Bất Hủ Thần Vương

Chương 31: Độc thủ phía sau màn

Nhậm Thanh Sương biểu lộ hết sức ngưng trọng, dáng người cao ngất lộ ra vẻ lạnh buốt đứng trên võ tràng, nàng giống như một lưỡi đao sắc bén, làm cho người ta không dám tới gần.

- Tỷ, có tin tức nội ứng phải không?

Nhậm Thương Khung phá vỡ không khí trầm mặc.

Nhậm Thanh Sương trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, than nhẹ một tiếng, môi son hé mở:

- Là Tứ thúc.

Nhậm Thương Khung chấn động toàn thân, …quả là thế?

Đời trước, sau khi gia tộc suy bại, vị trí tộc trưởng ma xui quỷ khiến thế nào đã rơi vào tay Tứ thúc. Nhậm Thương Khung không phải là chưa nghi ngờ Tứ thúc.

Nhưng hắn cảm thấy, kiếp trước vị trí tộc trưởng rơi vào trong tay Tứ thúc, là vì trong gia tộc không có người. Không nghĩ tới, vậy mà thật sự là Tứ thúc Nhậm Đông Hải.

Tứ thúc Nhậm Đông Hải này, tính cách có chút nhu nhược, vẫn luôn là tùy tùng của Nhị bá Nhậm Đông Sơn. Bộ dạng ngoài mạnh trong yếu, sao có thể làm nội ứng được? Thậm chí còn dám hạ độc lão thái thái?

Bất quá nghĩ lại cũng không khó lý giải. Vì cái gì kiếp trước lão thái thái sau khi bị trúng độc, lại không có bị người loạn đao giết chết? Có lẽ cùng Tứ thúc có quan hệ.

Dù ngoan độc thế nào, ham muốn quyền lực thế nào, cũng không thể nào hạ thủ với mẫu thân mình được.

- Ai...

Nhậm Thương Khung cũng bất đắc dĩ lắc đầu, tuy Tứ thúc xưa nay luôn nhằm vào một mạch bọn họ, nhưng thật lòng mà nói, hắn vẫn không hy vọng nội ứng là huynh đệ ruột thịt của phụ thân.

Thế nhưng mà, sự thật lại tàn khốc để cho Nhậm Thương Khung cảm thấy không thể làm gì, nhẹ lẩm bẩm nói:

- Nói như thế, sau lưng chủ mưu chính là Tống gia rồi?

Nếu như bản nhân Tứ thúc mà nói, tuyệt không có lòng lang dạ thú như thế. Vấn đề tất nhiên là nằm trên người tứ thẩm. Cái tứ thẩm này, vĩnh viễn là một bộ dáng tươi cười vũ mị.

Nhưng người quen thuộc của nàng thì lại biết, Tứ phu nhân Tống thị là một người khẩu Phật tâm xà. Tâm cơ phi thường âm độc. Ngày đó mẫu thân Thu Vận cùng Nhị phu nhân xung đột, tất nhiên là có bàn tay của nàng nhúng vào.

Tất cả sự việc vẫn luôn phát sinh tại nhà Tứ phu nhân, mà nàng rõ ràng không hề đếm xỉa đến, lại để cho hai nhà bọn họ đánh nhau sống chết.

Cái này kêu là giết người không thấy máu.

Còn Tống gia kia, cũng là một trong Vân La Thành thập đại gia tộc. Tại Vân La Thành cũng coi như một trong các cường hào thế lực. Năm đó, thời điểm Nhậm thị gia tộc huy hoàng nhất, là lúc Nhậm Đông Lưu tiến vào Thiên Các, Tống gia cùng Nhậm thị đã kết thành thông gia.

Tứ phu nhân là tại mười sáu năm trước gả tới.

Hôm nay nhoáng một cái mười sáu năm qua đi, ngược lại thật sự là không thể tưởng được, Tống thị gia tộc đặt một quân cờ, lại chôn giấu sâu như thế.

Nếu không có Nhậm Thương Khung trọng sinh ở kiếp này, Nhậm thị gia tộc chỉ sợ khó tránh khỏi kiếp nạn.

Hai người trầm mặc nửa ngày, vẫn là Nhậm Thương Khung mở miệng trước:

- Lão thái thái định xử lý như thế nào?

- Ngươi bây giờ là mưu sĩ, lão thái thái quyết định sẽ theo đề nghị của ngươi, tạm thời án binh bất động. Ra vẻ không biết. Hỏi ngươi có biện pháp nào âm thầm đả kích Tống thị gia tộc không?

Nhậm Thương Khung trầm ngâm một lát, cười nói:

- Việc này phải bàn bạc kỹ hơn. Tỷ, về Tống thị gia tộc, ngươi trước tiên có thể cho ta một ít tư liệu tỉ mỉ được không?

- Tốt, không thành vấn đề.

Nhậm Thanh Sương ngược lại không kênh kiệu, tiếp tục nói:

- Tống thị gia tộc Tống Lam, cùng ngươi đồng tuổi, cũng là thiên tài có được đại đạo hạt giống. Thương Khung, nếu như ngươi có thể ở Vân La thịnh hội dẫm nát nàng dưới chân, chính là biện pháp trả thù tốt nhất đối với Tống thị gia tộc.

Tống Lam là thiên kim của huynh trưởng Tứ phu nhân, gọi Tứ phu nhân là cô cô. Là một trong sáu người có được đại đạo hạt giống.

Tống Lam là người thức tỉnh đại đạo hạt giống sớm nhất. Bởi vậy, nàng trong nhóm sáu người tiếng hô rất cao, ngoại trừ Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao cùng nàng rất ít lui tới ra, mặt khác ba cái còn lại đều do Tống Lam cầm đầu.

Thiên phú Tống Lam coi như cũng kha khá nhưng tính tình kiêu căng cực kỳ, tựa như một đầu Kim Phượng Hoàng, ngạo khí rất lớn. Xưa nay cũng không phải là không có lần hất hàm sai khiến Nhậm Thương Khung.

Bất quá Nhậm Thương Khung trước khi trọng sinh, tính cách cũng không phải cái loại đèn đã cạn dầu, căn bản không thèm để ý Tống Lam.

Chính là bởi vì vậy, Nhậm Thương Khung đối với Tống Lam mà nói, cũng là một cái đinh trong mắt. Chỉ cần có cơ hội, liền muốn tìm hắn gây phiền toái.

Nhớ tới bộ dáng Tống Lam xưa nay vênh váo tự đắc, lông mày Nhậm Thương Khung cũng hơi nhíu lại.

...

Một lát sau, Nhậm Thanh Sương đã đem một chồng tư liệu về Tống thị gia tộc đưa tới.

Sau khi ăn xong cơm tối, Nhậm Thương Khung liền trở về phòng nghiên cứu. Sau khi xem qua một lần, cũng đại khái nắm bắt một chút mấu chốt.

Sinh ý của Tống thị gia tộc, chủ yếu tập trung ở hai phương diện, một là chế tạo vũ khí, hai là nuôi trồng Linh dược.

Nuôi trồng Linh dược, Vân La Thành thập đại gia tộc, cơ hồ mọi nhà đều trồng. Hơn nữa nguồn tiêu thụ, trên cơ bản đều là nhằm vào Thiên Các.

Mỗi một năm, Linh dược mà các nhà đào tạo, Thiên Các đều dùng giá tiền nhất định đến thu mua. Nếu thu hoạch tốt, cống hiến kiệt xuất, thậm chí có cơ hội được Thiên Các ban thưởng thêm vào. Ví dụ như võ điển, ví dụ như thêm được danh ngạch tiến vào Thiên Các vân... vân.

Linh dược đào tạo, cơ bản không có khả năng gian lận. Dù sao, vật của Thiên Các, không người nào dám động tay động chân lung tung. Vân La Thành thập đại gia tộc cùng nhau cạnh tranh, tại phương diện Linh dược đều rất cẩn thận, không dám giở trò. Vạn nhất để cho đối phương nắm được bằng chứng mà tố cáo với Thiên Các, không thể nghi ngờ là tự rước lấy họa.

Có thể công phá, chính là phương diện chế tạo vũ khí.

Chế tạo Vũ khí, là một ngành sản xuất có tính ỷ lại rất cao. Vì sao nói như vậy, vì nếu không có mỏ kim loại cung ứng, chế tạo vũ khí căn bản tiến hành không được.

Căn cứ tư liệu, nguồn quặng sắt chủ yếu của Tống thị gia tộc là ở một mỏ quặng phía nam Vân La Thành. Mà chủ nhân của mỏ quặng này, cũng là một trong Vân La Thành thập đại gia tộc… Lữ gia.

Nếu có thể chặt đứt nguồn cung cấp nguyên liệu này, phương diện chế tạo vũ khí của Tống thị gia tộc sẽ trực tiếp bị người chặt đứt, hoàn toàn không cách nào vận hành được.

Hết thảy, cần phải bắt đầu từ Lữ gia mà ra tay.

Lữ gia cùng Tống gia tuy không tính là sinh tử giao tình, nhưng là bạn làm ăn lâu năm, lẫn nhau vẫn có một ít ăn ý.

Vô duyên vô cớ muốn Lữ gia chặt đứt cung ứng, đây cơ hồ là không có khả năng.

Muốn cho Lữ gia ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhất định phải nắm lấy điểm yếu hại của Lữ gia mà uy hiếp.

Nhậm Thương Khung bắt đầu lợi dụng trí nhớ của kiếp trước, bắt đầu tìm kiếm tư liệu về Lữ gia. Tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn chưa có manh mối gì.

Bỗng dưng, thân thể Nhậm Thương Khung đột nhiên bật dậy...vui sướng nở nụ cười. Đã có!

Bất kỳ một gia tộc nào, đều khó có khả năng bền chắc như thép, một điểm khe hở đều không có. Lữ gia cũng giống như thế.

Nhậm Thương Khung vừa rồi từ trong trí nhớ tìm tòi một phen liền nghĩ tới. Tổ tiên Lữ gia có một thanh bảo đao, trong một lần truyền thừa thần bí mất đi. Tìm kiếm Bảo đao vẫn luôn là nhiệm vụ hàng đầu của các đời tộc trưởng kế nhiệm.

Nhưng là …

Kiếp trước ba năm sau, tin tức bảo đao bỗng nhiên xuất hiện. Nhậm Thương Khung lúc ấy tự nhiên cũng có nghe thấy.

Bảo đao vậy mà được một tiều phu ngẫu nhiên đoạt được ở trong núi sâu phía bắc Vân La Thành, bảo đao xuất hiện ở trong đấu giá hội của Vân La Thành, đưa tới một hồi phong ba rất lớn.

Lữ gia vì muốn thu hồi chuôi bảo đao này, thậm chí không tiếc vận dụng nửa số tài sản của gia tộc. Mà bảo đao kia ngoại trừ có ý nghĩa truyền thừa ra, cũng là một thần binh chém sắt như chém bùn. Tương truyền chính là chung cực chiến đao của Thiên Nhân cảnh cường giả.

Đối với Lữ gia mà nói, bảo đao này, tượng trưng cho hết thảy vinh quang cùng huy hoàng của gia tộc, tượng trưng cho mặt mũi cùng tôn nghiêm.

Lữ gia vì mất đi bảo đao mà luôn lấy làm hổ thẹn!

Nhậm Thương Khung nghĩ tới đây, không khỏi nở nụ cười. Đầu cơ trục lợi ah.

Nếu có thể đem bảo đao này tới tay, lo gì Lữ gia không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ? Phải biết rằng, Bắc Cung gia tộc, đồng dạng cũng làm sinh ý chế tạo vũ khí, vẫn luôn vì nguồn cung quặng sắt mà sầu muộn.

Đến lúc đó, thuận nước giong thuyền đưa lên cửa, Bắc Cung gia tộc không phải sầu lo nữa. Đến lúc đó nhân tình đã đủ, lợi ích cũng đủ, quan hệ minh hữu này cũng liền như nước lên thì thuyền lên, từ từ vững chắc.

Nhậm Thương Khung biết rõ thời gian cấp bách, ngày thứ hai dậy rất sớm, sau khi đánh qua vài bộ quyền kỹ, liền phân phó tiểu Kỳ:

- Nếu như đại tiểu thư đến, ngươi nói ta đã ra ngoài, nhanh thì ba ngày, chậm thì nửa tháng sẽ trở về.

Tiểu Kỳ luôn là người chấp hành kiên định, tuyệt sẽ không hỏi nhiều, chỉ nói:

- Thiếu gia ngươi đi ra ngoài phải cẩn thận, đừng làm cho chủ mẫu lo lắng.

Nhậm Thương Khung cười cười:

- Đúng rồi, nếu cha ngươi cùng ca ca đến, thì để cho Đại thiếu gia an bài là được.

Tiểu Kỳ thấy thiếu gia trong lúc cấp bách không quên chuyện nhà của nàng, trong lòng một hồi cảm động.

Nhậm Thương Khung mang trường kiếm, đi nhanh ra cửa thành, hướng phía bắc Vân La Thành mà đi. Nam bắc Vân La Thành đều là núi non trùng điệp. Phía nam nhiều mỏ, mà phía bắc lại là rừng rậm nguyên sinh, hết sức hiểm trở.

Nhậm Thương Khung đối với xuất xứ của bảo đao, chỉ biết đại khái mà thôi. Bất quá hắn lại nhớ rõ, tiều phu kia là người ở thôn trang dưới chân núi, tên là Tứ Hỉ Nhi.

Chỉ cần tìm được Tứ Hỉ Nhi, hỏi một chút về phạm vi đốn củi xưa nay của hắn, manh mối sẽ rõ ràng hơn nhiều.