Bất Hủ Thần Vương

Chương 307: Hai lần nuốt Kim Đan, Mộ Dung thỉnh giúp đỡ

Nhậm Thương Khung biết rõ, chỉ cần là một cổ thế lực, có hai gã Thần Thông cường giả, một trái một phải giáp công mà nói, sẽ để cho hắn rất khó chịu, huống chi còn có mấy cái Cửu Chuyển Kim Đan cường giả nhìn chằm chằm.

Cho nên, sách lược của hắn là, du kích chiến.

Đánh một thương, đổi một chỗ. Một kích đánh xong, lập tức lui lại, tuyệt đối không cùng đối thủ dây dưa. Hắn biết rõ, một khi bị đối phương cuốn lấy, thì ba cổ thế lực sẽ vây kín, làm cho hắn rơi vào tuyệt cảnh, có chạy đằng trời.

Cho nên, Nhậm Thương Khung một kích này đánh trúng, cười một tiếng dài, liền hướng mặt nam nghênh ngang rời đi, tốc độ cực nhanh, hệt như Lưu Tinh.

Bắc Hùng kịp phản ứng, oa oa kêu to, hổ gầm liên tục, thanh âm chấn trời cao, rít gào nói:

- Tiểu tử, lão Hùng ta không nuốt ngươi, thề không làm người!

Một bên gào thét, một bên thúc dục tọa kỵ, hùng hổ truy kích đến.

Đông Long sợ Bắc Hùng sơ xuất, cũng bất chấp nhặt xác đồng bạn, gọi thủ hạ, quát:

- Nhanh, đuổi theo mau.

Nhậm Thương Khung kỳ thật cũng không trốn xa, mục đích chuyến này của hắn, chính là muốn chọc giận đối phương, quấy rầy bố trí của bọn chúng.

Hắn biết rõ, Thần Thông Cảnh cường giả, hắn không có tiền vốn đánh chết. Nhưng mà dưới Thần Thông Cảnh, phối hợp với tốc độ của Tiểu Bạch, tăng thêm Bất Hủ Đế Khí cường đại, bỗng nhiên đánh tới, miểu sát Cửu Chuyển Kim Đan, tuyệt đối là có chín thành nắm chắc.

Cho nên, một kích mà hắn đánh ra, chỉ trong chớp nhoáng, lại đem khí tức giấu đi, tùy thời hành động.

Nếu như đối phương bức thiết muốn đuổi giết hắn, trận hình hỗn loạn, chỉ cần có chút khe hở, cho hắn có cơ hội mà nói, hắn tuyệt đối không ngại phát động tập kích bất ngờ lần thứ hai.

Giết địch, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

Hôm nay khẩu vị của Tiểu Bạch rất lớn, nếu có thể ăn mấy cái Cửu Chuyển Kim Đan, tu vi của Tiểu Bạch tăng lên, tuyệt đối là chuyện tốt.

Cho nên, Nhậm Thương Khung tiến hành ám sát, cũng là một hòn đá ném hai chim.

Bắc Hùng cực độ bạo ngược, tức giận làm hắn triệt để mất đi lý trí, mà Đông Long thì sợ Bắc Hùng bị tập kích, cho nên, tốc độ bay của hắn rất nhanh, cùng Bắc Hùng song song mà bay.

Còn lại năm cửu chuyển Kim Đan cường giả khác, cũng cẩn thận từng li từng tí, xếp thành một hàng, giúp nhau hô ứng, đi theo phía sau bọn Đông Long.

Nhưng mà, thực lực của bọn hắn cùng Thần Thông Cảnh có khác nhau rất lớn, cho nên, muốn đuổi kịp tốc độ của bắc Hùng đại nhân, là thập phần khó khăn.

Ước chừng đã bay vài trăm dặm về sau, đội ngũ Cửu Chuyển Kim Đan này, rõ ràng đã bị Bắc Hùng cùng Đông Long bỏ rơi một đoạn.

Đông Long trong lòng kỳ thật cũng có chút lo lắng, nhưng mà hắn cũng biết, Bắc Hùng một khi nóng tính lên, coi như hắn là đại ca, cũng không lay chuyển hắn được.

Một khi Bắc Hùng phát tác bạo ngược, chỉ có giết địch, chỉ có hành hạ địch nhân đến chết, nuốt vào bụng, mới có thể hả giận, mới có thể khôi phục cảm xúc bình thường.

Nhậm Thương Khung kỳ thật cũng không có đi xa, hắn một mực tính toán khoảng cách. Chỉ cần đối phương tiến vào trong phạm vi tất sát này, thì hắn có trăm phần trăm nắm chắc, đánh chết một gã Cửu Chuyển Kim Đan, hơn nữa thong dong rời đi.

3000 m, 2000 m, 1000 m...

800 m...

Tiến vào trong phạm vi săn giết.

Tiểu Bạch cùng Nhậm Thương Khung tâm hữu linh tê, giống như mủi tên, xông đến như bay. Nhậm Thương Khung lần nữa vung lên Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm, kiếm quang phi độn, như trường hồng quán nhật, chém tới.

Viu!

Lại một đầu lâu nữa rơi xuống, tuyệt vọng chết đi. Kim Đan cuồn cuộn bay ra, lại lần nữa rơi vào miệng Tiểu Bạch.

Cơ hồ là bắt chước làm theo, cùng một loại thủ pháp, đồng dạng miểu sát.

Cửu Chuyển Kim Đan, lại một cái vẫn lạc!

Tiếng kêu thảm thiết, phá vỡ cảnh an bình đáng sợ này.

Bắc Hùng hai mắt phun lửa, cả người giống như một con gấu hoang, rống to:

- Có gan, thì ra cùng lão Hùng ta đại chiến ba trăm hiệp! Đánh lén, coi là anh hùng sao?

Giờ phút này, Nhậm Thương Khung đã sớm phi độn ra mấy ngàn mét, cười to đáp lại:

- Có gan? Các ngươi cũng xứng nói từ này sao? Ta đơn thương độc mã, các ngươi ba đường binh mã. Một mình ta một kỵ, các ngươi thì có mấy cái?

Nếu như đối phương thật muốn đơn đả độc đấu, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không e ngại.

Mộ Dung là Thần Anh Kỳ cường giả, hắn cũng dám đấu một trận, huống chi chỉ là Hoàn Đan Kỳ.

Tứ đại tướng này, đều là Hoàn Đan Kỳ cường giả. Hoàn Đan Kỳ, chỉ là phá Kim Đan, điền khí hải, thành tựu thần thông đệ nhất kỳ.

Hoàn Đan Kỳ cùng Thần Anh Kỳ, vẫn có bản chất khác nhau.

Đơn đả độc đấu, Nhậm Thương Khung tuyệt đối không sợ bất luận một gã Hoàn Đan Kỳ cường giả nào. Nhưng mà, đối phương dưới mắt có hai Hoàn Đan Kỳ, lại có lính tôm tướng cua, Nhậm Thương Khung mcó chết cũng không tin, đối phương sẽ đơn đả độc đấu.

Nhậm Thương Khung biết rõ, lần thứ hai xuất kích thành công, hoàn toàn là lợi dụng tâm lý đối phương nóng lòng trả thù. Sự tình bất quá tam, lần thứ ba này, đối phương nhất định sẽ tăng cường cảnh giác.

Muốn có lượt công kích thứ ba, độ khó rất lớn.

Cho nên, Nhậm Thương Khung không dây dưa nữa, mà thúc dục Tiểu Bạch, hướng mặt nam chạy như bay.

Lúc này, Nhậm Thương Khung cũng không quay đầu lại. Một hơi đánh chết hai Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, hắn đã lấy đủ vốn. Ít nhất, Tiểu Bạch đã no rồi.

Kim Đan của Cửu Chuyển Kim Đan, cùng Linh dược bình thường hoàn toàn bất đồng. Muốn luyện hóa mà nói, thật là khó khăn vô cùng.

Hai khỏa này, đủ cho Tiểu Bạch luyện hóa một tháng

Nếu bàn về tốc độ tuyệt đối, tốc độ Tiểu Bạch là rất đáng sợ. Mặc dù là tọa kỵ của Mộ Dung, luận tốc độ tuyệt đối cũng không thể so với Tiểu Bạch. Chớ nói chi là nhóm người Đông Long, Bắc Hùng này.

Đuổi một hồi, ngoại trừ chứng kiến điểm đen càng ngày càng xa ra, Đông Long cùng Bắc Hùng căn bản vô kế khả thi. Bắc Hùng ngoại trừ nhảy lên mắng to ra, cũng không còn phương pháp nào khác.

Chỉ một lúc sau, Mộ Dung cùng một nhóm người khác, đều nhao nhao đuổi theo.

Chứng kiến Bắc Hùng chửi ầm lên, lại chứng kiến đội ngũ bọn hắn giảm quân số hai người, sắc mặt Mộ Dung hơi đổi.

- Đã giao thủ rồi hả?

Mộ Dung nhàn nhạt hỏi Đông Long.

- Đại nhân, tên kia tốc độ quá nhanh, còn chưa kịp bao vây, hắn đã chạy trốn. Tốc độ tập kích của hắn cực nhanh, hai huynh đệ chúng ta...

- Ta đã sớm nói, nếu như các ngươi khinh địch, sẽ chết vô cùng thảm.

Mộ Dung nói có một tia ý tứ lạnh như băng.

Đông Long không lời nào để nói, hắn biết rõ, đây là trách nhiệm của hắn.

Nam Ưng bu lại, nói:

- Mộ Dung đại nhân, nếu như đối phương quyết tâm đánh lén, loại truy kích đường dài này, khó tránh khỏi có chút sơ sẩy. Trong thời gian ngắn, trận hình có thể tổ chức được. Nhưng bôn tập mấy vạn dặm này, muốn làm cho trận hình một mực chặt chẽ, độ khó quá lớn.

Sắc mặt Mộ Dung hơi chút hòa hoãn, cũng biết Nam Ưng nói rất đúng tình hình thực tế. Muốn cam đoan tốc độ, mlại cam đoan trận hình bất loạn, độ khó quá lớn.

- Mộ Dung đại nhân, bước tiếp theo phải làm gì bây giờ? Xem bộ dáng tên này là quyết tâm cùng chúng ta thi chạy. Nếu như thế, chỉ sợ binh lực của Vân Tụ Thành...

Đông Long cẩn thận từng li từng tí nói.

Kỳ thật, Mộ Dung cũng có lo lắng này. Bọn hắn lần này xuất kích, đã đem tinh nhuệ của Thiên Thương phân đà triệu tập hết.

Ở lại Vân Tụ Thành, chỉ có một ít trung tầng. Bên người Đà chủ đại nhân, đã không có bất kỳ trợ thủ đắc lực nào nữa.

Nhưng đuổi mấy vạn dặm, lại tay không trở về, phải ăn nói với Đà chủ như thế nào đây?

Dùng tính cách Ứng Vô Nhai, bọn hắn mà tay không quay về, tất nhiên không thể thiếu một trận trách phạt. Mộ Dung thân phận cao, có lẽ cao nhất chỉ là một chầu trách cứ, những người khác, chỉ sợ khó tránh khỏi một trận đòn.

Nghĩ đến thủ đoạn của Đà chủ đại nhân, Đông Long khẽ rùng mình.

Mộ Dung trầm tư một lát, thở dài:

- Xem ra, cũng chỉ có thể dùng nước cờ này.

- Đại nhân, ngươi còn có biện pháp sao?

Tứ đại tướng đều rất hiếu kỳ, ánh mắt sáng quắc nhìn qua Mộ Dung.

Mộ Dung than nhẹ lắc đầu:

- Một chiêu này, là kiếm hai lưỡi, nếu có thể giết chết đối thủ, tất nhiên là tốt. Nếu giết không chết mà nói, để đối thủ chạy thoát, phiền toái sẽ càng lớn.

Đông Long tựa hồ nhớ tới cái gì, thất thanh nói:

- Đại nhân, ngươi không phải là muốn liên lạc với Hắc Viêm bộ lạc chứ?

- Trừ đó ra, còn có biện pháp nào có thể trong thời gian ngắn giết chết đối thủ sao?

Ánh mắt Mộ Dung lạnh lùng, quét về phía tứ đại tướng. Luận tốc độ, bọn hắn truy kích ba bốn ngày, thủy chung không cách nào đem đối thủ chặn đứng.

Trừ khi, phía trước có lực lượng cường đại, có thể ngăn chặn đối thủ thoáng một phát. Nội ứng ngoại hợp, như thế đem đối thủ bức đến đường cùng, chỉ có thể một quyết thắng thua.

Bởi vậy, ưu thế nhiều người mới có thể phát huy ra.

Mộ Dung rất hiểu, chỉ cần vây quanh đối phương. Dùng thực lực của hắn, cùng tứ đại tướng liên thủ, đủ giết chết đối thủ.

Tây Hổ thở dài:

- Xem ra cũng chỉ có như vậy.

- Ta không có ý kiến.

Nam Ưng nhún nhún vai, tỏ vẻ không có dị nghị.

- Lão Hùng ta cũng không có ý kiến, sớm nên liên hệ với Hắc Viêm bộ lạc.

Bắc Hùng lúc này, chỉ cầu mau chóng hành hạ đối thủ đến chết, về phần kết hợp với ai, hắn căn bản không thèm để ý.

Mộ Dung biểu lộ nghiêm túc, quát:

- Chư vị, ta muốn các ngươi thề, sự tình mời Hắc Viêm bộ lạc ra tay, tuyệt đối không thể tiết lộ. Nếu không, để ngoại giới biết chúng ta cùng bộ lạc của Man Hoang chi địa cấu kết, chỉ sợ không đơn thuần là Thiên Các tổng bộ sẽ không bỏ qua chúng ta, toàn bộ Đông Hoàng Châu, thậm chí là bốn lục địa, cũng sẽ không bỏ qua chúng ta.

Đây là lời nói thật, cùng ngoại tộc cấu kết, ở trong mắt võ giả bốn lục địa, là tội phản nhân loại!

Hắc Viêm bộ lạc, thuộc về bộ lạc của Man Hoang chi địa, trong mắt bốn lục địa, cái kia chính là ngoại tộc, cùng Vô Tận Hải Vực một ruột với nhau.

Nhờ Hắc Viêm bộ lạc ra tay, không thể nghi ngờ chính là bắt tay với Man Hoang. Cái tội danh này, một khi truyền bá ra ngoài, bọn hắn vĩnh viễn sẽ mang tiếng cuồng đồ, cửu tộc nhất định sẽ bị tru diệt!

- Tốt, ta thề!

- Ta cũng thề!

Tất cả võ giả, biểu lộ đều nghiêm túc, chỉ thiên thề. Thề hoàn tất, Mộ Dung mới lấy ra một linh phù truyền âm, dùng đại thần thông rót linh thức vào, đem linh phù kia phong ấn lại, bắn vào hư không, lập tức biến mất.

- Hắc Viêm bộ lạc, cùng đà chủ đại nhân chúng ta có giao tình rất sâu. Tù trưởng bộ lạc, thực lực cùng đà chủ đại nhân không chia trên dưới. Nếu như Hắc Viêm bộ lạc chịu ra tay mà nói, trong ngoài giáp công, tiểu tử này có chạy đằng trời!

Mộ Dung nhẹ nhàng phân tích, đem một địa đồ Man Hoang mở ra:

- Hắc Viêm bộ lạc ở Man Hoang chi địa đệ tam trọng. Dùng vị trí địa lý mà xem, đối phương xuất binh, đại khái sẽ ở vùng này, đến vùng này chặn đường đối thủ. Nói cách khác, vị trí cuối cùng để quyết thắng bại, sẽ là ở hạp cốc này.

- Tốt, Mộ Dung đại nhân, chúng ta tiếp tục truy kích. Nhất định không thể để cho tiểu tử này trốn thoát!

Mộ Dung thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần Hắc Viêm bộ lạc chịu ra tay, tại Man Hoang chi địa, tiểu tử này mặc dù có thần thông lên trời xuống đất, cũng phải chết không thể nghi ngờ. Huống chi hắn dù sao cũng chỉ là Kim Đan cường giả mà thôi.

Những cường giả này của Thiên Thương phân đà, vốn có chút nôn nóng, lại nhiều thêm vài phần tự tin. Bọn hắn đang chờ Hắc Viêm bộ lạc hồi âm.