Bất Hủ Thần Vương

Chương 157: Thiên tài đối kháng, không chia trên dưới

Thiên Kiêu Minh này, thật đúng là khoa trương. Luôn tự cho mình là đúng như vậy.

Nhậm Thương Khung nhìn cũng không nhìn Hạ Vũ Trùng, lạnh lùng nhìn vào Tống Lam:

- Tống Lam, lúc này đây, ngươi vẫn có ý định ôm chân nam nhân vượt qua sao?

Nói xong, lại đưa ánh mắt dời về phía Triệu Liệt:

- Triệu Liệt, thời điểm ngươi áp bách ta, hung hăng, càn quấy, bá đạo, hăng hái như thế nào? Như thế nào, ngươi chỉ có thói quen áp bách người khác? Hẳn là lúc có chuyện, ngươi vẫn là sợ chết? Hay là người nhu nhược, tiểu nhân, súc sinh? Nếu là như vậy, thật ra khiến ta đối với cái gọi là Thái tử đảng rất xem thường!

Hạ Vũ Trùng là nhân vật bậc nào? Lại bị Nhậm Thương Khung bỏ qua, giận không kềm được, quát:

- Làm càn!

Khí thế lại tăng, tiến lên trước hai bước.

- Hạ huynh thật nóng tính. Ha ha, không bằng nghe huynh đệ một câu, giảm nhiệt khí?

Một đạo thân ảnh cũng từ xa vội vàng chạy tới.

Người tới một thân áo vàng, khí chất nho nhã, giống như thư sinh, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, lại tràn đầy một loại tiêu sái tự nhiên.

- Nguyên Tông Sư!

Hạ Vũ Trùng là tiềm lực bảng thứ nhất, Nguyên Tông Sư là tiềm lực bảng thứ hai!

Mấu chốt nhất chính là, Hạ Vũ Trùng là dòng chính Thiên Các, mà Nguyên Tông Sư là một đệ tử đến từ bên ngoài.

Vẫn là trận doanh đối lập.

Tất cả người sáng suốt đều hiểu điểm này. Hạ Vũ Trùng đến bênh vực đồng bọn, Nguyên Tông Sư với tư cách là nhân vật kiệt xuất của đệ tử phân đà, hắn không có lý do gì ngồi yên không lý đến.

Nói sau, Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư tiềm lực khảo thí, cơ hồ là tương xứng. Hạ Vũ Trùng sắp xếp thứ nhất, không nói ai cũng biết!

Nguyên Tông Sư khí độ nhẹ nhàng, chưa từng có công khai bất mãn. Nhưng ở sâu trong nội tâm, ai cũng biết hắn tới làm gì?

- Tông Sư, việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi không cần nhúng tay.

Khẩu khí Hạ Vũ Trùng cuồng ngạo như trước. Mặc dù hắn thừa nhận Nguyên Tông Sư là một nhân vật, nhưng chỉ thế thôi, không cần nể mặt.

Nguyên Tông Sư cười nhạt một tiếng:

- Hạ huynh, đệ tử Thất Tinh tiềm lực tranh đấu, đều có quy tắc của bọn hắn, chúng ta ở địa vị cao, ngang ngược can thiệp, không khỏi có chút thái quá. Không bằng nghe huynh đệ một câu?

- Ha ha...

Trong mắt Hạ Vũ Trùng, lóe ra một tia mỉm cười tà mị, lạnh lùng hỏi:

- Tông Sư, nếu ta không thích nghe?

Nguyên Tông Sư nghiêm mặt nói:

- Như vậy Hạ huynh hành động như thế nào, tiểu đệ vì duy trì đại cục, chỉ có thể nghênh tiếp. Cũng không thể bởi vì Hạ huynh xúc động nhất thời, hư mất quy củ của Đại Vương Ốc Sơn. Ta và ngươi cả hai sẽ mang tiếng lấy mạnh hiếp yếu.

- Ngươi muốn cùng ta động thủ?

Nguyên Tông Sư nho nhã lễ độ như trước:

- Nghĩa bất dung từ.

Hạ Vũ Trùng cười ha ha, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, bỗng nhiên thân hình bạo khởi, giống như kinh hồng bay vút qua, thân ảnh giống như quỷ mị phiêu động.

Nguyên Tông Sư khẽ quát một tiếng, ngăn ở trước mặt bọn người Nhậm Thương Khung.

Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Thân hình Hạ Vũ Trùng không có phóng tới Nhậm Thương Khung, mà là vượt qua Tống Lam, một quyền nện ở trên ngực Triệu Liệt.

OÀ..ÀNH!

Một tiếng trầm đục, quyền phong cường đại ở trước ngực Triệu Liệt khuếch tán ra. Triệu Liệt thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Hạ Vũ Trùng đứng nghiêm, lạnh lùng bật cười:

- Triệu Liệt đã đánh bạc sinh tử, lại do do dự dự, làm mất thể diện Thiên Kiêu Minh, chết không có gì đáng tiếc.

Nói xong, tay áo nhẹ nhàng hất lên, phảng phất giống như vừa làm một việc không có ý nghĩa, ánh mắt giống như châm bắn về phía Nhậm Thương Khung:

- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Nói xong, một tay nhấc Tống Lam lên, thân thể khuếch trương, giống như hùng ưng bay lên, quát khẽ nói:

- Ta mang nàng đi, ai có dị nghị?

Nguyên Tông Sư ánh mắt bình thản, ý vị thâm trường, nhìn Hạ Vũ Trùng mang Tống Lam đi, khóe miệng có chút mỉm cười, làm cho người ta không thể nắm lấy.

Ván này, Nguyên Tông Sư biết, hắn và Hạ Vũ Trùng ngang tay. Hạ Vũ Trùng tru sát Triệu Liệt thoạt nhìn như thua một bậc, nhưng hắn trực tiếp mang Tống Lam đi, thì lại hòa một ván.

- Nguyên sư huynh!

- Đa tạ Nguyên sư huynh.

Đệ tử đến từ bên ngoài đều nhao nhao vây lại, hướng Nguyên Tông Sư cảm tạ. Nguyên Tông Sư ở trong hàng đệ tử lần này, vẫn luôn có thanh danh tốt đẹp. Lúc này không sợ Hạ Vũ Trùng, công nhiên cùng Hạ Vũ Trùng đối kháng, mặc dù còn nể mặt nhau, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, hắn là đứng trên lập trường của đệ tử đến từ bên ngoài, chủ trì công đạo.

Nguyên Tông Sư đúng là một nhân vật, đang lúc mọi người khen ngợi, không có lâng lâng, cũng không cố ý bày ra vẻ khoan dung, bình thản vô cùng.

Tùy ý khoát tay áo:

- Chư vị, tất cả mọi người là bạn cùng lứa tuổi, không cần khách khí như vậy. Cơ hội đến Đại Vương Ốc Sơn tu luyện không dễ, hi vọng mọi người dụng tâm tu luyện, cùng nỗ lực.

Nói xong, Nguyên Tông Sư chuyển hướng Nhậm Thương Khung, cười cười:

- Nhậm Thương Khung, ngươi rất không tồi.

Đổi lại là đệ tử khác, được Nguyên Tông Sư khen một câu không tệ, nhất định sẽ thụ sủng nhược kinh. Nhậm Thương Khung mỉm cười:

- Lần này thiếu Nguyên huynh một nhân tình.

- Nói gì vậy? Ta nếu vì nhân tình, sẽ không tới. Tốt rồi, chuyện nơi đây đã xong, ta cũng trở về động phủ tu luyện. Một tấc thời gian một tấc vàng, mọi người cũng nên nỗ lực.

Nguyên Tông Sư đi rồi, Chu Vân một mực đưa mắt nhìn thân ảnh của hắn biến mất, lúc này mới thu hồi ánh mắt hâm mộ sùng bái.

Không thể không nói, Nguyên Tông Sư xác thực làm cho người ta sinh ra hảo cảm, không kiêu không nóng nảy, càng không khinh người giống như những thiên tài khác, khí độ mười phần, thời khắc mấu chốt lại không thiếu khuyết khí phách đảm đương. Loại người này, nếu đắc thế, tuyệt đối có thể làm thủ lĩnh.

Nhậm Thương Khung cảm giác đối với Nguyên Tông Sư cũng không kém, đương nhiên, hắn không có hâm mộ như những người kia.

Chu Vân thở dài:

- Nguyên sư huynh xác thực rất cao minh, nghe nói hắn và Hạ Vũ Trùng đều có thể vận hành hai mươi mốt tiểu chu thiên. Không biết bảy ngày này, thực lực đã đến mức nào rồi?

- Không hổ là thiên tài thập nhất tinh, ta thấy Nguyên sư huynh hiện tại trùng kích Thiên Nhân cảnh, cũng có nắm chắc a?

Một đám người bội phục Nguyên Tông sư xong, ánh mắt bỗng nhiên tập trung trên mặt Nhậm Thương Khung.

Chu Vân ngữ khí phức tạp, nói:

- Nhậm huynh, ngươi cũng là thâm tàng bất lộ, mười ba tiểu chu thiên, ta xem chưa phải là cực hạn của ngươi!

- Tuyệt đối là ẩn dấu thực lực, ha ha, thống khoái, quá thống khoái! Nhậm huynh, ngươi có phải cố ý ẩn dấu thực lực hay không, chờ đợi bộc phát?

- Cái này kêu là giả heo ăn thịt hổ a, Nhậm huynh, ngươi mạnh mẽ, ngoan độc.

- Nhậm huynh thấu hiểu ngọn nguồn, ngươi đến cùng một hơi có thể xông bao nhiêu tiểu chu thiên, có phải mười lăm lần hay không?

- Ta thấy Nhậm huynh mười ba lần vô cùng nhẹ nhõm, ta xem ít nhất là mười sáu mười bảy lần.

Nhậm Thương Khung nở nụ cười:

- Tốt rồi, các huynh đệ hôm nay viện thủ, ta đều nhớ trong lòng. Về phần tu luyện, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, sau khi đến Đại Vương Ốc Sơn, bỗng nhiên thông suốt, một lần thăng lên nhiều cấp. Cái gì giả heo ăn thịt hổ, mọi người hiểu lầm rồi.

Mọi người cảm thấy Nhậm Thương Khung nói cũng có lý.

- Nhậm huynh, động phủ của ngươi, có phải có công hiệu đặc thù hay không. Ta hâm mộ chết mất.

- Hắc hắc, Nhậm huynh, hay là chúng ta trao đổi động phủ đi, ta tình nguyện đổi với ngươi.

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Đổi động phủ, đây không phải sẽ khiến nhiều người ghen ghét huynh đệ hay sao? Chư vị, thời gian quý giá, như Nguyên sư huynh nói, một tấc thời gian một tấc vàng, mọi người trở về động phủ, cố gắng tu luyện đi.

Tất cả mọi người đều cười to, tản đi ra, trở về động phủ của mình. Nhưng Nhậm Thương Khung bỗng nhiên bộc phát thanh danh, bắt đầu lan tràn khắp Đại Vương Ốc Sơn.

Từ bắt đầu lập đổ ước, đến Triệu Liệt bỗng nhiên nhúng một tay, ván bài thăng cấp, lại đến Tống Lam phát huy vượt xa người thường, mãi cho đến Nhậm Thương Khung biến thái, thế cục đột nhiên thay đổi, miêu tả sinh động như thật.

Tất cả tình tiết câu chuyện, miêu tả Nhậm Thương Khung thành một người đa mưu túc trí, thâm bất khả trắc, thậm chí, còn có đồn đãi nói thiên phú Nhậm Thương Khung, kỳ thật không thua tứ đại thiên tài.

Loại đồn đãi này còn có bằng chứng, là Hạ Vũ Trùng không tiếc xé rách da mặt muốn đối phó Nhậm Thương Khung, mà Nguyên Tông Sư vì muốn lôi kéo Nhậm Thương Khung, không tiếc cùng Hạ Vũ Trùng trở mặt đối kháng.

Đủ loại tin đồn, vô cùng kì diệu, nói ba hoa chích choè, đặc sắc vô cùng.

Mà cái tên Nhậm Thương Khung này, cũng chính thức truyền khắp Đại Vương Ốc Sơn, truyền vào tai hai ngàn tên đệ tử thí luyện, trở thành một nhân vật đứng đầu.

Nhưng có một dư luận, đối với Nhậm Thương Khung hết sức bất lợi. Nói Nhậm Thương Khung hại chết Triệu Liệt, đắc tội Hạ Vũ Trùng, đã chọc giận tới cao tầng Thiên Các, thời gian sau này sẽ rất gian nan!

Đối với những tin đồn này, Nhậm Thương Khung coi như phù vân. Mỗi ngày dựa theo tiết tấu mà mình đặt ra tu luyện, mục tiêu của hắn thủy chung không thay đổi.

Muốn ở một tháng này, tranh thủ đột phá ba mươi chu thiên tuần hoàn!

Mục tiêu của hắn là khiêu chiến ba mươi sáu đại quan.

Nếu có thể hoàn thành ba mươi sáu tiểu chu thiên, nhân vật như vậy, sau khi tiến vào Thiên Nhân cảnh, bất luận là tốc độ tu luyện, hay tiềm lực tu luyện, đều viễn siêu cùng thế hệ.

Đạo lý rất đơn giản, giống như nhà cao tầng, nền tảng vững chắc, sẽ xây lên rất cao. Trái lại, nếu trụ cột không vững chắc, tự nhiên là không cách nào tiến xa được.

Đánh cuộc trải qua một thời gian lắng đọng, dần dần chìm xuống. Triệu Liệt chết, lại giống như một cổ gợn sóng, ẩn ẩn dao động.

Để cho người ta không nghĩ tới là, Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư, bởi vì lần giằng co kia mà triệt để trở mặt.

Sau khi trở lại tầng thứ tám, song phương tranh đấu gay gắt. Không ngừng đột phá, không ngừng ở trên thí luyện bia biểu hiện ra thực lực, hai người vậy mà cũng liên tục đột phá.

Song phương thăng liền tam cấp, đều được hai mươi bốn lần tiểu chu thiên!

Danh thiên tài, càng lúc càng phóng đại.

Ngược lại là Tống Lam, sau khi về tới tầng thứ tư phúc địa, rõ ràng ít xuất hiện rất nhiều. Hoàn toàn không thèm để ý ngoại giới chỉ trỏ, thản nhiên đối mặt.

Phần ẩn nhẫn này, khiến Nhậm Thương Khung hết sức tò mò, đến cùng ngày đó Hạ Vũ Trùng mang nàng đi, cùng Tống Lam nói chuyện gì? Dùng tính nết của Tống Lam, rõ ràng là rất kỳ lạ?

Nhậm Thương Khung cảm thấy, sự tình tuyệt đối không đơn giản!