Lục Đại trọng tài, mỗi người là đại diện cho Lục Đại tông môn. Mặc dù Đan sư đại hội này là hữu nghị luận bàn. Nhưng tổng thể, mỗi tông môn cũng không muốn thành tích quá xấu.
Hoặc là nói, ai cũng không muốn đối thủ thắng. Mặc dù đối thủ có thắng, cũng không hy vọng đối thủ thắng một cách nhẹ nhàng.
Cho nên, Lục Đại trọng tài lúc này, tâm tình cũng rất phức tạp.
Lão Tổ của Truy Nhật Kiếm Minh cùng Tinh Nguyệt Cốc, trong tâm chỉ chú ý tông môn bọn hắn có đoạt được quán quân hay không?
Dù sao, cũng chỉ có tông môn bọn hắn là có Dược Vương xuất chiến.
Mà Tứ Đại tông môn khác, thì muốn đè ba tông môn khác, đoạt được vị trí thứ ba. Vì hai ghế đầu tiên, nhất định là của Truy Nhật Kiếm Minh cùng Tinh Nguyệt Cốc. Bọn hắn cũng không có nhiều ảo tưởng.
Tâm tình của Lục Đại trọng tài, là đứng ở lập trường tông môn mà cân nhắc vấn đề.
Mà Đan sư tham gia, mặc dù cũng quan tâm tới thành tích chỉnh thể của tông môn, nhưng không thể nghi ngờ, bọn hắn quan tâm nhất, vẫn là thành tích cá nhân.
Cá nhân huy hoàng, là độc nhất vô nhị, không ai có thể cùng hưởng lợi được.
Nếu có thể ở Đan sư đại hội đạt được quán quân, đây không nghi ngờ là một vinh dự tối cao.
Ít nhất, ở cả Đông Hoàng Châu, sẽ là nhân vật có tiếng tăm trong Đan dược giới.
- Đan sư đại hội lần này, ta chỉ có thể nhờ ưu thế của khâu thứ thư, lấy được quán quân của đại hội. Thanh Thụ trưởng lão, khâu thứ tư nhất định không bằng ta. Ba khâu trước thì không có chênh lệch bao nhiêu, có ưu thế của khâu thứ tư, có thể bảo đảm ta vượt qua hắn, trở thành Đan sư đệ nhất nhân!
Lôi Kiếm nghĩ như thế, khuôn mặt tự tin hờ hững, phảng phất quán quân đã nằm trong tay hắn, mỉm cười nhìn qua Thanh Thụ trưởng lão.
Thanh Thụ trưởng lão diễn cảm bình tĩnh, không chút tránh né đối nhãn cùng Lôi Kiếm. Thanh Thụ trưởng lão trong lòng lại nghĩ:
- Lôi Kiếm này nhất định cảm thấy khâu thứ tư sẽ thắng ta, cho nên nghĩ quán quân đã nằm trong tay hắn. Thật là ngu muội, ba khâu đầu tiên, chỉ cần ta được quán quân toàn bộ, như vậy sẽ được thưởng chín mươi điểm. Quán quân này, tám chín phần là của ta, ngươi cứ ở đó mà ảo tưởng đi.
Mà những người khác, tự nhiên cũng có kẻ cao cường, chỉ là tương đối điệu thấp mà thôi. Những người này, trong tâm cũng có chút ảo tưởng, mong thành tích của mình có thể áp đảo Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão, đoạt được quán quân.
Bên Bách Thảo Đường, Mục Thiên Nhai trưởng lão tự lẩm bẩm nói:
- Lần này ta phát huy bình thường, vốn còn muốn trùng kích trước hai mươi lăm. Hiện tại xem ra, có thể bảo trụ trước ba mươi là tốt rồi.
Minh Hoa Đà khuyến khích nói:
- Thiên Nhai trưởng lão không cần khiêm tốn, ngươi nếu lo không vào trước ba mươi, vậy Đan sư đại hội này sẽ rất biến thái.
Vương Dương cười lạnh nói:
- Thiên Nhai trưởng lão ngươi lo lắng cái gì, dù sao Bách Thảo Đường chúng ta, cũng có người sẽ thấp hơn ngươi.
Không thể nghi ngờ, đầu thương lại chỉ về phía Minh Hoa Đà.
Minh Hoa Đà tâm tình rất tốt, hắn chờ lâu như thế, chính là chờ hôm nay. Nếu như là dĩ vãng, Vương Dương nói cái gì, hắn tất nhiên sẽ nghênh cổ cãi lại.
Bất quá, hôm nay không cần phải vậy. Kết quả, là phản kích lớn nhất đối với Vương Dương.
Cho nên, Minh Hoa Đà chỉ mỉm cười, phảng phất Vương Dương đang nói không phải hắn. Trong lòng lại nói:
- Vương Dương a Vương Dương, ngươi cứ tiếp tục khinh thường đi. Khinh thường càng cao càng tốt. Trưởng lão ta không thèm đấu võ miệng với ngươi, để ta dùng thành tích tát ngươi một cái.
Mục Thiên Nhai cười ha ha nói:
- Mọi người phát huy ra sao?
Chu Tam than thở nói:
- Ta phát huy cũng được, nếu không có ngoài ý muốn, trước hai mươi là không có vấn đề.
- Ta bài danh có lẽ trước hai mươi lăm.
Thủy Kính trưởng lão đối với thực lực của mình cũng không có nhiều tin tưởng, lại hướng Vương Dương nói:
- Vương Dương trưởng lão thì sao?
Vương Dương biết Thủy Kính trưởng lão là cố ý nâng hắn, cho hắn cơ hội khoe khoan. Lập tức cười nói:
- Bài danh của ta khoảng là từ thứ mười đến mười lăm. Nhất định sẽ không dưới mười lăm.
Dương Công trưởng lão thở dài nói:
- Vương Dương, ngươi nếu không thể tới mười hai, vậy thành tích đoàn thể của Bách Thảo Đường chúng ta lần này, chỉ sợ cũng không tốt đẹp được. Lão phu muốn tranh vị trí thứ sáu, chỉ sợ cũng khó khăn. Khoảng chừng là thứ sáu hoặc là thứ bảy.
Đan sư đại hội có một quy tắc ngầm. Là sáu tên đầu tiên, mỗi tông môn sẽ có một cái. Trước mười hai tên, mỗi tông môn đều phải có hai người.
Vương Dương là đan sư thứ hai của Bách Thảo Đường lần này, nếu hắn không tới trước mười hai tên, vậy quy tắc ngầm cũng khó mà đạt được.
Mà Minh Hoa Đà, ở trong sáu đan sư là ngồi ghế chót. Cho nên, thành tích của hắn, nếu vượt qua ba mươi danh, đó đã là nổi bật.
Nhưng mà, Minh Hoa Đà ở khâu thứ tư biểu hiện tương đối xuất sắc, mọi người đều thấy được. Vương Dương chế nhạo Minh Hoa Đà sẽ đội sổ, nhưng tình huống kia không có khả năng xảy ra.
Mục Thiên Nhai trưởng lão tựa hồ đối với phát huy của Minh Hoa Đà rất hứng thú, cười hỏi:
- Hoa Đà trưởng lão, ngươi lần này phát huy tựa hồ không tồi, mục tiêu của ngươi là vị trí bao nhiêu vậy?
Minh Hoa Đà cười nói:
- Không muốn tranh đệ nhất đan sư, vậy không phải hảo đan sư, mục tiêu của ta là quán quân.
- Ha ha ha.
Chu Tam trưởng lão thiếu chút nữa bị sặc, ho khan nói:
- Hoa Đà lão đệ, ngươi xém làm ta sặc chết a? Ngươi nếu có thể đạt quán quân, vậy Bách Thảo Đường chúng ta sẽ có kỳ tích mới a. Ha ha, ta còn nhớ, thành tích cá nhân tốt nhất trong lịch sử, hình như là xếp thứ tư thì phải?
- Giữa ban ngày ban mặt mà nói mớ.
Vương Dương một điểm cũng không khách khí nói:
- Ta thấy ngươi thứ nhất từ dưới tính lên còn có khả năng.
Minh Hoa Đà thản nhiên nói:
- Vương Dương trưởng lão, bản thân ngươi có phải không có tiền đồ, không có chí khí, nên ngươi thấy ai cũng không có tiền đồ như ngươi, đúng không?
Vương Dương nổi giận nói:
- Minh Hoa Đà, khoe khoang quá mức rồi đó. Lão phu thật muốn nhìn, thành tích của ngươi sẽ như thế nào! Có thể lấy được năm vạn linh thạch của ta hay không!
- Ha ha, đó là tất nhiên. Linh thạch đưa tới cửa, ta không nhận là vô lễ a.
Khi hai người đấu mồm mép, Lục Đại trọng tài đã bắt đầu lên tiếng.
Tần Xuyên lão tổ cười nói:
- Chư vị, có lẽ mọi người đang rất nôn nóng. Được rồi, hiện tại sẽ là lúc thống kê thành tích. Giờ các ngươi đi vào trong linh trận, lấy Thanh Linh Trúc của các ngươi đem ra. Theo thứ tự đưa lên đánh giá!
Sau khi nhận được mệnh lệnh, ba mươi sáu Đan sư đều rời khỏi chỗ ngồi, hướng linh trận của mình đi đến. Chỉ một lát, mọi người đã đi ra.
Toàn bộ Thanh Linh Trúc, đều được linh tráo (lồng bằng linh lực) bao phủ, người bên ngoài sẽ nhìn không thấy Thanh Linh Trúc bên trong.
- Thứ nhất, Lôi Kiếm.
Lôi Kiếm thong dong đi lên đài, dâng Thanh Linh Trúc lên cho trọng tài xem.
Lôi Kiếm tự tin tươi cười, làm cho đối thủ dưới đài cũng biết thành tích của hắn rất tốt. Lôi Kiếm từ từ khai mở linh tráo.
Cười nói:
- Thanh Linh Trúc của ta, đạt được chín đoạn, thỉnh lục vị đại nhân xem xét!
Chín đoạn Thanh Linh Trúc, rơi vào trong mắt mọi người. Linh dược phát tán ra mùi thơm nồng, bích lục thanh thúy, làm cho người ta thoải mái vô cùng.
- Chín đoạn!
Ánh mắt của Lục Đại trọng tài đều khẽ động, nhất là Lão Tổ của Tinh Nguyệt Cốc, trong mắt toát ra một ít thần sắc thất vọng.
Không ngờ Lôi Kiếm lại có thể đào tạo ra chín đoạn Thanh Linh Trúc? Vậy chín đoạn Thanh Linh Trúc của Thanh Thụ trưởng lão, sẽ không áp đảo được hắn. Hi vọng chín đoạn Thanh Linh Trúc của Thanh Thụ, tư chất sẽ tốt hơn cây này. Như vậy mới có thể lấy được quán quân.
Đây là hi vọng cuối cùng của Lão Tổ Tinh Nguyệt Cốc.
Mà Lão Tổ của Truy Nhật Kiếm Minh, thì khuôn mặt tươi cười, Lôi Kiếm là đệ tử đắc ý của hắn, đệ tử có thành tích tốt, hắn tự nhiên vui mừng.
- Lôi Kiếm, biểu hiện lần này không tệ, ha ha.
Lão Tổ của Truy Nhật Kiếm Minh khen ngợi một câu.
Lục Đại trọng tài kiểm nghiệm không sai, Thanh Linh Trúc này xác thật không có vấn đề, có ấn ký của Lục Đại trọng tài. Tần Xuyên lão tổ tuyên bố nói:
- Vị kế tiếp, Thanh Thụ trưởng lão đến từ Tinh Nguyệt Cốc.
Thanh Thụ trưởng lão không chút hoang mang, mặc dù hắn thấy chín đoạn Thanh Linh Trúc của Lôi Kiếm, cũng có chút thất vọng. Nhưng mà, hắn tin tưởng, tư chất Thanh Linh Trúc của mình, sẽ áp đảo Lôi Kiếm!
- Sáu vị đại nhân, Thanh Linh Trúc của ta, cũng là chín đoạn. Bất quá mỗi một đoạn của ta đều dài hơn, tư chất tốt hơn.
Cái này không sai, nếu đặt hai cây Thanh Linh Trúc này một chỗ. Thanh Linh Trúc của Thanh Thụ trưởng lão sẽ nổi bật hơn rất nhiều.
- Thanh Thụ trưởng lão, chín đoạn Thanh Linh Trúc, tạm thời được chín mươi điểm!
Về phần ai là quán quân, phải chờ thống kê thành tích của tất cả mọi người xong đã.
Đan sư dưới đài, chứng kiến hai gốc Thanh Linh Trúc này, nhất thời không ảo tưởng nổi. Thật là đáng sợ, chín đoạn Thanh Linh Trúc, đây tuyệt đối là kiệt tác của Lão Tổ a.
Xem ra, quán quân cùng á quân là không có hi vọng. Chỉ còn vị trí thứ ba, mong là của mình a.
Người thứ ba đi lên chính là Thủy Vân Tông Thủy Dao trưởng lão, Thanh Linh Trúc mà nàng đào tạo, là tám đoạn.
Thứ tư, thứ năm, thứ sáu lên sân đấu là Dương Công trưởng lão. Dương Công trưởng lão cũng đào tạo ra tám đoạn Thanh Linh Trúc. Bất quá, tám đoạn Thanh Linh Trúc của Dương Công trưởng lão, cùng Thanh Linh Trúc của Thủy Dao trưởng lão so sánh, tư chất kém không chỉ một đẳng cấp. Bất quá Dương Công trưởng lão cũng hờ hững, mục tiêu của hắn vốn là thứ sáu. Vị trí thứ ba, hắn không có dã tâm lớn như vậy.
Thứ tự càng về sau, tư chất Thanh Linh Trúc tự nhiên là càng giảm xuống. Hết thảy đều như trong dự liệu.
Nhưng mà, có một người sớm đã đợi không được, chính là Minh Hoa Đà!
Nghe trên đài điểm tên của hắn, trong lòng Minh Hoa Đà vui vẻ, cố gắng kiềm chế nội tâm kích động, lấy tốc độ bình thường đi lên đài.
Bởi vì Minh Hoa Đà ở khâu thứ tư biểu hiện rất tốt, nên tên của hắn vừa được đọc lên, không ít Đan sư nhịn không được hướng lên đài. Bọn hắn muốn nhìn một chút, Minh Hoa Đà này, ở khâu thứ nhất có biểu hiện như thế nào?
Vương Dương thì đang chờ mong, hắn đang chờ Minh Hoa Đà mất mặt.
Nhưng mà, khi Minh Hoa Đà vừa mở linh tráo ra, Lục Đại trọng tài nhất thời cả kinh.