Từ lúc Ứng Vô Ưu theo mật đạo ngầm rời khỏi, tâm tình Ứng Vô Nhai nhất thời thoải mái hơn rất nhiều. Mặc kệ tình hình tương lai như thế nào, Ứng Vô Nhai hắn sẽ không có gì lo lắng nữa.
Vạn nhất không địch lại, vỗ mông chạy lấy người, dù sao hắn ở Man Hoang chi địa đã sớm có an bài, chỉ cần giữ lại huyết mạch của gia tộc, tới Man Hoang chi địa, từ từ sẽ khôi phục.
Cho nên lúc này, tâm tính hắn rất bình thản.
Trong giây lát, tiếng cười của Nhậm Thương Khung từ trên cao truyền đến, thiếu chút nữa làm hắn ngất xỉu. Ẩn ẩn trong lúc đó, hắn ý thức được một tia không ổn.
- Hắn sao biết ta phái đệ tử tinh anh chạy trốn?
Ứng Vô Nhai giật mình, lập tức biết việc lớn không tốt, cuống quít từ trong cư thất đi ra. Tiếp theo là nghe được từng tiếng kêu thảm thiết.
Liên tục chín tiếng vang, làm cho tim của Ứng Vô Nhai liên tục run rẩy. Hai chân giống như bị đóng đinh, cơ hồ không nhúc nhích.
- Hắn sao lại biết...... Hắn sao lại biết?
Ứng Vô Nhai vẫn không thể tin, mật đạo này bí mật như thế, trừ hắn cùng Ứng Vô Ưu ra, căn bản không có người thứ ba biết.
Nhậm Thương Khung này, làm sao biết được?
- Chẳng lẽ Vô Ưu bán đứng gia tộc?
Trong đầu Ứng Vô Nhai hiện lên một ý niệm hoang đường, nhưng lập tức liền phủ nhận chuyện này.
Ứng Vô Ưu vì gia tộc, ngay cả gia thất cũng chưa thành. Hắn sao có thể bán đứng gia tộc?
Đủ chín thi thể thảm thiết, chín tinh anh gia tộc, nằm trên sân của phủ đà chủ, hình dạng vô cùng thê thảm.
- Nhậm Thương Khung, lão tử với ngươi không chết không ngừng.
Ứng Vô Nhai hét lớn một tiếng.
Tinh anh a, chín tinh anh gia tộc, cơ hồ là hy vọng của gia tộc. Hiện giờ, toàn bộ đều thành thi thể.
Ứng Vô Nhai hai mắt đỏ bừng, giống như một mãnh thú, ngửa mặt lên trời rít gào:
- Nhậm Thương Khung, ngươi là yêu ma tà đạo, đối nghịch với Ứng Vô Nhai ta, ngươi nhất định phải chết!
- Hừ, Ứng Vô Nhai, ngươi có tư cách nói lời này sao?
Thanh âm của Nhậm Thương Khung, thản nhiên từ trên không trung truyền xuống:
- Tất cả mọi người của Vân Tụ Thành nghe đây, Ứng Vô Nhai là Đà chủ, đã phản bội các ngươi. Hắn sớm mang tinh anh gia tộc thông qua mật đạo chạy ra ngoài thành. Lưu lại các ngươi ở trong này, vì hắn bán mạng! Những đệ tử khác trong Ứng gia, các ngươi có cảm thấy bi ai không? Tộc trưởng mà các ngươi tôn sùng là thần, hắn sớm đã đem bọn ngươi đào thải! Các ngươi, chẳng qua là vật hi sinh mà thôi. Cái gọi là tinh anh gia tộc, hắn đã sớm an bài đường lui. Mà an bài cho các ngươi, lại là tử lộ!
- Tà thuyết mê hoặc lòng người!
Ứng Vô Nhai hét lớn một tiếng, kêu lên:
- Mọi người không được nghe hắn nói bậy, người này là yêu nghiệt, Thiên Các tổng bộ đã phái ra cường giả, chuẩn bị giết chết yêu nghiệt này.
- Ha ha, yêu nghiệt? Ứng Vô Nhai, ngươi cấu kết Man Hoang chi địa, ăn cây táo, rào cây sung, ngươi mới là yêu nghiệt, là phản đồ của Thiên Các! Ứng Vô Nhai, tội của ngươi, đã ta nắm trong tay. Ứng Vô Ưu cũng trong tay ta. Người lần này hãy cầu nguyện đi là vừa!
Ứng Vô Ưu?
Toàn thành già trẻ, nghe được tên Ứng Vô Ưu, trong lòng đều rất chấn động. Ngay cả Ứng Vô Ưu cũng đã bị bắt?
Chẳng lẽ, đà chủ thống trị Thiên Thương phân đà vài thập niên kia, lần này thật sự sẽ rơi đài?
Mà Mộ Dung cùng Đông Long, thì trong lòng đại chấn. Trước khi trời tối, Ứng Vô Ưu bị Ứng Vô Nhai kêu đi, nói có là có công việc bàn giao.
Chẳng lẽ thật là lệnh Ứng Vô Ưu mang tinh anh gia tộc đào tẩu? Mà trong quá trình bỏ trốn, lại bị đối phương bắt được?
Nếu nói như vậy, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đà chủ đại nhân đã chột dạ, chứng tỏ thế cục đã thập phần nguy hiểm.
Nếu không, Ứng Vô Nhai làm gì phải di dời tinh anh gia tộc?
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Mộ Dung cùng Đông Long trầm lại. Lúc trước đà chủ đại nhân còn nói, cấp trên phái cường giả đến chủ trì đại cục.
Chẳng lẽ chuyện này, hết thảy đều do đà chủ đại nhân hư cấu ra?
Lúc này, trên không lại truyền đến thanh âm lãnh khốc của Nhậm Thương Khung:
- Ngày mai, lúc bình minh vừa ló dạng, người còn ở lại trong phủ đà chủ, sẽ coi là đồng đảng của phản tặc, toàn bộ chém giết.
Nhậm Thương Khung một bên cường thế, một bên phân hoá, làm cho Vân Tụ Thành càng thêm khủng hoảng.
- Nghiệp chướng a nghiệp chướng. Ứng Vô Nhai này là nghiệp chướng, vì cái gì muốn toàn thành chúng ta phải chịu khổ?
- Các huynh đệ, hắn dựa vào cái gì muốn chúng ta chết cùng hắn?
- Đúng, lão tử không có làm gì sai!
- Ta cũng vậy!
Ở phủ thành chủ, tâm lý phòng tuyến của các thân vệ rốt cục hỏng mất, đều bỏ lại vũ khí, quay đầu chạy trốn.
Phía trong phủ đệ, trên đường cái, nơi nơi một mảnh lộn xộn.
Không bao lâu, cửa trước cửa sau, cái gọi là tinh anh, đã không còn một mống.
Mộ Dung cùng Đông Long cũng không thể bỏ mặt, bọn họ cũng giết hai người lập uy, chỉ là một khi tất cả mọi người đều chạy trốn, bọn họ có muốn cản cũng không được.
Tới lúc bình minh, trong phủ đà chủ, chỉ còn lại không đến ba mươi người. Số này nếu không phải là tử trung với Ứng Vô Nhai, thì là không có chỗ nào để đi, hoặc là muốn lưu lại đầu cơ một phen.
Vạn nhất đà chủ đại nhân có chuẩn bị thì sao? Vạn nhất đà chủ đại nhân còn có thủ đoạn ngăn cơn sóng dữ? Vạn nhất đà chủ đại nhân có thể nghịch chuyển Càn Khôn thì sao?
Hiện tại lưu lại, chính là công thần!
Thái dương rốt cục cũng bay lên, cả phủ đà chủ rộng gần trăm mẫu, không ngờ trừ người trong gia tộc của Ứng Vô Nhai ra, tâm phúc còn lại, cũng không vượt qua ba mươi người.
Phủ đà chủ lớn như vậy, trở nên vô cùng quạnh quẽ.
- Đại nhân.
Hiện giờ, mặc dù là Mộ Dung, ở trước mặt Ứng Vô Nhai cũng phải thật cẩn thận, sợ đà chủ đại nhân bỗng nhiên nổi giận.
- Mộ Dung, ngươi có hối hận hay không?
Ứng Vô Nhai thản nhiên hỏi.
Mộ Dung cười khổ, hắn thật sự rất hối hận. Nhưng mà, đi theo Ứng Vô Nhai nhiều năm như vậy, hiện tại xem như hối hận, cũng không có đường lui.
- Đông Long, ngươi có hối hận không?
Ứng Vô Nhai ánh mắt chuyển dời đến Đông Long.
Đông Long ấp úng nói:
- Đại nhân, thuộc hạ...... thuộc hạ chắc chắn ở bên người đại nhân đến cuối cùng. Chỉ cần vị đại nhân xuất quan kia, Nhậm Thương Khung chỉ là một thanh niên không đến hai mươi tuổi, có bao nhiêu bản lãnh chứ?
- Nói rất đúng!
Ứng Vô Nhai vỗ bàn:
- Chính là những lời này, một tiểu tử miệng còn hôi sữa, có thể làm được gì chứ?
- Nhớ kỹ, không đến cuối cùng, thì khó mà nói. Những người các ngươi, không có rời đi, tốt lắm! Ứng Vô Nhai ta chắc chắn trọng dụng các ngươi!
Ứng Vô Nhai hứa hẹn, hắn có thể cho ra, cũng chỉ có loại hứa hẹn không cần tiền vốn này thôi.
- Đại...... Đại nhân, bọn Hoàng Liệt đã chết.
Bỗng nhiên ngoài cửa vội vàng chạy đến một người, mang theo ngữ khí hoảng sợ nói.
Hoàng Liệt, Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, cũng là một trong những người lưu lại. Vốn là ở phía trước giám sát động tĩnh.
Không nghĩ tới, bỗng nhiên lại chết, chết lặng yên không một tiếng động.
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện, Cung Thiệu Minh ở hậu viện...
Lại một tin dữ nữa truyền đến.
Ứng Vô Nhai biến sắc, chẳng lẽ Nhậm Thương Khung đã giết vào? Không đúng, cửa trước cùng hậu viện, cách nhau xa như vậy, Nhậm Thương Khung này không có khả năng phân thân giết người!
- Ứng Vô Nhai, ta thật không thể tưởng được, không ngờ còn có một đám tử trung vì ngươi. Một khi đã như vậy, ta trước giết bọn họ. Hoàng tuyền chi lộ, bọn họ sẽ dò đường cho ngươi.
Thanh âm Nhậm Thương Khung, lần nữa từ trên không vang lên. Thanh âm này giống như Hắc Bạch Vô Thường đòi mạng, làm cho Mộ Dung cùng Đông Long, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Nhậm Thương Khung còn ở trên cao, vậy ai ra tay?
Chẳng lẽ, Nhậm Thương Khung không tới một người?
Sát Lục, còn tại tiếp tục.
Một buổi sáng, liên tục có tám Kim Đan cường giả, lục tục chết bất đắc kỳ tử. Đáng sợ nhất chính là, thậm chí ngay cả bọn họ chết như thế nào, bị ai giết, đều không biết.
Tình huống chết cũng rất quái lạ, đông một cái, tây một cái, không có bất luận quy luật gì có thể theo. Giống như thích thì ra tay vậy!
Sát thủ này, giống như không khí, không cách nào tìm ra.
Lần này, ngay cả Ứng Vô Nhai cũng chấn kinh. Phương thức giết người này, thật sự là đáng sợ. Hiện giờ, những người còn sống cũng bắt đầu dao động.
Loại hoàn toàn không có dấu hiệu này, không có manh mối, thật là đáng sợ. Trên đầu mỗi người, giống như đều có một thanh đao, tùy thời có thể chặt xuống đầu bọn họ.
Chỉ một buổi sáng, tâm lý của những người còn lại, cũng tiếp cận hỏng mất.
Ứng Vô Nhai biết, nếu tình thế cứ phát triển như vậy, chỉ sợ phủ đà chủ chống đỡ không qua đêm nay. Hiện giờ, chỉ có ba con đường có thể đi.
Một, đi lên đánh bừa cùng Nhậm Thương Khung. Tập hợp mọi người còn lại, cùng Nhậm Thương Khung quyết chiến. Nhưng mà, hiện giờ ngay cả Nhậm Thương Khung rốt cuộc có bao nhiêu người, hắn cũng không biết. Tùy tiện quyết chiến, Ứng Vô Nhai rất lo lắng.
Con đường thứ hai, đó là thỉnh vị đại nhân đang bế quan kia, mau chóng xuất quan, chủ trì đại cục.
Còn có một con đường, đơn giản nhất, là trốn! Nhưng mà, con đường này cũng đầy nguy hiểm. Bởi vì, thông đạo bí mật này, đối với Nhậm Thương Khung mà nói, hiển nhiên đã không là bí mật gì!
Nghĩ tới nghĩ lui, Ứng Vô Nhai vẫn là quyết định, mạo muội đi thỉnh vị đại nhân kia chủ trì đại cục! Vị đại nhân kia tính tình tuy cổ quái, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nếu như hắn không ra mặt, thế cục sẽ không thể cứu vãn!