không phân biệt trên dưới. Mà thực lực đáng sợ nhất của Đan Tiên đông điện, không phải là điện chủ, cũng không phải Thái thượng trường lão cùng Trưởng lão hội, mà là Pháp Vương đoàn! Pháp Vương đoàn có ít nhất mười tên Pháp Vương, tất cả Pháp Vương đều là Đại Đạo cấp. Thực lực đó, đã vượt qua bất kỳ tông môn nào trong sáu đại tông môn!
- Pháp Vương đoàn...
Pháp Vương đoàn, Vưu Chiến Thiên không thể nào không biết. Tử tế nghĩ lại, hắn cũng biết, coi như hắn thần thông quảng đại, muốn đối kháng cả Đan Tiên đông điện, cái kia chính là lấy trứng chọi đá.
- Tiểu tử Nhậm Thương Khung này, rất giỏi kinh doanh. Tuổi còn trẻ, cư nhiên có thể làm đến Đan Tiên đông điện Thái thượng trưởng lão, làm ta tức chết không thôi!
Vưu Chiến Thiên cực kỳ nóng nảy.
- Hừ, hắn tuổi còn trẻ, thân lại cư cao, cây to đón gió, nếu không biết thu liễm, sớm muộn cũng phải bỏ mình. Vưu lão đệ, môn hạ đệ tử ngươi bại trận, tâm tình ta có thể hiểu được. Bất quá, bây giờ tuyệt đối không phải lúc đi trêu chọc Đan Tiên đông điện.
Vưu Chiến Thiên cười lạnh:
- Tùng Linh đạo huynh, tựa hồ bại dưới tay hắn, không chỉ là đệ tử của ta đi? Hạ Thị Âm Dương Đạo ngươi có Hạ Vũ Trùng, Hạ Hàn Hiên, chẳng lẽ thắng qua hắn sao?
- Hắc hắc, Hạ Vũ Trùng cùng Hạ Hàn Hiên, đều không phải là truyền nhân kiệt xuất nhất của chúng ta. Ngược lại là Đao Bạch Vũ, là môn đồ đắc ý nhất của ngươi thì phải?
Hai người nói qua nói lại, không ngờ đã thành đấu khẩu.
- Ngươi biết cái gì? Trảm Không Đạo ta lấy sát nhập đạo, hoặc là giết người, hoặc là bị giết. Đao Bạch Vũ bị trảm một lần, Thiên Sát bên trong mạnh hơn mấy lần, chờ hắn rời núi lần nữa, chính là ngày chết của Nhậm Thương Khung, ngươi cứ chờ xem.
- A a, như vậy ta sẽ mở mắt mong chờ. Đúng rồi, gần đây Chân Kiếm Đạo bên kia, có động tĩnh gì không?
- Lão tiểu tử Lý Dật Phong kia, chỉ là một kẻ không có tiền đồ. Không có Nhậm Thương Khung, hắn có thể làm được gì nữa chứ, suốt ngày ở Kiếm lư.
Vưu Chiến Thiên đối với Lý Dật Phong, là không thèm quan tâm.
Hạ Tùng Linh cười hắc hắc nói:
- Vưu lão đệ, nói đến chuyện này, ta không thể không bội phục ngươi. Thủ đoạn cao minh a.
Vưu Chiến Thiên nhàn nhạt nói:
- Bội phục ta cái gì?
- Năm ấy kiếm tiên Tử Tạ Anh bị tập kích, Vưu lão đệ đừng nói chuyện kia không phải là thủ bút của ngươi đi.
Trong khóe miệng Hạ Tùng Linh có một tia đùa cợt vui vẻ:
- Cao minh a, thực là cao!
- Ha ha ha, sự kiện ẩn bí như vậy, Tùng Linh đạo huynh không có bằng chứng, cần gì đi giá họa cho ta? Thế nào, ngươi nghĩ ta làm chuyện đó sao?
Vưu Chiến Thiên không chối bỏ, cũng không thừa nhận.
- Hừ, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm. Vưu Chiến Thiên, ngươi tự cho là làm rất cao minh, nhưng không biết lúc ngươi trảm sát Tạ Anh, Tùng Ngâm đ*o huynh đang ở phụ cận.
Sắc mặt Vưu Chiến Thiên hơi biến đổi, hồi tưởng lại tình hình ngày đó, xác thực cũng có chút quỷ dị. Hắn khi đó Đại Đạo chưa thành, một mực cảm thấy sự kiện kia, có người ở sau lưng qua sát, hắn hắn truy tìm thế nào cũng không được.
Chẳng lẽ, thật bị Hạ Tùng Ngâm thấy được?
Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, hắn ngược lại cũng không cần thiết nhận hay không nhận, cười nhạt:
- Nếu Tùng Ngâm đ*o huynh thấy được, làm Thiên Các đồng môn, sao không xuất thủ ngăn lại?
- Kia là bởi vì, so sánh với Tử Tạ Anh, Tùng Ngâm đ*o huynh coi trọng tiền đồ của ngươi hơn. Nếu là Tùng Ngâm đ*o huynh ra mặt, ngươi tru sát cùng môn, tất nhiên là tử tội. So với ngươi chết, thì Tạ Anh chết tốt hơn.
Vưu Chiến Thiên cười quái dị:
- Vậy sao, còn ta thì không nghĩ vậy.
Hạ Tùng Linh cười hắc hắc nói:
- Sau khi chuyện này qua, Tùng Ngâm đ*o huynh càng nghĩ càng cảm thấy Vưu lão đệ cao minh, việc làm so với vẻ ngoài bất cần đời của ngươi hoàn toàn bất đồng, ngươi trảm sát kiếm tiên Tử Tạ Anh, sử dụng thủ pháp cực vi cao siêu. Sát mà không chết, giết một, tương đương với phế hai cái. Lý Dật Phong hai ngàn năm qua, một mực bôn ba tìm cách cứu Tạ Anh, hoàn toàn bỏ bơ tu luyện. Như vậy, Chân Kiếm Đạo ổn ổn bình bình, đối với Trảm Không Đạo hoàn toàn không cấu thành uy hiếp. Không thể không nói, một đao kia của Vưu lão đệ năm ấy, bảo đảm địa vị Trảm Không Đạo mấy ngàn năm. Khó trách Tùng Ngâm đ*o huynh một mực khen Vưu Chiến Thiên ngươi là một nhân vật, không thể khinh thường.
Vưu Chiến Thiên âm thầm cả kinh, hắn năm ấy xuất thủ, chính là có ý nghĩ đó. Không nghĩ đến, lại bị Hạ Tùng Ngâm biết tất cả.
Cho tới bây giờ, Vưu Chiến Thiên đều ra vẻ, một mực che sức mình, đem mình tạo thành một mãng phu thô lỗ hung hãn, bản ý dĩ nhiên là làm những đối thủ khác không đề phòng. Nhất là tránh đi ánh mắt của Hạ Thị Âm Dương Đạo, để cho Âm Dương Đạo xem thường hắn, khi dễ hắn.
Dã tâm của Vưu Chiến Thiên, chính là muốn thay Hạ Thị Âm Dương Đạo, thành chưởng khống giả chân chính của Thiên Các.
Muốn trở thành vương của Thiên Các, áp chế Chân Kiếm Đạo, bảo đảm địa vị chẳng qua là bước đầu tiên, chiến thắng Hạ Thị Âm Dương Đạo, mới là chung cực một bước.
Mặc dù bị Hạ Tùng Linh vạch trần tâm tư, Vưu Chiến Thiên cũng không thèm để ý chút nào, cười lạnh nói:
- Hạ Thị Âm Dương Đạo các ngươi, hết lần này tới lần khác lấy phỏng đoán làm vui. Một chuyện rất đơn giản, lại suy diễn ra nhiều ý như vậy.
Hạ Tùng Linh cười nhạt nói:
- Suy diễn sao, Vưu lão đệ vì sao muốn cùng ta thương nghị chuyện của Nhậm Thương Khung? Nếu ngươi thống hận Nhậm Thương Khung như vậy, ngươi hoàn toàn có thể đơn độc giải quyết. Vì sao kéo Hạ Thị Âm Dương Đạo ta đi đối phó Đan Tiên đông điện?
Vưu Chiến Thiên nói:
- Trục xuất Nhậm Thương Khung, phát ra thông báo, công bố ban thưởng, tựa hồ không phải là Trảm Không Đạo ta một tay đi làm?
Hạ Tùng Linh dằng dặc cười nói:
- Chuyện này chỉ là sự cấp tòng quyền.
- Dối mình hiếp người. Hắn hôm nay đại thế đã thành, sớm muộn sẽ thành đại khí. Chờ hắn nắm trong tay Đan Tiên đông điện, lên tới điện chủ, sau đó đối phó Thiên Các, vậy thì hối hận không kịp.
- Tới đó hẳn tính.
Hạ Tùng Linh đối với lời này của Vưu Chiến Thiên không cảm thấy hưng thú:
- Chỉ cần Lý Dật Phong cùng Chân Kiếm Đạo ở đây, hắn không thể nào đối phó Thiên Các. Nhậm Thương Khung người này, tuy nói đại nghịch bất đạo, thế nhưng chút tình hương khói vẫn có.
Vưu Chiến Thiên chỉ muốn nhổ một bãi nước miếng lên mặt Hạ Tùng Linh. Đến lúc đó hãy nói, phảng phất cùng Nhậm Thương Khung còn có không gian giải hòa vậy.
Hôm nay, mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, đó chính là cừu hận bất cộng đái thiên. Không nói ân ân oán oán trước, chỉ riêng một chuyện về phụ thân của Nhậm Thương Khung, liền chỉ định song phương nhất định là không chết không thôi.
Vưu Chiến Thiên vốn tính toán kéo Hạ Thị Âm Dương Đạo xuống nước, cũng không nghĩ đến, Hạ Thị Âm Dương Đạo thấy khó lập tức buông tay.
Không thể giải quyết được gì, Vưu Chiến Thiên tức khí rời đi.
Hắn vừa mới đi, Âm Dương Đạo Hạ Tùng Phong từ phía sau đi ra, cười nói:
- Vưu Chiến Thiên quả nhiên là diễn kịch. Muốn kéo Âm Dương Đạo chúng ta xuống nước, nào có dễ dàng như vậy. Hắn chẳng lẽ là muốn Âm Dương Đạo ta cùng Đan Tiên đông điện ác đấu, hắn ngồi thu lợi sao?
Hạ Tùng Linh trầm ngâm chốc lát, trên khuôn mặt thu lại nụ cười:
- Nhậm Thương Khung chợt leo lên vị trí Đan Tiên đông điện Thái thượng trường lão, người này lâu dài, là một đại họa tâm phúc.
- Xác thực như vậy, chuyện này đã báo Tùng Ngâm đ*o huynh, chẳng qua là hắn đang đến giai đoạn then chốt, không thể đi ra. Bất quá, hắn đã quyết định, bảo ta nói cho ngươi biết, khi cần thiết, chúng ta tự mình xuất thủ, cũng phải diệt sát Nhậm Thương Khung!