Nhậm Thương Khung đem bí tịch phong cách cổ xưa kia cầm xuống, nhẹ nhàng mở tờ thứ nhất ra, động tác kia, tựa như đêm tân hôn vạch khăn đỏ tân nương, vô cùng nhẹ nhàng cùng nhu hòa.
Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, một trong ba đại tuyệt kỷ của Nhậm thị gia tộc.
Trước đó, Nhậm Thương Khung tha thiết mơ ước, thậm chí nằm mơ cũng muốn tu tập võ điển này, nhưng thủy chung không có tư cách tu luyện. Ba đại tuyệt kỷ này, bất luận môn nào cũng đều phải có tư cách mới có thể tu luyện.
Phải là trưởng lão trong tộc, hoặc là ba người đứng đầu trong đại hội diễn võ.
Nhậm Thương Khung trước kia, bài danh Top 10 còn có chút miễn cưỡng, chớ nói chi là Top 3. Bởi vậy, Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm này vẫn là không có tư cách nhìn thấy.
Hôm nay lại cầm nó trên tay, loại cảm giác này để cho Nhậm Thương Khung xúc động thật lâu.
Sau khi đã chọn bí tịch, hai người đi ra.
Nhậm Thanh Sương hỏi:
- Ta đến xem những tù binh kia thẩm vấn như thế nào, ngươi muốn đi không?
Trong nội tâm Nhậm Thương Khung còn nhớ một sự kiện, mỉm cười:
- Tỷ, ta không đi. Có Tổ Mẫu đại nhân tự mình động thủ, nhất định sẽ tra ra nội ứng, tra ra thủ phạm thật phía sau màn.
- Được rồi, ta đi một mình vậy.
Nhậm Thương Khung cười cười:
- Tỷ, sau khi điều tra ra, nhớ rõ trước tiên phải thông tri cho tiểu đệ?
Nhậm Thanh Sương không vui, nói:
- Đã biết. Cho dù ngươi không nói, lão thái thái nhất định cũng sẽ bảo ta nói cho ngươi biết.
Phong ba gia tộc cứ như vậy đi qua. Điều này làm cho Nhậm Thương Khung thấy dễ chịu rất nhiều. Chỉ cần gia tộc không ngã, rất nhiều sự tình tiếp theo, tựu dễ làm nhiều hơn.
Vận mệnh kiếp trước, nhờ hắn nỗ lực xoay chuyển, quỹ tích rõ ràng đã xảy ra chuyển biến. Hết thảy đã theo quỹ tích tốt đẹp mà phát triển.
Chỉ là, Nhậm Thương Khung còn không có lạc quan như vậy. Phong bạo lớn nhất của kiếp trước, không thể nghi ngờ là việc Yêu tộc xâm lấn năm năm sau.
Kiếp nạn kia, mới là chung cực khiêu chiến của hắn.
Bước nhanh về đến nhà, tiểu Kỳ vừa mới tắm xong còn đang phơi quần áo, tay áo trệ xuống làm lộ ra cánh tay trắng nõn, giống như ngó sen bằng ngọc, da thịt hơi có chút hồng, lộ ra vẻ khỏe mạnh.
Tiểu nha đầu hiển nhiên tâm tình rất tốt, một bên phơi quần áo, một bên khẽ hát râm ran. Sân nhỏ bên cạnh, trên cành liễu đầu xuân, một đám Hồ Điệp mới sinh nhẹ nhàng nhảy múa, tràng diện ấm áp vô cùng.
Nhậm Thương Khung nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi động một chút.
Kiếp trước, ngày hôm sau Tổ Mẫu thọ yến, người nhà tiểu Kỳ tìm tới tận cửa, yêu cầu chuộc thân.
Đây cũng là nguyên nhân mà Nhậm Thương Khung vội vàng trở về.
Ở kiếp này, vô luận như thế nào, tuyệt không cho phép bi kịch của kiếp trước phát sinh.
Thấy Nhậm Thương Khung đã về, tiểu Kỳ cả kinh, một tay che miệng, tiểu khúc trong miệng lập tức im bặt.
- Thiếu gia... Ngươi, ngươi đã trở về?
Tiểu Kỳ có chút thẹn thùng, hai tay mau chóng đem tay áo cuốn xuống, phảng phất nếu để cho thiếu gia thấy cánh tay của nàng, cũng giống như nàng bị tội lớn vậy.
- Ha ha, tiểu Kỳ, ta đáng sợ như vậy sao?
Nhậm Thương Khung tâm tình thật tốt đi đến.
Tiểu Kỳ đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái táo, lúng ta lúng túng nói:
- Không phải, thiếu gia, ta là nói...
- Tốt rồi, tốt rồi.
Nhậm Thương Khung nở nụ cười:
- Chớ khẩn trương, ngược lại nói một chút coi, ngươi gặp chuyện gì mà tâm tình tốt như vậy, lại còn hát nữa?
Tiểu Kỳ ngẩn ngơ, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc nói:
- Thiếu gia, ngươi không biết sao? Hôm nay rất nhiều người tới bái phỏng chủ mẫu, mọi người đều khen ngợi thiếu gia. Đều nói thiếu gia là người có tiền đồ, tiểu Kỳ hầu hạ thiếu gia, trong nội tâm liền … cao hứng theo.
Đối với một nha hoàn từ nhỏ phục thị thiếu gia mà nói, thiếu gia hỉ nộ ái ố, lên xuống chìm nổi, xác thực chẳng khác gì là tâm tình bề ngoài của nha hoàn.
Tiểu Kỳ biểu hiện bậc này, không thể nghi ngờ chứng minh nàng đối với người thiếu gia này một mực trung tâm.
Nhậm Thương Khung vui sướng cười to, đang muốn đi tìm mẫu thân, bỗng nhiên tiểu Kỳ kêu một tiếng:
- Thiếu gia.
- Hả?
Nhậm Thương Khung dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng. Chẳng lẽ người nhà tiểu Kỳ đã tới? Trong ký ức của hắn, tựa hồ không có nhanh như vậy ah. Ít nhất phải đến giờ ngọ mới đến.
- Thiếu gia... Ta, ta có chuyện muốn cầu xin ngươi.
Thanh âm Tiểu Kỳ vô cùng thanh mảnh.
Tiểu nha đầu này dịu dàng ngoan ngoãn, gần đây chịu rất nhiều mệt nhọc, vô dục vô cầu, tâm tư đơn thuần cực kỳ. Hôm nay như thế nào bỗng nhiên muốn cầu cạnh hắn?
Nhậm Thương Khung ngược lại rất hiếu kỳ, cười cười:
- Tiểu Kỳ, ngươi nói đi. Có phải hay không muốn về nhà lập gia đình?
Sắc mặt Tiểu Kỳ lập tức ửng đỏ, vội vàng nói:
- Không phải, thiếu gia... Tiểu Kỳ không phải lập gia đình.
Nhậm Thương Khung thấy tiểu nha đầu này nóng nảy, chỉ phải an ủi:
- Ha ha, chớ khẩn trương, ta biết rõ ngươi không muốn lập gia đình. Được rồi, chuyện gì, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ đồng ý.
- Thiếu gia.
Tiểu Kỳ ngừng lại một chút, lúc này mới cố lấy dũng khí nói:
- Hai ngày trước, có một thân thích của ta mang tới tin tức, nói ta về nhà một chuyến, là cha ta có chuyện cần bàn. Mấy ngày nay thiếu gia bận rộn, tiểu Kỳ không dám bỏ đi...
- Hả?
Nhậm Thương Khung lông mi khẽ nhíu, còn có việc này? Chi tiết này, trong trí nhớ của kiếp trước cũng không có a? Chẳng lẽ kiếp trước tiểu Kỳ căn bản chưa kịp bẩm báo cho hắn?
Gặp Nhậm Thương Khung trầm ngâm không nói, tiểu Kỳ khẩn trương cực kỳ, ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Nhậm Thương Khung. Một đôi tay không biết để đâu cứ đan xen vào nhau.
- Thiếu gia...
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Tiểu Kỳ, ngươi phục thị ta nhiều năm như vậy, một mực trung thành tận tâm, cho ngươi nghỉ phép ba tháng cũng không có sao. Bất quá bên người không có tiểu nha đầu ngươi, ta ngược lại có chút không thích ứng.
Tiểu Kỳ vội hỏi:
- Thiếu gia, tiểu Kỳ không cần ba tháng, một ngày là được rồi. Hiện tại đi, chạng vạng tối ngày hôm sau nhất định sẽ trở về.
Tuy trong trí nhớ kiếp trước không có chuyện này, nhưng Nhậm Thương Khung dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Nha đầu này đi, tất nhiên có quan hệ với việc chuộc thân.
Nếu không cho tiểu Kỳ trở về, tiểu nha đầu này tâm tư đơn thuần, cũng vì vậy mà khiến nàng hiểu lầm. Nếu cho nàng đi, hơn phân nửa không có chuyện tốt.
Trong lúc nhất thời, Nhậm Thương Khung trầm ngâm. Khẽ ngẩng đầu, đã thấy tiểu Kỳ một đôi mắt thanh tú, đang trông mong nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý tứ khẩn cầu. Đôi mắt đang ngập nước kia, chỉ sợ Nhậm Thương Khung nói nửa chữ "Không", sẽ lập tức khóc ngay.
Bỗng nhiên, một cái ý niệm trong đầu Nhậm Thương Khung chợt lóe lên. Hắn vỗ đùi, cứ làm như thế. Cũng chỉ có làm như vậy mới ổn thỏa nhất.
- Tiểu Kỳ, ta cho phép ngươi trở về. Bất quá … ngươi phải dẫn ta cùng đi.
Nhậm Thương Khung ung dung cười nói.
Yêu cầu này, không thể nghi ngờ làm cho tiểu Kỳ rất bất ngờ:
- Thiếu gia, ngươi... Ngươi muốn đi?
Hiển nhiên, Nhậm Thương Khung đưa ra yêu cầu này, quả thực là hoang đường đến cực điểm, trực tiếp đem nàng hù ngã. Một thiếu gia tôn quý đi theo nha hoàn hồi gia, việc này về tình về lý cũng không hợp quy củ ah.
- Như thế nào, ngươi không chào đón à? Sợ ta ăn chết người nhà của ngươi sao?
Nhậm Thương Khung cố ý xụ mặt.
Tiểu Kỳ liên tục khoát tay, vội la lên:
- Không phải, không phải. Thiếu gia... Ta là nói, ngươi là thiếu gia tôn quý, trong nhà của ta rất nghèo, lại rất xa, thiếu gia đi không tốt.
- Có cái gì không tốt.
Nhậm Thương Khung biết rõ nha đầu kia rất biết nghe lời, lập tức ngữ khí kiên định nói:
- Quyết định như vậy đi.
Tiểu Kỳ nghe thiếu gia nói như vậy, biết không có năng lực sửa đổi. Cơ hồ muốn khóc.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Tiểu Kỳ, ngươi yên tâm đi. Ta còn không có công tử như vậy. Ngươi sợ ta ăn không được thức ăn ở nhà ngươi, vậy chúng ta tự mang thức ăn là được rồi.
Tiểu Kỳ khóc thút thít nói:
- Thiếu gia... Tiểu Kỳ là sợ, sợ như vậy không tốt. Việc lộ ra ngoài đối với thanh danh thiếu gia bất hảo. Hơn nữa, ngài tôn quý như vậy đi nhà của ta, người trong nhà biết sẽ sợ.
Nhậm Thương Khung kỳ thật là sợ tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, trở về nhà, bị người trong nhà vừa đấm vừa xoa, không có người tâm phúc, hoang mang lo sợ mà đáp ứng lung tung, vậy liền phiền toái.
Cuối cùng chủ tớ hai người thỏa hiệp. Tiểu Kỳ đồng ý để Nhậm Thương Khung cùng đi. Mà Nhậm Thương Khung thì không được bạo lộ thân phận thiếu gia.
Tuy Nhậm Thương Khung cảm thấy việc này rất nhàm chán, nhưng tiểu Kỳ lại rất kiên trì.
Nhà mẹ đẻ Tiểu Kỳ nằm dưới Miêu Đầu Sơn cách Vân La Thành ba mươi dặm về hướng tây.
Dưới Miêu Đầu Sơn có rất nhiều thôn trang, nhà mẹ đẻ tiểu Kỳ họ Đỗ, nhiều thế hệ đều là tá điền. Trên đường đi, Nhậm Thương Khung nhìn mình mặc vải thô thanh y, rất giống cách ăn mặc của một gã sai vặt, cảm thấy rất buồn cười. Nhìn trái xem phải như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tiểu Kỳ cũng rất áy náy, thiếu gia ăn mặc như thế này, hoàn toàn là vì nhân nhượng nàng. Mắt thấy thiếu gia tựa hồ không thoải mái, tiểu Kỳ đương nhiên cảm thấy băn khoăn.
Đã qua một cái cầu đá xanh, tiểu Kỳ chỉ vào khe núi phía trước:
- Thiếu gia, đã đến.
- Ha ha, tiểu Kỳ ngươi còn gọi ta là thiếu gia?
Tiểu Kỳ sững sờ, lập tức nở nụ cười:
- Ta còn chưa quen.
- Được rồi, ta đây đã đến nhà của ngươi, cái gì cũng không nói. Cha mẹ ngươi nếu hỏi ta là người như thế nào, ngươi nói ta là Triệu Tiểu Tam, là gia nhân của Nhậm thị là được.
Đang khi nói chuyện, hai người đã xuyên qua một mảnh ruộng đất và nhà cửa. Cuối đường là một tòa nhà bằng đất, tường vây trước sân nhỏ có chút rách nát, bị một số cây dại tùy ý leo trèo.
Vừa nhìn vào sân đã thấy hai người. Phụ thân Tiểu Kỳ ước chừng năm mươi lăm tuổi, mái tóc hoa râm, màu da đen nhánh, trên trán đầy nếp nhăn, nói rõ đây là một lão nông trung hậu.
Bên cạnh Đỗ lão hán, còn có một đàn ông trung niên, ước chừng không đến ba mươi tuổi, vẻ mặt sầu vân thảm vụ, ngồi một bên sững sờ. Chính là ca ca của tiểu Kỳ.
Thấy tiểu Kỳ trở về, phụ tử hai người đều kinh ngạc đứng dậy.
- Nha đầu, ngươi tại sao lại trở về?
Tiểu Kỳ kỳ quái:
- Cha, không phải ngươi nhờ người chuyển lời nói ta về thăm nhà một chút sao?
Đỗ lão hán sững sờ:
- Nào có việc này? Ai nói như vậy?
- Là biểu ca Trương Cửu nói.
Đỗ lão hán nghe nói như thế, vốn sắc mặt đã trầm thấp, càng thêm phiền muộn..., lộ ra vẻ bực bội vô cùng.
- Ca, chuyện gì xảy ra?
Tiểu Kỳ linh cơ khẽ động, nhìn thấy cha và anh biểu hiện như thế, liền biết trong nhà nhất định có chuyện.