Nhậm Thương Khung một lần nữa đứng ở trên Chân Võ thánh đài, đây là lần thứ ba hắn đứng ở Chân Võ thánh đài, chẳng qua hai lần trước hắn không có ra tay.
Đương nhiên, thời điểm chứng kiến đối thủ trước mắt này, hắn biết rõ lúc này, muốn không chiến mà thắng, là không thể nào.
Vân Chiến Thiên, người cũng như tên, có một cổ ngạo khí trùng thiên lăng địa.
Giờ phút này, ánh mắt Vân Chiến Thiên vừa vặn nhìn qua, dừng ở trên mặt Nhậm Thương Khung. Vân Chiến Thiên tâm như chi thủy, không có một chút rung động.
Với tư cách đệ nhất thiên tài của Thủy Vân Tông, đạo tâm của hắn rất kiên cố, mặc kệ đối thủ là ai, hắn sẽ không tự coi nhẹ mình, cũng không vô cớ khinh địch.
Hắn đứng ở trên đài, mục tiêu chỉ có một, chính là đánh bại đối thủ.
- Thiên Các, Nhậm Thương Khung...
Bên trong khẩu khí của Vân Chiến Thiên, nghe không ra một điểm hỉ nộ ái ố, phảng phất đang lầm bầm lầu bầu, lại phảng phất như nói chuyện với không khí.
Bỗng nhiên, tay phải Vân Chiến Thiên khẽ động, trong tay đã xuất hiện một thanh đại kiếm tản ra thanh quang, Vân Chiến Thiên đem đại kiếm bỏ qua tay trái, tay phải tạo thành thủ quyết, giống như điêu khắc, ở trên thân đại kiếm vẽ ngoằn ngèo gì đó. Ngón tay như làm ảo thuật, công tác liên tục.
Động tác này, lộ ra có chút quỷ dị.
Nhậm Thương Khung nhìn thấy, nhưng lại lạnh nhạt không nói. Hắn không biết Vân Chiến Thiên làm gì, cũng không muốn biết.
Hắn chỉ muốn đánh bại đối thủ, mà không phải là để ý tâm tình đối thủ.
- Nhậm Thương Khung...
Vân Chiến Thiên lên tiếng lần nữa, lúc này, ánh mắt nhìn thẳng, không mang theo một chút nhân tình, nhìn qua Nhậm Thương Khung:
- Ngươi cần phải cảm thấy vinh hạnh. Ngươi là đối thủ thứ ba bị ta đánh bại ở ba trăm năm đại bỉ lần này. Vì kỷ niệm thời khắc đoạt giải quán quân vĩ đại, ta sẽ đem danh tự đối thủ bị ta đánh bại, khắc vào thân kiếm. Tên của ngươi có thể xuất hiện ở trên kiếm của ta, đó là vinh hạnh của ngươi.
Đại kiếm của Vân Chiến Thiên lập tức đại động, kiếm quang xanh thẳm, giống như vực sâu vô biên, làm cho người ta có một cảm giác vô cùng thâm thúy, lam sắc quang mang kia, như hàn tinh trong cuvũ trụ bắn ra.
Xùy~~ một tiếng, một tầng kiếm khí màu xanh da trời nhàn nhạt, bám vào quanh thân kiếm thể, đem kiếm thể kia che đậy, làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn.
- Kiếm này, tên là Thâm Hải. Nhậm Thương Khung, ngươi tự cầu phúc đi.
Vân Chiến Thiên rít gào một tiếng, thân ảnh như hổ, kiếm thể như rồng, bắt đầu công kích. Hiển nhiên, Vân Chiến Thiên cũng không tính toán dây dưa, mà quyết định tốc chiến tốc thắng.
Nhậm Thương Khung một mực không nói chuyện, thậm chí mí mắt cũng không nhảy lên một cái.
Vân Chiến Thiên, cũng không phải trời sinh thích dài dòng, hết thảy ngôn ngữ cử động này của hắn, kỳ thật cũng là một bộ phận của chiến thuật, dùng ngôn ngữ chấn nhiếp đối phương, chuẩn bị thế công, rồi lại một kích tất thắng.
Thế nhưng mà, đối thủ trước mắt này, khiến cho Vân Chiến Thiên cảm thấy mơ hồ. Nhậm Thương Khung này, giống như một cây đại thụ, từ khi mới bắt đầu, đã không di chuyển một chút.
Dù thế công của đối thủ đã hình thành, nhưng hắn như cũ không hề nhúc nhích.
Tình hình kỳ quái bậc này, làm cho Vân Chiến Thiên có chút ngạc nhiên. Hai đối thủ trước kia, nghe tới danh tiếng Vân Chiến Thiên hắn, chưa đánh đã bại hơn phân nửa.
Trực tiếp bị kiếm khí của hắn thôn phệ, một chiêu quét xuống đài.
Chẳng qua, khí thế của Vân Chiến Thiên đã thành, tự nhiên sẽ không vì đối thủ bất động, liền thu kiếm thế.
Thân thể khẽ động, hai chân liên tục di chuyển, đại kiếm trong tay nhoáng một cái, kiếm khí màu xanh da trời kia, lập tức ngưng tụ thành một Cự Long màu xanh.
Cự Long kia ngửa đầu gầm rú, trực tiếp bắn ra bảy đạo đại kiếm màu xanh da trời, hình thành một tiểu trận Thất kiếm, kiếm khí y hệt bản thể, hướng Nhậm Thương Khung bắn tới.
Kiếm này bắn tới cực nhanh, giống như sấm chớp hư không, lập tức nhấc lên vô tận khí lãng, hướng Nhậm Thương Khung cuốn tới.
Không thể không nói, nếu bị kiếm khí này quấn lấy mà nói, cho dù có thần thông thông thiên, chỉ sợ cũng không dễ đào thoát.
Khóe miệng Vân Chiến Thiên tràn ra một nụ cười hài lòng, một kiếm này, hắn rất tự tin, tuyệt đối là một kiếm đăng phong tạo cực, không một tỳ vết, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng mà, hoàn mỹ trong mắt của hắn, chưa hẳn là hoàn mỹ chân chính.
Khi kiếm khí kia bắn tới trước mặt Nhậm Thương Khung, chỉ nghe “Két” một tiếng, kiếm khí kia giống như đập vào tường khí vô hình.
Sau một khắc, thân ảnh của Nhậm Thương Khung tỏa ra một đạo kim quang, tạo thành một tường khí như gợn sóng, chận ở phía trước, giống như một tấm gương trong suốt, tản mát ra hào quang đẹp mắt!
Một kiếm kinh thế kia của Vân Chiến Thiên, đủ để hái sao ôm trăng, đủ khiến cho sơn hà thất sắc, nhưng đâm vào bức tường khí có như không kia, lại phát ra một tiếng tuyệt vọng, ầm ầm tán đi.
- Cái gì?
Vân Chiến Thiên quả thực khó có thể tin vào hai mắt của mình. Một kiếm này, mặc dù không xuất ra mười thành công lực, nhưng là một trong tuyệt kỹ của hắn.
Thế nhưng mà, đối phương cũng không nhúc nhích một chút, lại không biết lúc nào, bày ra một đạo tường khí như vậy, đem kiếm thế kinh thiên của hắn ngăn trở.
- Làm sao có thể? Nhậm Thương Khung này nhìn về bên ngoài, bất quá là Thần Thông trung kỳ, cùng ta chênh lệch hai cấp, hắn dựa vào cái gì ngăn trở kiếm khí của ta?
Thần Thông cảnh tam trọng, cùng Thần Thông ngũ trọng, chênh lệch tới hai cấp. Hai cấp bậc này, ở bên trong hiểu biết về võ đạo, là chênh lệch không thể vượt qua.
Nếu như Nhậm Thương Khung bằng vào thân pháp, hoặc bằng vào vũ khí, ngăn chặn một kiếm này của hắn, hắn mặc dù giật mình, nhưng tuyệt đối sẽ không rung động.
Nhưng mà, đối phương không dùng thân pháp, cũng không dùng vũ khí, mà thuần túy dựa vào linh lực, bố trí một đạo phòng ngự đáng sợ, ngạnh kháng kiếm khí của hắn.
Đối thủ đáng sợ!
Vân Chiến Thiên cuối cùng ý thức được, đây không phải đối thủ mà hắn có thể nhẹ nhàng đánh thắng, đối thủ này, nếu như hắn không đủ coi trọng mà nói, thậm chí có thể khiến hắn nuốt hận.
- Đây là công pháp gì?
Vân Chiến Thiên nhìn qua Nhậm Thương Khung, cười nhạt nói:
- Ta thừa nhận, lúc trước có chút đánh giá thấp ngươi. Chẳng qua, một kích vừa rồi kia, ta chỉ dùng sáu thành công lực, đó chỉ là khởi động mà thôi. Kích tiếp theo, ta sẽ dùng hết toàn lực, vận dụng tuyệt chiêu của ta. Tuyệt chiêu vừa ra, sinh tử bất kể. Cái này không nên trách ta. Mà trách ngươi không nên ngăn trở kích thứ nhất của ta!
Ánh mắt Nhậm Thương Khung, bình tĩnh như trước, phảng phất người đối diện, không phải nói chuyện cùng hắn.
Bỗng nhiên, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm sau lưng của hắn “Coong” một tiếng, trực tiếp phá không bay lên, lơ lửng giữa không trung, như thần linh sừng sững, như nhật nguyệt treo cao.
Một tiếng “Coong” này, như thần linh ngâm xướng, như Thương Long rời biển, mang theo khí thế trang nghiêm đáng sợ, trong lúc nhất thời, vậy mà làm cho Vân Chiến Thiên biến sắc.
- Vân Chiến Thiên, khoác lác đã đủ rồi. Ngươi dụng kiếm, ta cũng dụng kiếm. Ngươi có tuyệt chiêu, ta cũng có tuyệt chiêu. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là Chân Kiếm Đạo!
Chân Kiếm Đạo!
Ba chữ này rít gào mà ra, tư thế hào hùng, khí thôn vạn dặm.
Nương theo tiếng gầm rú này, khí lưu chung quanh Nhậm Thương Khung, giống như bỗng nhiên bị đốt, một mảnh vàng óng ánh như sóng, một vòng một vòng, giống như màu vàng hải dương, làm cho người ta có một cảm giác vô cùng thâm thúy.
- Vân Chiến Thiên, coi đây!
Nhậm Thương Khung vừa nói xong, thân hình đã giống như quỷ mỵ, ở trong màu vàng hải dương, vô duyên vô cớ liền biến mất.
Vân Chiến Thiên chưa bao giờ ở trong cùng thế hệ, gặp phải khí thế như vậy? Nhưng mà, hắn cuối cùng là thân kinh bách chiến, mặc dù giật mình, cũng không sợ hãi.
Một Thần Thông tam trọng, cho dù tạo ra thiên đại thanh thế, hắn cũng cảm thấy, mình không có lý do gì sợ hãi.
Một lực thắng mười phương!
Lực lượng của Thần Thông ngũ trọng, vô luận như thế nào, cũng có thể gắt gao áp chế Thần Thông tam trọng!
Vân Chiến Thiên cười ha ha:
- Tốt, ta cho ngươi nhận thức thoáng một chút, cái gì gọi là thâm hải chi kiếm!
Hai tay cầm kiếm, lướt qua không trung, như thần linh nắm lấy thần binh lợi khí, đầy trời một mảnh xanh thẳm, giống như một kiếm này của hắn, có thể phá vỡ hư không, dẫn động Ngân Hà chi thủy, khí thế to lớn, phá vỡ hư không.
- Thiết Xích độ giang, Thiên Hà chi kiếm, thôn phệ!
Kiếm khí kia như khai thiên tích địa, mở ra một đạo khe hở, dâng lên khí thế vô hạn, như là ác ma thôn phệ thế giới, mang theo khí tức thượng cổ đáng sợ, hướng Nhậm Thương Khung thôn phệ mà đến.
Kiếm khí kia ngưng tụ thành, giống như Ngư Tượng (cá voi) hút nước, hấp lực đáng sợ vô cùng.
Hấp lực này, phảng phất muốn đem cả Chân Võ thánh đài hút vào.
Hô, hô, hô!
Thân ảnh Nhậm Thương Khung như gió, ở trong hải dương màu vàng, mặc kệ kiếm khí thôn phệ kia của Vân Chiến Thiên đáng sợ như thế nào, góc áo của hắn cũng chưa từng di chuyển một chút.
Kiếm khí giống như Ngư Tượng kia, đối mặt với Bất Hủ Đế Khí, vô luận hấp như thế nào, thủy chung không cách nào đem Nhậm Thương Khung hút ra.
Mà kiếm thế của Nhậm Thương Khung, cuối cùng cũng đã thành.
Đầy trời đều là thân ảnh của Nhậm Thương Khung, thủ quyết của Nhậm Thương Khung dẫn động, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm, như Thương Long gào thét, như cá gặp nước, bốn phía toán loạn, dẫn động vô số Tiên Thiên ngũ lôi, tử khí đầy trời, như trường xà xuyên vân, lôi âm ầm ầm, như thiên địa di chuyển.
Nhậm Thương Khung khí thế như núi, trong miệng ngâm xướng:
Một chữ “Giết” vừa ra, Bất Hủ Đế Khí quanh thân, lập tức như vạn mã cùng phi, hóa thành vạn đạo kiếm khí, ầm ầm lao tới.
- Tốt, ha ha, tốt một chiêu Vạn Kiếm Bôn Lôi!
Đây là lần thứ nhất Lý Dật Phong chứng kiến Nhậm Thương Khung thi triển tuyệt kỹ của hắn Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm, Vạn Kiếm Bôn Lôi này, chính là tuyệt kỹ tất sát bên trong Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm.
Ngập trời kiếm thế, giống như vô số kim xà, bay tán loạn hạ xuống, rậm rạp chằng chịt, so với tai ương châu chấu còn đáng sợ hơn ba phần.
Đáng sợ nhất chính là, tiên thiên ngũ lôi kia, trực tiếp xé rách trường không, xé rách tường khí của Vân Chiến Thiên, đem kiếm thế của hắn phá vỡ.
Kiếm thế của Vân Chiến Thiên, giống như tơ lụa, phát ra tiếng xoạt xoạt liên tục, bị xuyên thủng vô tình.
Vân Chiến Thiên ý thức được không ổn, liên tiếp lui về phía sau, Thâm Hải đại kiếm lay động, lập tức biến lớn mấy chục, hóa thành một đạo kiếm thuẫn, trực tiếp chắn trước mặt Vân Chiến Thiên.
Không thể không nói, chất liệu của đại kiếm này, không giống bình thường. Vạn Kiếm Bôn Lôi của Nhậm Thương Khung bắn xuyên qua, mặc dù không ngừng ăn mòn kiếm thể của đại kiếm này, nhưng thủy chung không cách nào xuyên thấu.
Nhậm Thương Khung cười lớn một tiếng, bỗng nhiên bàn tay một trảo, hư không xuất hiện một thủ ấn, trực tiếp đem đại kiếm kia chộp lên.
Khí thế giống như núi cao, hình thành ở trên không, xa xa nhìn về phía Vân Chiến Thiên mặt xám như tro.