Lệ Đạo Tông vừa nói ra hai chữ này, một ít do dự trong lòng Nhậm Thương Khung đã biến mất. Lệ Đạo Tông này, hắn nhất định phải diết.
Lý Dật Phong, Thiên Các Kiếm Tiên, tuy rằng thời gian Nhậm Thương Khung cùng người tiếp xúc rất ngắn, nhưng mà ở trong lòng Nhậm Thương Khung, ngày đó ở Kiếm Vương phong truyền đạo tặng kiếm, đã hoàn toàn xem Lý Dật Phong là sư tôn của mình. Bất luận là quan niệm suy nghĩ, đức hạnh, hay là công pháp tu luyện, Lý Dật Phong đã thành cường giả duy nhất trong Thiên Các mà Nhậm Thương Khung kính nể.
Không nghĩ tới, Lệ Đạo Tông này lại dám nói năng lỗ mãng như thế!
Ánh mắt Nhậm Thương Khung, che phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt này bắn ra hàn quang, giống như nháy mắt có thể Băng Phong Vạn Lý (đóng băng vạn dặm), đem toàn bộ hư không này đóng băng.
Lệ Đạo Tông chỉ cảm thấy toàn thân nổi cả da gà, trong lòng rùng mình. Tên tuổi Nhậm Thương Khung, hắn tự nhiên có nghe qua.
Lúc trước Vưu Thiên Chiến muốn thu Nhậm Thương Khung làm đồ đệ, bị Nhậm Thương Khung cự tuyệt, đây đã là một sỉ nhục của Trảm Không Đạo.
Sau đó Vưu Thiên Chiến âm thầm thu đồ đệ, đem Nguyên Tông Sư cùng Chung Thiên Tứ toàn bộ thu về, lúc này thế cục mới hoàn toàn sáng tỏ.
Lúc trước Nguyên Tông Sư tru diệt bằng hữu, Chung Thiên Tứ âm thầm che dấu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Vân tận mắt nhìn thấy có người tru diệt Tề Vân Trần, mà Nguyên Tông Sư lại có chứng cớ ngoại phạm.
Cũng không kỳ quái, chính là hai truyền nhân của Trảm Không đạo trong ứng ngoại hợp mà thôi.
Lệ Đạo Tông hồi tưởng một lần, thầm nghĩ:
- Lão cẩu Lý Dật Phong kia, thật là có chút bản lãnh. Con chó nhỏ Nhậm Thương Khung này nhập môn không bao lâu, lại có uy áp lớn như vậy? Khi nào thì Chân Kiếm Đạo lại mạnh như vậy?
Bất quá, ở trong lòng Lệ Đạo Tông, từ đầu luôn luôn xem thường Nhậm Thương Khung. Hắn xem ra, Nhậm Thương Khung xuất thân từ một địa phương nhỏ bé, kiếm đâu ra những công pháp mạnh mẽ. Dù nổi bật như thế nào, cũng là tiểu nhân đắc chí, là nhà giàu mới nổi, là con kiến mà thôi. Cùng hắn là dòng chính của Thiên Các so sánh như thế nào được.
Hắn lần này tới, mặc dù là phụng mệnh mà đến, nhưng cũng có tâm giết Nhậm Thương Khung, hướng Vưu Thiên Chiến tranh công.
Trảm Không Đạo, trảm tận giết tuyệt. Truyền nhân Trảm Không Đạo, sở dĩ khó đối phó, là bởi vì tâm tính của bọn hắn đều rất cứng cỏi.
Bọn hắn luôn luôn có một chủ trương, là Trảm Không chứng đạo, trong chiến đấu, thường thường có thể đem tánh mạng mình cố tìm đường sống trong chỗ chết, loại khí thế này, thường thường làm đối thủ trở tay không kịp.
Đại Đạo của Trảm Không Đạo, quyết định tính cách bọn hắn không coi ai ra gì cả.
Trường Đao huyết sắc trong tay Lệ Đạo Tông giương lên, đạo đạo đao khí giống như huyết sắc cầu vồng, ở trong hư không nhộn nhạo, miệng hét lớn:
- Nhậm Thương Khung, ngươi con chó nhỏ này, chỉ là một con kiến tới từ một địa phương bé nhỏ! Dựa vào cái gì vượt quá chức phận, phế lập phân đà Đà chủ? Ngươi có tư cách gì?
- Tư cách?
Nhậm Thương Khung nở nụ cười, ánh mắt mỉm cười, xa xa nhìn Lệ Đạo Tông, ngữ khí âm lãnh:
- Nói đến tư cách, ngươi tựa hồ còn chưa đủ tư cách làm quỷ dưới kiếm của ta. Bất quá, ngươi đã tự tìm chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Nhậm Thương Khung đã quyết định chủ ý, phải giết Lệ Đạo Tông này lập uy. Thứ nhất, Lệ Đạo Tông này ăn nói vô lễ, trước vũ nhục sư tôn Lý Dật Phong, sau vũ nhục Nhậm Thương Khung hắn, không giết không được.
Thứ hai, đây là cường giả của Thiên Các Đại Đạo so đấu. Nếu Trảm Không Đạo truyền nhân đã khiêu khích, vậy sẽ có kết quả không chết không ngừng. Trận chiến này, chẳng những là tuyệt sinh tử, cũng là cuộc chiến giữa hai đạo.
Người này không giết, sẽ lưu lại tâm ma!
Tu luyện Bất Hủ Đế Khí, bản thân chính là một công pháp Vương giả thống trị bá đạo, chú trọng chính là nghịch thiên, đoạt Tạo hóa, định Âm Dương, cai quản Chư Thiên.
Chư Thiên cũng phải vượt lên, huống chi chỉ là một cái truyền nhân của Trảm Không Đạo!
Trảm Không Đạo tự cao tự đại, Bất Hủ Đế Khí quyết bá đạo, lại càng hơn hắn thập bội, độ cao này, hoàn toàn đã vượt qua Đại Đạo cấp cường giả, ngay cả Chư Thiên cũng muốn vượt qua, Đại Đạo cấp thì như thế nào? Bất Hủ Đế Khí quyết này, chính là pháp quyết giáo hóa chúng sinh, vượt qua hết thảy quy tắc của Thiên Trạch thế giới!
Nhậm Thương Khung huýt sáo, Tiểu Bạch lập tức bay ra. Nhậm Thương Khung vuốt ve lông chim của Tiểu Bạch, cười nhạt nói:
- Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta liên thủ, chém giết những tên cuồng đồ kia. Kim Đan, Ngân Đan của bọn chúng, toàn bộ cho ngươi ăn.
Tiểu Bạch vừa nghe có thể cắn nuốt Kim Đan, Ngân Đan, vui mừng quá đỗi, phát ra một tiếng thét dài thấu trời xanh, hai cánh rung lên, khí thế bàng bạc, giống như hai đại kỳ che khuất bầu trời, nhất thời che phủ cả nửa thành.
Nhậm Thương Khung xoay người nhảy lên lưng, nhẹ vỗ về đỉnh đầu Tiểu Bạch, quát:
- Giết bọn hắn!
Lệ Đạo Tông thấy Tiểu Bạch một thân hắc vũ, nhịn không được cười rộ lên:
- Nhậm Thương Khung, ngươi dù gì cũng là Đại Đạo truyền nhân, thế nhưng lại dùng tọa kỵ tầm thường, xấu xí này để cưỡi. Chân Kiếm Đạo ngươi, quả nhiên là tầm thường.
Trong cuộc đời Tiểu Bạch, nó tự tin nhất chính là vẻ đẹp trai của mình (DG: ách…phải gọi là đẹp chim nhất haha), hiện giờ nghe Lệ Đạo Tông cười nhạo diện mạo của nó, trong lòng nhất thời giận dữ.
Cánh chim rung lên, hai bên đan chéo, trực tiếp bắn ra mấy chục lông chim, như mũi tên màu đen phá không mà đến. Mà mưa tên màu đen này rất thần diệu, cũng không phải là bay thẳng tới.
Mà ở trong hư không bao vây, giống như Du Long màu đen, ở trên không Hắc Thạch thành bay múa, thời thời khắc khắc có thể đánh xuống Lệ Đạo Tông.
Lệ Đạo Tông không hổ là truyền nhân Trảm Không đạo, nhìn thấy tình hình như thế, lại không hề bối rối, mũi hừ nhẹ một tiếng, trường đao trong tay chuyển động, ngạo tiếu nói:
- Chút tài mọn!
Vỗ xuống tọa kỵ, không lùi mà tiến tới, hướng Nhậm Thương Khung bên này áp sát mà đến.
Đao phong gào thét, phấp phới Càn Khôn. Đao khí lạnh thấu xương cuốn động, vô số đao phong hình thành một biển đao khí, cuốn qua Nhậm Thương Khung.
- Giết!
Sát khí Lệ Đạo Tông ngưng trọng, cả người nhìn qua giống như Tu La tới từ sa trường địa ngục, sát ý dày đặc làm cho tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều run rẫy.
Đao khí đầy trời này, cường đại đến mức khiến người phía dưới hít thở không thông. Mà Nhậm Thương Khung đang bị hãm trong đó, có thể ứng phó như thế nào?
Nhậm Thương Khung ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, cảm thụ được đao khí bá đạo này, trong lòng có vài phần bội phục. Lệ Đạo Tông, so với Trang Chấn Nam cùng Thạch Thiên Hào thì mạnh hơn nhiều.
- Lệ Đạo Tông này, chỉ sợ là Cửu chuyển Kim Đan cường giả.
Nhậm Thương Khung bước đầu phán đoán:
- Xem ra, không sử dụng tuyệt chiêu, chỉ sợ là không được.
Nhậm Thương Khung trong lúc đó, tay phải đưa ra sau, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm đã nằm trong tay.
Chuôi thần kiếm này, Lý Dật Phong đã dùng Đại Ngũ Hành linh thạch dung nhập với Lôi Âm Trúc, dưới đại thần thông rèn thành một thanh thần kiếm, có thể khai thông vô hình, gọi về Thiên Lôi.
Nhậm Thương Khung khố luyện Ngũ Hành khí, tập hợp bên trong ngũ tạng. Tuy rằng còn chưa đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng mà có Bất Hủ Đế Khí quyết, làm cho hắn tu luyện Ngũ Tạng chi khí thuận buồm xuôi gió.
Đại Ngũ Hành Kiếm trong tay, Hư Không vang lên mấy đoạn kiếm quyết:
- Khí vi thần mẫu, thần vi khí tử. Tây phách chi kim, khởi vu phế tạng. Thần vi ngã dụng, khí động thần tiêu (DG: khí là mẹ của thần, thần là con của khí. Kim ở phía Tây, hướng về ngũ tạng. Thần nghe lệnh ta, khí động thần tiêu)!
Kiếm khí xông lên trời, kiếm khí này có quán nhập Bất Hủ Đế Khí, huyễn hóa ra vô số đạo kim quang đáng sợ, trong lúc nhất thời, cả bầu trời bị bao vây bởi một đại hải kiếm khí kim quang.
Đao khí kia lao tới, cùng kiếm khí này va chạm, phát ra tiếng vang rung trời, trong lúc nhất thời, sơn lay địa chấn, nhật nguyệt thất sắc.
Cả tường thành của Hắc Thạch thành, lung la lung lay, giống như mặt đất đang có địa chấn. Nếu không phải hai đại cường giả đang đối chiến ở trên không, chỉ sợ tường thành đã bị phá hủy.
- Nhậm Thương Khung, chút bổn sự của Lý Dật Phong, ngươi mới học được da lông, muốn dùng kiếm khí này đối phó đao khí của ta? Ngươi dựa vào cái gì?
Lệ Đạo Tông cười ha ha, hắn là Cửu chuyển Kim đan, mà Nhậm Thương Khung nhìn qua tựa hồ ngay cả Ngân Đan cũng chưa tiến vào, chênh lệch lớn như thế, Lệ Đạo Tông làm sao sợ Nhậm Thương Khung?
Thấy Nhậm Thương Khung đánh ra rất nhiều kiếm khí màu kim quang, không sợ hãi ngược lại cười to.
Chỉ là ngay sau đó, cả hư không bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm cuồn cuộn, những kiếm khí này, giống như tia chớp đánh xuống.
- Cái gì? Thần Tiêu Kim Lôi?
Lệ Đạo Tông nghe có tiếng sấm cuồn cuộn, nhất thời cảm thấy có điều không ổn.
Vội vàng lấy ra một tấm linh phù thật lớn, tung lên cao, không trung rung động, linh phù này nháy mắt mở rộng nghìn lần, giống như một cái thảm bay thật lớn, ở trên đỉnh đầu Lệ Đạo Tông, tản ra quang hoa kinh người.
Ngay lúc này, Kinh Lôi đầy trời ầm ầm ngưng tụ, hình thành một đạo Thần Tiêu Kim Lôi, như một cự quyền kim sắc nện xuống.
Oanh!
Thần Tiêu Kim Lôi này nện xuống linh phù kia, lập tức huyễn hóa thành ngọn lửa màu vàng, đem linh phù kia đốt cháy.
Trong nháy mắt được linh phù kia ngăn cản, trong lòng Lệ Đạo Tông thầm hô may mắn, tránh được một kiếp. Nếu để cho Thần Tiêu Kinh Lôi này đánh trúng, chỉ sợ phải trở thành bụi phấn!
Biến cố bực này, chẳng những không làm Lệ Đạo Tông lùi bước, ngược lại kích phát khí thế hung hãn của hắn, hét lớn một tiếng:
- Nhậm Thương Khung, lão nhân Lý Dật Phong cũng có chút bản lĩnh đó, lại có thể đem Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm truyền cho ngươi! Tốt, ta xem ngươi còn có thể tiếp tục thúc dục Thần Lôi nữa hay không!
Thúc dục Thần Lôi, khó khăn rất lớn, cực kỳ hao phí Ngũ tạng chi khí, mà Ngũ tạng chi khí, không thể so với Đan khí, hấp thu rất chậm.
Bất quá, Nhậm Thương Khung lại tu luyện Bất Hủ Đế Khí quyết, cường độ thân thể cùng ngũ tạng, đã xa xa vượt ra khỏi tiêu chuẩn của người bình thường, hắn chẳng những có thể đủ thúc dục ngũ tạng chi khí, hơn nữa còn có thể dung hợp với Bất Hủ Đế Khí trong Đan điền.
Một khi dung hợp với Bất Hủ Đế Khí, uy lực của Thần Lôi này, tự nhiên sẽ tăng lên vài lần.
Nếu không phải Lệ Đạo Tông có linh phù nghịch thiên, chỉ sợ một đạo Thần Tiêu Kim Lôi, đã đánh hắn tới âm tào địa phủ.
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:
- Lệ Đạo Tông, ta giết ngươi, như giết một con chó. Đạo Thần Lôi vừa rồi, chẳng qua là đánh chuông báo tang cho ngươi mà thôi. Thuận tiện thử nghiệm uy lực của Thần Lôi một chút. Giết ngươi, ta cần phải hao phí một lần Thần Lôi nữa sao?
Vỗ Tiểu Bạch, lấy ý niệm truyền thức:
- Tiểu Bạch, đi, lấy tốc độ áp sát hắn!
Tốc độ của Tiểu Bạch, có thể nói đứng đầu trong tất cả tọa kỵ. Vừa mới khởi động, thân ảnh nhanh như tia chớp. Nháy mắt, Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm đã bổ tới trước mặt Lệ Đạo Tông.
Lệ Đạo Tông không nghĩ tới Nhậm Thương Khung này lại muốn cận chiến, trong lòng rùng mình, Trường Đao vung lên một cái, ngăn cản một kiếm lăng lệ này của Nhậm Thương Khung.
Khanh!
Hai dòng khí cường đại chạm nhau, làm hư không run rẫy. Xa xa, đám người đang xem cuộc chiến Sử Thiên Hoán, Mục Thiên Cơ kia, đều nhịn không được liên tục lui ra phía sau, nếu không sẽ bị kiếm khí cường đại này ngộ thương.