Bất Hủ Thần Vương

Chương 367: Dược Thánh lệnh bài

Minh Hoa Đà biết rõ, tính cách Nhậm Thương Khung rất quyết đoán, đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Bởi vậy, thấy Nhậm Thương Khung lao ra ngoài, cũng không dám ngăn trở, chỉ cười khổ lắc đầu. Dù sao cũng là truyền nhân Đại Đạo cấp, làm việc rất quyết đón, căn bản không lo hậu quả.

Chỉ là, chuyện này một khi rùm ben lên, coi như là Chân Kiếm Đạo ra mặt, chỉ sợ cũng xử lý không tốt ah. Dù sao, Thiên Các bốn đạo, rắc rối khó gỡ, không phải một nhà độc đạo. Chân Kiếm Đạo xuất mã, những đạo cấp khác, sẽ không đứng ngoài quan sát?

Cuối cùng, vẫn phải là dựa vào bản thân đi giải quyết ah.

Minh Hoa Đà có chút bận tâm, chợt nhớ tới Nhậm Thương Khung có ném một đồ vật cho hắn. Sờ lên, mới giật mình tỉnh ngộ, cầm lên nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn thấy, con mắt Minh Hoa Đà thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Biểu lộ giống như thoáng cái bị điện giật, tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay, cẩn thận nhìn lại, thân thể không ngừng run rẫy.

Mà những người khác thấy vậy, thì càng thêm khoa trương. Minh Hoa Đà trưởng lão, đường đường là Chí cao trưởng lão của Bách Thảo Đường, đệ nhất nhân dưới Lão tổ, không ngờ lại thất thố, hai tay run rẩy, rốt cuộc là nhìn thấy vật gì?

Mộ Dung kiến thức rất rộng, thấy Minh Hoa Đà thất thố như thế, biết đồ vật trong tay hắn, tất nhiên không tầm thường.

Hàn Lực ngoan ngoãn đứng ở một bên, thời điểm lúc này nhịn không được hỏi:

- Sư tôn, Thương Khung trưởng lão đưa cho ngài, rốt cuộc là vật gì?

Ánh mắt Minh Hoa Đà ngốc trệ, phảng phất như lâm vào vô tận khiếp sợ, thật lâu mới hồi phục tinh thần, thở dài một tiếng:

- Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ. Thương Khung trưởng lão, quả nhiên là thiên tài chưa từng có. Hạng Thái Hư kia đầu óc vô nước, không biết bị ai đầu độc, lại dám đối nghịch với Thương Khung trưởng lão, thật sự là tự tìm đường chết.

Sớm một khắc, Minh Hoa Đà vẫn còn khuyên giải Nhậm Thương Khung, bảo hắn không nên nóng vội, sao bỗng nhiên lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ vậy?

Kể cả Tạ Thông ở bên trong, những người khác đều không hiểu ra sao cả.

Mộ Dung cười nói:

- Hoa Đà trưởng lão, vật ấy, có thể cho ta mượn đánh giá không?

- Ha ha, Mộ Dung lão đệ, ngươi không phải người trong Linh dược giới chúng ta, có lẽ xem không hiểu vật ấy. Chẳng qua, ngươi xem một chút đi.

Minh Hoa Đà phảng phất như nâng lấy vật thần thánh nhất thế gian, trong mắt tràn đầy thành kính.

Mộ Dung tiếp tới, xem xét một hồi, sắc mặt đại biến:

- Đây... Đây là Dược Thánh lệnh bài? Trường Không, đây là cái gì?

Minh Hoa Đà thở dài:

- Cái gọi là Trường Không, chính là Thương Khung. Dược Thánh lệnh bài này, nhất định là của Thương Khung trưởng lão. Không đúng, có lẽ ta không nên gọi hắn là Thương Khung trưởng lão, mà cần phải gọi hắn là Thương Khung lão tổ!

- Lão tổ?

Bọn người Tạ Thông, đều là biến sắc, Lão tổ, cái kia chính là tồn tại đỉnh cấp của Thiên Các mười điện, tồn tại gần với Đạo cấp nhất ah!

- Không sai.

Minh Hoa Đà rất khẳng định gật đầu, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn:

- Hơn nữa, Lão tổ này, không phải là Lão tổ bình thường, mà là cung điện cấp Lão tổ!

- Cung điện cấp Lão tổ?

Mộ Dung cũng hít vào một ngụm lãnh khí.

- Đúng vậy, Cung điện cấp Lão tổ. Ở Thiên Các mười điện, chỉ có ba Cung điện cấp Lão tổ. Phân biệt đến từ Thiên Hình Đường, Thần Chiến Điện, Liệt Dương Điện. Mà bây giờ, Bách Thảo Đường chúng ta, cuối cùng cũng xuất hiện một Cung điện cấp Lão tổ. Ha ha, ta hiểu, ta hiểu.

Minh Hoa Đà bỗng nhiên cất tiếng cười to:

- Thương Khung lão đệ mất tích thời gian dài như vậy, nguyên lai cũng không phải là bế quan tu luyện, mà là đi Đan Tiên Đông Điện, đi tham gia Dược Thánh khảo hạch, ha ha, tốt, tốt!

Minh Hoa Đà vẻ mặt kích động, giống như bản thân của hắn thông qua được Dược Thánh khảo hạch vậy. Trên thực tế, hắn xác thực rất cao hứng, quan hệ giữa hắn cùng với Nhậm Thương Khung, tuy hai mà một. Bây giờ, hắn cảm thấy ngày đó đi Đại Vương Ốc Sơn mời chào Nhậm Thương Khung, là lựa chọn sáng suốt nhất của đời hắn.

Dược Thánh!

Dược Thánh mười tám tuổi! Đây quả thực là phá vỡ ghi chép của Đông Hoàng Châu, thậm chí là phá vỡ toàn bộ ghi chép của Thiên Trạch thế giới!

Cái gì gọi là linh dược thiên tài? Trước đây còn có vài định nghĩa, giờ khắc này, cũng tựa hồ hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Chỉ có Nhậm Thương Khung, mới được coi là Linh dược giới đệ nhất thiên tài!

Minh Hoa Đà thân là Dược Sư Linh dược giới, bởi vậy giờ phút này kinh hãi nhất. Hắn cho tới giờ khắc này, cũng chưa đi Đan Tiên Đông Điện tham gia Dược Vương khảo hạch. Không phải hắn không có thời gian, mà là hắn không có mười phần nắm chắc.

Không có mười phần nắm chắc, hắn không muốn đi Đan Tiên Đông Điện mất mặt. Hắn bây giờ, còn muốn bảo trì cảm giác thần bí của quán quân Đan sư đại hội.

Ngay khi Minh Hoa Đà vẫn còn hao tổn tâm trí vì Dược Vương khảo hạch, Nhậm Thương Khung lại vô thanh vô tức, hoàn thành Dược Thánh khảo hạch.

Khi được Minh Hoa Đà giải thích, tất cả mọi người đều ý thức được, Cung điện cấp Lão tổ này ý nghĩa như thế nào. Tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở.

Cung điện cấp Lão tổ a, Cung điện Lão tổ mười tám tuổi, lại có danh hiệu Dược Thánh. Đây quả thực đã có đủ vốn liếng khai tông lập phái!

Bọn hắn ý thức được, mình đầu nhập vào minh chủ này, đáng sợ đến cỡ nào. Loại thiên tài này, muốn không trở thành truyền kỳ của Thiên Trạch thế giới cũng khó khăn!

Trước đây, Minh Hoa Đà vẫn còn lo lắng vì cảm thấy Nhậm Thương Khung khư khư cố chấp, giờ khắc này, một điểm lo lắng cũng không có.

Đã đạt được lệnh bài Dược Thánh, cái kia chính là Cung điện cấp Lão tổ của Bách Thảo Đường. Cho dù hắn khư khư cố chấp, cho dù hắn tùy ý làm bậy, vậy thì thế nào?

Thiên Các mười điện, còn có ai có thể ngăn được hắn?

Mà thế lực Đại Đạo cấp, bình thường đều không nhúng tay vào tranh đấu cung điện. Lui một bước mà nói, coi như là thế lực Đạo cấp, muốn hướng một đệ tử bình thường ra tay, cũng phải cân nhắc danh tiếng thoáng một chút, huống chi là đối với một truyền nhân Chân Kiếm Đạo, một linh dược thiên tài, một Dược Thánh chân chân thật thật!

Có thể nói, Dược Thánh lệnh bài này vừa ra, Thiên Các từ trên xuống dưới, tất nhiên sẽ rất chấn động. Mà Bách Thảo Đường trước kia gặp phải khốn cảnh, cũng dễ dàng giải quyết.

Ai dám cùng một Dược Thánh đối nghịch? Cùng một Dược Thánh chỉ có mười tám tuổi đối nghịch? Ai cũng không dám!

Nếu như ai làm như vậy, chẳng khác nào nghịch thiên mà đi! Một khi Thiên Các làm như vậy, năm đại tông môn khác, nhất định sẽ cười rụng răng, tranh nhau mời chào Nhậm Thương Khung đến nhà.

Dược Thánh, mười tám tuổi Dược Thánh, nhà nào sẽ ghét bỏ chứ? Nhà nào mà không đem hắn tôn thờ? Lui một bước mà nói, cho dù sáu đại tông môn không muốn, Đan Tiên Điện chẳng lẽ lại khách khí?

Đan Tiên Điện đối với Linh dược thiên tài, luôn luôn là cầu hiền nhược khát nước!

Lại nói Nhậm Thương Khung, lao ra Bắc môn phủ, triệu hồi Tiểu Bạch, bay vụt hướng hạch tâm nội thành của Đông Hoang đại đô. Đông Hoang đại đô này là Đế hoàng chi thành. Là nơi dưới chân Thiên Các, thành thị cấp bậc cao nhất. Mà thành chủ Đông Hoang đại đô, là tồn tại như hoàng đế, uy thế của hắn, trên danh nghĩa ngang hàng như năm phân đà mạnh nhất, nhưng trên thực tế, năng lực của hắn thậm chí vượt qua đà chủ phân đà mạnh nhất.

Dù sao, đây là dưới chân Thiên Các, phương diện nhân mạch, tuyệt đối là đệ nhất.

Hạng Thái Hư, với tư cách là Thần Thông cường giả hậu kỳ, ở Đông Hoang đại đô thống trị cũng vượt qua một trăm năm mươi năm, thâm căn cố đế, làm hoàng đế một phương, hắn thấy rất thỏa mãn. Thậm chí hắn cảm thấy, ở chỗ này làm thổ hoàng đế, so với đến Thiên Các mười điện làm Lão tổ thì thích hơn.

Hạng Thái Hư, nếu như đến thập điện, cũng có thể được một vị trí Lão tổ. Nhưng mà, tất nhiên là làm không được Cung điện cấp Lão tổ.

Bởi vậy, hắn tình nguyện ở Đông Hoang đại đô làm thổ hoàng đế.

Nhậm Thương Khung mặc kệ Hạng Thái Hư có bao nhiêu năng lượng, cũng không lo hắn có bao nhiêu chỗ dựa. Hắn giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là khiến cho Hạng Thái Hư biết có những người, hắn không thể đắc tội, một khi đắc tội, sẽ trả giá rất nhiều!

Không bao lâu, liền bay đến trước Phủ Thành chủ.

Phủ Thành chủ này, quả nhiên là khí thế rộng rãi, giống như hoàng cung thế tục, khí phái sâm nghiêm, cấm chế dày đặc, canh phòng nghiêm ngặc.

Nhậm Thương Khung cười lạnh ngừng chân, nhìn qua chỉ chốc lát, thần thức bắt đầu tìm tòi. Thần trí của hắn cực kỳ cường đại, có thể so với cường giả Thần Thông cảnh hậu kỳ, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.

Thần thức của hắn chậm rãi thẩm thấu, toàn bộ Phủ Thành chủ giống như hoàng cung, rõ ràng không có người phát giác.

Thần thức Nhậm Thương Khung một đường không trở ngại, không bao lâu, đã đến khu vực hạch tâm.

Hậu hoa viên của Phủ Thành chủ, có một thiếu niên, cầm trong tay một cây trường tiên, đang quật lấy hai nô tài trên tàng cây.

- Cẩu nô tài, nuôi các ngươi nhiều năm như vậy. Bảo các ngươi nuôi một con ngựa, lại nuôi đến rụng lông. Nô tài vô dụng như thế, giữ các ngươi làm chi, hôm nay ta giết các ngươi, giết gà dọa khỉ! Nhìn xem đám nô tài kia, còn dám lười biếng hay không!

Thiếu niên này ước chừng mười hai mười ba tuổi, nhưng lại tràn đầy sát khí, phảng phất coi tánh mạng của người, giống như cọng rơm cái rác, hồn nhiên không để ý, quyền sanh sát trong tay, chỉ là một ý niệm của hắn.

- Thiếu gia, tha mạng, tha mạng ah!

Hai nô tài kia khóc rống cầu xin tha thứ:

- Nô tài oan uổng, nô tài oan uổng ah. Chúng ta nuôi Bảo mã kia, là tận tâm tận lực, tuyệt không có lười biếng. Chỉ là khí hậu không cùng...

- Hừ! Còn dám mạnh miệng? Kỳ Lân Bảo mã kia, là đà chủ Thiên Cương phân đà tự mình tặng cho bổn thiếu gia làm lễ gặp mặt, các ngươi nuôi vài ngày, liền rụng lông, còn dám nói khí hậu không cùng? Quả nhiên là chết cũng không hối cải!

Ba ba ba!

Thiếu niên này nghiến răng nghiếng lợi, roi da như trời mưa, lốp bốp đùng BA~ đập xuống. Lúc đầu nô tài kia còn có thể gào khóc thảm thiết, đánh tới cuối cùng, một điểm tiếng động cũng không có, hiển nhiên sớm đã bị đánh chết.

Thiếu niên này rõ ràng chưa hết giận, tiếp tục đánh thi thể nô tài kia. Đánh tới khi hai nô tài kia huyết nhục mơ hồ, biến thành thịt vụn, lúc này mới đem roi da ném đi, hướng những nô tài đang quỳ trên đất quát:

- Bọn nô tài các ngươi nghe đây, về sau còn ai dám lười biếng, này là kết cục của các ngươi!

- Dạ dạ.

Những nô tài quỳ trên đất kia, từng cái nơm nớp lo sợ, sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, cơ hồ là hồn phi phách tán.

- Chính là hắn.

Nhậm Thương Khung tập trung ý niệm trong đầu, thiếu niên này ngang ngược như thế, lại được Thiên Cương đà chủ Nguyên Kỳ Lân tặng một bảo mã, xem ra nhất định là quý tử của Hạng Thái Hư!

Tập trung mục tiêu, Nhậm Thương Khung không khách khí nữa, tay áo giương lên, đem Lưu Kim khôi lỗi bắn đi ra ngoài, lẻn vào Phủ Thành chủ!