Bất Hủ Thần Vương

Chương 183: Thoát khỏi nhai động, phản hồi báo thù

Không hề chống cự, hai đầu Thiên Yêu cấp hai, đã bị đôi cánh sắc bén này cắt xuống. Ô Nha huynh há miệng, phun ra một đoàn khí lưu màu xanh, hút ra hai quả yêu đan giữa vũng máu vào bụng.

Nhậm Thương Khung choáng váng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ trán một cái, phiền muộn kêu lên:

- Ô Nha huynh, ngươi lưu cho ta một quả ah.

Ô Nha huynh thích ý vô cùng, ăn liên tục hai quả yêu đan, phát ra từng tiếng kêu gào bén nhọn mà bá đạo, đôi cánh toàn bộ mở ra, dùng xu thế che khuất bầu trời, lơ lửng ở trên vách đá, khí thế quân lâm thiên hạ.

Những yêu cầm đối diện vách đá kia, thấy tràng diện đáng sợ bậc này, cả kinh chạy thục mạng.

Bất kể là yêu cầm hay yêu thú, giết chóc lẫn nhau rất tùy tiện, cùng nhân loại tu sĩ hoàn toàn bất đồng, căn bản không cần lý do gì.

Giết!

Vì trở nên mạnh mẽ, giết!

Nhìn đối phương không vừa mắt, giết!

Tranh đoạt địa bàn, giết!

Thậm chí không cần bất luận lý do gì, cũng có thể giết!

Cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, ở Linh cầm cùng Linh Thú, càng biểu hiện nguyên thủy, càng biểu hiện tàn khốc.

Nhậm Thương Khung huyết mạch sôi sục, đây là tràng diện kích thích bực nào ah. Chứng kiến hai đầu yêu cầm kia bị chém giết, Nhậm Thương Khung bỗng nhiên dâng lên một cổ ý niệm muốn đại khai sát giới.

Ngay lúc này, Ô Nha huynh quay đầu lại, bay thẳng đến Nhậm Thương Khung, hai cánh vuốt, ý bảo Nhậm Thương Khung lên trên lưng của nó!

Lúc này, hình thể Ô Nha huynh khổng lồ, đủ sức chở năm ba người.

Nhậm Thương Khung hăng hái, cảm thấy đã lớn như vậy, là người của hai thế giới, còn chưa bao giờ có một ngày thoải mái như hôm nay!

Bay lượn!

Cái chữ kia đã từng xuất hiện một lần trong tưởng tượng của Nhậm Thương!

Giờ khắc này, đã thành hiện thực!

- Ô Nha huynh, nhanh một chút, gia tốc, gia tốc!

Nhậm Thương Khung hưởng thụ cảm giác bay lượn này. Chỉ cảm thấy trời cao đất xa, lại không có quy tắc gì trói buộc hắn, tự do tự tại!

Hắn hưởng thụ không phải bay lượn, mà là tự do, tự chủ, một tôn tự của cường giả!

Tại thời khắc này, coi như là Thiên Các, cũng ở dưới chân của hắn!

Ô Nha huynh không ngừng bay nhanh, ở phía dưới Thương Khung, lộ ra hai cánh hoàn mỹ, ưng kích trường không, trời cao mặc ta bay!

- Ha ha ha, Ô Nha huynh, thấy con yêu thú kia không? Nhanh, tới chỗ nó, ta muốn giết nó!

Nhậm Thương Khung quát to một tiếng, Thiên Lục kiếm trong tay, nương theo tốc độ tốc lao xuống của Ô Nha huynh mà chém tới.

Thiên Lục kiếm huyễn hóa ra hàng trăm đạo hào quang lăng lệ, đan vào thành một đoàn võng kiếm, giống như thiên la địa võng, chém ra một kiếm trí mạng!

- Đi chết đi!

Nhậm Thương Khung một kiếm bổ ra:

- Vạn Kiếm Quy Tông!

Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm đệ tam thức, cũng là một kiếm chung cực! Diễn biến ra vô số kiếm khí, sau đó ngưng tụ thành một đường kiếm quang, chém giết địch thủ!

Tốc độ, cực hạn tốc độ!

Kiếm quang, trí mạng kiếm quang!

Đầu Thiên Yêu kia dù gì cũng là Thiên Yêu cấp hai, nhưng nó vừa mới phát giác được nguy hiểm, kiếm quang đã cắt ngang cổ nó.

Vèo!

Đầu rơi xuống đất!

Tay trái Nhậm Thương Khung tìm tòi, từ trong đầu nó moi ra một quả yêu đan, là yêu đan của Thiên Yêu cấp hai!

- Thiên Yêu đan cấp hai tới tay, giai đoạn khảo hạch thứ ba đủ báo cáo kết quả công tác.

Nhậm Thương Khung chưa muốn đủ, vỗ đầu Ô Nha huynh:

- Ô Nha huynh, ta và huynh giống như Tiềm Long thoát khốn, Phi Long Tại Thiên. Đi, đi qua bên kia, ta muốn thu hồi một số nợ cũ!

Nhai động bên kia, Lôi Minh đã trông chừng hơn mười ngày. Bất quá sự kiên nhẫn của hắn rất tốt, tựa như một con báo đang săn mồi, kiên nhẫn, cẩn thận, bất luận thời khắc nào, cũng không phớt lờ.

Bất quá, giờ phút này bên cạnh hắn, còn vây quanh ba người khác, chính là nhóm đầu tiên vây giết Nhậm Thương Khung.

- Lôi sư huynh, tiểu tử kia sẽ không từ bên kia chạy trốn chứ?

Một tên đệ tử tên Trương Đào nhịn không được hỏi.

- Hừ, cái nhai động này, chúng ta cũng không phải chưa tiến vào. Bên kia là vực thẳm vạn trượng, hắn có chạy đằng trời!

- Nếu như thế, chỉ sợ trong nhai động kia, còn có thông đạo khác?

Lôi Minh hừ lạnh một tiếng:

- Buồn lo vô cớ, từ xưa đến nay, đệ tử thí luyện ở Vân Bích Nhai, không có mười vạn cũng có tám vạn, nếu có đường ra khác, sớm đã bị phát giác.

Trương Đào cũng cười nói:

- Điều này cũng đúng. Bất quá Lôi sư huynh, chờ đợi như vậy, cũng hơi nhàm chán ah. Chúng ta không bằng...

Lôi Minh lãnh đạm nói:

- Không bằng như thế nào? Cửa động này chật hẹp, trừ khi ngươi có thể độn địa xuyên sơn, nếu không ngươi đi vào như thế nào?

Trương Đào cười hắc hắc:

- Độn địa xuyên sơn? Đây là đại thần thông của Thần Thông cảnh mới có, tiểu đệ nếu được như thế, vậy thì phát đạt rồi!

- Nói nhảm.

Lôi Minh liếc mắt.

Một đệ tử khác tên Triệu Nghiễm lại nói:

- Lôi sư huynh, ta có đề nghị. Động này mặc dù chật hẹp, nhưng nếu chúng ta thi triển Súc Cốt Công, hoàn toàn có thể tiến vào, đến lúc đó...

- Dừng lại!

Lôi Minh quát:

- Súc Cốt Công? Ngươi có thể co lại, nhưng có thể co lại thành con ruồi hay sao? Đoạn chật hẹp này kéo dài ba mươi trượng. Hắn muốn mai phục chúng ta, có trăm ngàn biện pháp. Ngươi có thể súc cốt, một kiếm của hắn tới, ngươi có thể đem đầu rút vào trong cổ sao? Nói sau, Linh dược thiên phú của tiểu tử kia cao như vậy, vạn nhất bố trí một ít độc trận ở bên trong, chúng ta không cách nào xê dịch, tám chín phần mười sẽ bị hắn ám toán!

Không thể không nói, Lôi Minh rất cẩn thận, cẩn thận đến tình trạng không chê vào đâu được. Chỉ nghe khẩu khí của hắn âm trầm:

- Kiên nhẫn, chỉ cần chúng ta canh giữ ở cửa động hai tháng, hắn không thể thông qua giai đoạn khảo hạch thứ ba. Chờ hắn bị khu trục ra khỏi Đại Vương Ốc Sơn, chính là tử kỳ của hắn đã đến!

- Lôi sư huynh nói đúng, chúng ta dù sao cũng là thay Hạ tổng quản làm việc, cần gì lấy mạng đi mạo hiểm? Muốn tiểu tử này chết, biện pháp có rất nhiều, chúng ta không cần nóng vội!

Tên còn lại phụ họa Lôi Minh.

Khuôn mặt âm trầm của Lôi Minh tràn ra một điểm vui vẻ, phân phó nói:

- Trương Đào, Triệu Nghiễm, hai người các ngươi đi tuần tra một vòng, nếu có đệ tử thí luyện tới gần, nhất định phải đuổi đi. Đừng cho bọn hắn tới gần.

- Vâng!

Hai người cất bước, còn đi chưa được xa, chợt nghe hai tiếng phanh, phanh trầm đục.

Lôi Minh cả kinh:

- Chuyện gì?

Phân phó một người khác:

- Vương Sâm, ngươi đi xem chuyện gì vậy.

Vương Sâm còn không kịp phản ứng, thầm nói:

- Chắc không có chuyện gì? Đoán chừng là...

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên trước mặt rớt xuống hai kiện đồ vật.

BA~, BA~!

Hai kiện đồ vật hạ xuống cực nhanh, rớt ở trước mặt Vương Sâm. Vương Sâm tập trung nhìn vào, sợ tới mức đái ra quần.

- Ah.... Lôi sư huynh, phải... Là bọn hắn.

Hai người đầu dưới chân, bởi vì từ trên cao hạ xuống, đã có chút ít biến hình, nhưng hình dáng rõ ràng liền là của Triệu Nghiễm và Trương Đào.

Một màn này, làm cho Vương Sâm cùng Lôi Minh nhất thời trợn mắt!

Là ai có lá gan lớn như vậy? Dám ở Vân Bích Nhai đại khai sát giới? Ai dám động thủ trên đầu thái tuế!

- Là ai?

Lôi Minh sau khi nhìn rõ ràng, nộ khí bừng bừng:

- Ai dám giết thủ hạ của ta?

- Là ta!

Thân ảnh Nhậm Thương Khung lóe lên, đã xuất hiện ở phía sau hai người, đem đường lui của Lôi Minh cùng Vương Sâm phong tỏa:

- Họ Lôi, không nghĩ tới sao?

Lôi Minh nhất thời ngẩn ra:

- Ngươi... Ngươi là Nhậm Thương Khung? Điều này sao có thể? Ngươi...

- Ta sao không ở trong sơn động, đúng không?

Nhậm Thương Khung khoan thai hỏi, dùng ánh mắt dò xét người chết, chằm chằm vào Lôi Minh, khóe miệng khinh thường cười nhạo, rất có nghiền ngẫm.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Lôi Minh, làm hắn bất an vô cùng. Đầu óc chuyển nhanh, lại không cách nào nghĩ ra, Nhậm Thương Khung này rốt cuộc thoát khốn như thế nào, lại thế nào chạy đến bên ngoài đi!

Bất quá, hắn dù sao cũng là tứ chuyển Ngân Đan, sao có thể bị một Trúc cơ võ giả hù ngã chứ? Quát lạnh một tiếng:

- Tốt, ngươi đi ra rất tốt! Không uổng công ta đợi bấy lâu!

Nói xong, Lôi Minh ra hiệu cho Vương Sâm, ý bảo hắn đi trước.

Vương Sâm lĩnh hội, hai chân vừa đạp, từ mặt đất bay lên, hướng phía sườn bay vút qua.

Lôi Minh thì gắt gao nhìn thẳng Nhậm Thương Khung, phòng ngừa hắn tập kích Vương Sâm.

Nhậm Thương Khung như không thấy, khóe miệng cười lạnh càng thêm dày đặc. Trong nội tâm Lôi Minh trầm xuống, cảm giác bất an càng lớn hơn.

Còn chưa kịp nghĩ gì, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm, thân hình Vương Sâm bị chém thành hai khúc, từ trên cao rớt xuống.

Tròng mắt Lôi Minh thiếu chút nữa tuôn ra hốc mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi:

- Ngươi... Ngươi có đồng đảng?

Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:

- Tốt rồi, không nên nói nhảm nhiều như vậy. Họ Lôi, làm tay sai, khó tránh khỏi kết cục như vậy. Đến phiên ngươi!

Lôi Minh sắc mặt phát lạnh, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn giết ta? Ngươi dựa vào cái gì giết được ta?

- Ngươi muốn giết ta, ta liền giết ngươi, cần nhiều lý do như vậy sao?

Toàn thân Nhậm Thương Khung, chân khí đột nhiên tăng vọt như giang hà chi thủy.

Vạn đạo kiếm khí, biến ảo thần kỳ, kiếm khí như rồng ngâm ngựa hí, bắn thẳng tới Lôi Minh.

- Hừ!

Khóe miệng Lôi Minh khinh thường cười lạnh, bước chân di động:

- Hậu Thiên chân khí, muốn giết đan đạo cường giả? Thật sự là không biết trời cao đất rộng!

Thân hình lay động, tốc độ nhanh vô cùng, tránh ra một chút, đang muốn thừa cơ phản kích, không nghĩ đến kiếm khí của Nhậm Thương Khung như sấm, một lớp đón lấy một lớp!

Luồng kiếm khí thứ nhất vừa đánh ra, cái thứ hai đã giết đến phụ cận.

- Phong Lôi Bộ!

Lôi Minh lại lóe lên, miệng quát:

- Tiểu tử, ngươi chỉ là Hậu Thiên cảnh giới, ta xem ngươi một hơi có thể công ra bao nhiêu kiếm!

Chân khí dù sao cũng là Hậu Thiên lực, không phải đan đạo lực. Lôi Minh không tin Nhậm Thương Khung có thể liên kích vô hạn.

- Ha ha, Lôi Minh, ngươi cho rằng dựa vào bộ pháp, có thể né tránh công kích của ta sao?

Nhậm Thương Khung nhất cổ tác khí, căn bản không để cho Lôi Minh có cơ hội thở dốc, một hơi như Bôn Lôi, như nước thủy triều, liên tục công ra bảy tám sóng công kích.

Hắn phục dụng Xích Vương Kim Cương Đan, thể năng cùng tinh lực tăng mạnh, hơn nữa cảnh giới hôm nay đã là bốn mươi chuyển tiểu chu thiên, kỳ thật đã không kém tứ chuyển Ngân Đan!

Lôi Minh không dám phản kích, vì lo lắng đồng bọn sau lưng Nhậm Thương Khung đánh lén. Nhưng mà, hắn hối hận vô cùng, liền hô biến thái.

Kiếm khí này kéo dài không dứt, Lôi Minh căn bản không thấy Nhậm Thương Khung kiệt lực chút nào!

Đại sự không ổn!