Bất Hủ Thần Vương

Chương 146: Bị dụ dỗ

-Tuyệt không xin lỗi?

Bộ Thương Lãng nhướng mày một cái, lạnh lùng nói:

- Các ngươi miệng nói là hướng ta cúi đầu, nhưng ở ngay địa bàn của ta, ẩu đả đồng môn. Ta trách phạt, cũng dám chống đối. Tốt, các ngươi đã không khuất phục, các ngươi đã là Thiên Kiêu chi tử, ta liền cho các ngươi một cơ hội, để các ngươi biết những người kia có cốt khí hay không!

- Cơ hội gì?

Bộ Thương Lãng cười nhạt một tiếng, chỉ Nhậm Thương Khung nói:

- Ta tùy ý chỉ một người, các ngươi phái ra một người, nếu như đơn đả độc đấu, có thể thắng được người này. Đan dược các ngươi không cần lưu lại, cũng không cần xin lỗi, ta cho các ngươi toàn thân trở ra. Nếu như thắng không nổi, cái kia cũng không phải xin lỗi đơn giản như vậy, đan dược phải bỏ ra, mỗi người tự tát ba cái! Dập đầu nhận lỗi!

Nhậm Thương Khung bị Bộ Thương Lãng chỉ điểm, lập tức cười khổ. Bộ Thương Lãng này thật đúng là biết thời thế, dẫn lửa đốt người, muốn đem Nhậm Thương Khung dụ dỗ về bên mình.

Lúc này nếu như Nhậm Thương Khung không đáp ứng, chính là không nể mặt Phó thống lĩnh. Trước mặt nhiều người như vậy, không nể mặt Phó thống lĩnh, sau này có thể yên ổn mới là lạ?

Đáp ứng? Vậy thì sẽ bị cuốn vào tranh đấu phe phái của bọn họ, đây cũng không phải là chuyện mà Nhậm Thương Khung muốn. Hắn hiện tại, thầm nghĩ chỉ lo thân mình, im lặng phát tài, âm thầm tăng lên thực lực.

Đang lúc do dự, Bộ Thương Lãng truyền âm đến bên tai hắn:

- Tiểu gia hỏa, không cần do dự. Mượn ngươi dùng một chút, ta dám đảm bảo ngươi ở Thiên Các, không có người nào dám gây khó dễ cho ngươi! Ngươi muốn giữ mình, ta cũng có thể giúp ngươi!

Bộ Thương Lãng ngược lại là người thông minh, cũng không dối trá phủ nhận. Trực tiếp thừa nhận hắn mượn Nhậm Thương Khung dùng một chút. Hơn nữa cũng đem lợi hại trong đó phân tích. Vậy là cuộc giao dịch đầu tiên của hắn ở Thiên Các bày ra trước mắt.

Bởi vậy, Nhậm Thương Khung muốn hận Bộ Thương Lãng, cũng không hận nổi. Tên này căn bản chính là nhân vật bại hoại. Cũng không cầm quyền uy áp đặt Nhậm Thương Khung.

Mượn hắn dùng một chút, chính là một cuộc giao dịch.

Nhậm Thương Khung vốn định cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một lát, lại đồng ý.

Đã đi vào chỗ thị phi này, muốn bo bo giữ mình, làm sao có thể?

Khỏi cần phải nói, nếu như hắn cự tuyệt Bộ Thương Lãng, tuy hắn chưa hẳn nịnh nọt Thiên Kiêu Minh, nhưng đắc tội với Bộ Thương Lãng là nhất định không thể nghi ngờ.

Hơn nữa, Tống Lam hôm nay cùng Thiên Kiêu Minh thân nhau như bằng hữu, hắn cho dù muốn hướng Thiên Kiêu Minh, chỉ sợ cũng đã trễ.

Cũng không thể làm dây leo tường.

Từ khi Bộ Thương Lãng chỉ hắn, liền ý nghĩa, hắn không muốn đứng cũng phải đứng.

Thực lực trước mắt của hắn, chỉ đủ làm quân cờ cho người khác, vậy trước tiên làm một con chốt đi.

- Tiểu tử, ngươi dám cùng chúng ta đối địch?

Những đệ tử dòng chính kia sợ Bộ Thương Lãng là không giả, nhưng những người khác lại không để vào mắt. Ánh mắt bất thiện dừng trên người Nhậm Thương Khung đánh giá.

- Ngươi có nghĩ tới kết cục đối nghịch với chúng ta hay không?

- Tiểu tử, ta biết ngươi, Nhậm Thương Khung, đến từ Địa Chu phân đà Vân La Thành. Có người đã nhìn chằm chằm vào ngươi rồi, ngươi còn dám mạo phạm oai vũ, nhất định sẽ bị nhập sổ đen, sớm muộn gì cũng tan thành mây khói!

Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp.

Nhậm Thương Khung coi như là bị ép đi ra, nhưng vẫn có vài phần tính toán. Nhất là loại uy hiếp này, vênh váo tự đắc, cho mình là cao cao tại thượng, miệt thị chúng sinh!

Nhậm Thương Khung? Cái gì gọi là Nhậm Thương Khung? Chính là trời cao mặc ta bay nhảy, không người nào có thể ngăn cản!

Ai dám cản ta, cho dù là Thiên Vương lão tử, cũng bị một quyền nện xuống.

Những lâu la này, còn chưa đủ để uy hiếp hắn!

Nhậm Thương Khung liếc qua, bình thản biến thành lăng lệ ác liệt:

- Ta vẫn cho là, Thiên Các là địa phương bồi dưỡng người, không nghĩ tới, cũng bồi dưỡng chó dữ ỷ thế hiếp người.

Lời này vừa ra, toàn trường đều hít một ngụm lãnh khí.

Những đệ tử dòng chính hung thần ác sát này, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.

Nhậm Thương Khung dám nói như vậy, không sợ bị trả thù hay sao?

- Ngươi nói cái gì?

Nguyên một đám đệ tử dòng chính nổi trận lôi đình, chỉ vào Nhậm Thương Khung, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

Mạo phạm! Thiên đại mạo phạm. Trong mắt bọn hắn, tên kia chỉ là cọng rơm cái rác, lại dám ở trước mặt mắng bọn hắn là chó!

Bọn hắn cơ hồ cho là mình nghe lầm. Nhưng bộ dáng bình thản kia, hiển nhiên không thể lầm được.

Đúng vậy, Nhậm Thương Khung mắng bọn hắn là chó!

- Tiểu tử, ngươi biết ngươi vừa nói cái gì không?

- Ta mắng các ngươi là chó, là một con chó đáng bị đánh!

- Muốn chết!

- Ngươi nhất định phải chết!

Tiếng gầm gừ, tiếng hét phẫn nộ, liên tiếp vang lên. Bọn đệ tử dòng chính này, kéo tay áo muốn lên quần ẩu.

- Làm càn!

Bộ Thương Lãng quát lên, làm những tên kia chấn kinh.

- Ở trước mặt ta, còn muốn quần ẩu? Còn tiến một bước, dùng tội danh côn đồ xử trí, giết chết không tha!

Bộ Thương Lãng là Nghênh Tân Các Phó thống lĩnh, ngôn ngữ lãnh khốc này của hắn, đại biểu cho quyền uy chấp pháp, đại biểu cho tài quyết, đại biểu cho đại quyền sanh sát trong tay.

Không người nào dám hoài nghi hắn nói, với tư cách Phó thống lĩnh, hắn có tư cách này. Giết chết bọn hắn, cũng giống như bóp chết mấy con kiến mà thôi!

Hơn nữa, bọn họ cùng Bộ Thương Lãng địa vị kém quá xa. Cho dù náo đến thượng diện đi nữa, cũng không giải quyết được gì.

Thiên Kiêu Minh không có khả năng bởi vì sinh tử của mấy con kiến, liền hướng Thảo Liên Căn trở mặt.

Sợ!

Muốn nói không sợ là không thể nào. Tất cả bọn hắn lập tức dừng chân, không dám cùng công kích. Bộ Thương Lãng không phải nói giỡn với bọn hắn.

Bọn hắn biết rõ, nếu như bọn hắn lại xông tới một bước. Bộ Thương Lãng sẽ danh chính ngôn thuận giết chết bọn hắn, đã chết còn gánh tội danh “ côn đồ” nữa.

Đã chết còn chết vô ích!

Những người ở hiện trường này, không ai có thể làm chứng cho bọn hắn.

Lựa chọn duy nhất của bọn hắn, là đơn đả độc đấu. Với tư cách Thiên Kiêu chi tử, dòng chính Thiên Các, bọn hắn cảm thấy, đối phó với một đệ tử đến từ bên ngoài, cho dù là đơn đả độc đấu, cũng có thể nắm chắc.

Chỉ có điều, bọn hắn đã có thói quen lấy nhiều khi ít!

Một đám người tụ cùng một chỗ, thương nghị chốc lát, một tên trong đó đi ra, ngạo khí mười phần:

- Ta, Tôn Bằng, để ta giáo huấn ngươi một chút!

Bộ Thương Lãng cười nhạt một tiếng:

- Tốt, Tôn Bằng, ngươi cuối cùng cũng có chút cốt khí. Bất quá, luận võ không phải dựa vào miệng. Thắng, các ngươi đi. Thua, nhớ kỹ cảnh cáo của ta. Ta định quy củ, các ngươi không tuân thủ, đồng dạng xử tử tại chỗ!

Sắc mặt Tôn Bằng tái đi, trong lòng căng thẳng. Hắn biết rõ, Bộ Thương Lãng hôm nay là cố ý lấy bọn hắn lập uy. Trận chiến này, hắn chỉ có thể thắng, mới có thể toàn thân trở ra.

Nếu như thua, vậy thì phải theo như ý tứ của Bộ Thương Lãng mà thi hành. Nếu không, Bộ Thương Lãng có thể mượn cơ hội này giết bọn chúng.

Phó thống lĩnh, cự đầu số hai của Nghênh Tân Các, một trong thập đại đệ tử của Nguyệt Hoa Điện, ở Nghênh Tân Các có quyền lực chấp pháp, cũng có quyền sanh sát!

Bất luận võ giả nào, đối với quyết đấu đều rất hứng thú. Thực tế hiện trường phần lớn là ngoại môn đệ tử, tu vi sàn sàn khoảng sáu bảy trọng.

Mà Tôn Bằng, cùng với Nhậm Thương Khung mà Bộ Thương Lãng chỉ định, cả hai đều là Trúc Cơ cửu trọng.

Ở Trúc Cơ cảnh, là đỉnh phong quyết đấu!

Đám người tự giác tản ra, chừa một không gian thật lớn. Bộ Thương Lãng thần thái nhẹ nhõm, ngồi trên cành một cây đại thụ xa xa, bộ dạng thích ý cực kỳ.

Tôn Bằng hét lớn một tiếng:

- Nhậm Thương Khung, ngươi đã chọn cùng Thiên Kiêu Minh đối nghịch, Tôn Bằng ta ở chỗ này tuyên án tử hình ngươi!

Phán ta tử hình?

Nhậm Thương Khung tiến lên trước một bước, hai tay ôm ngực, khí độ tự sinh, nói:

- Tôn Bằng, ngươi chẳng qua là một con chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, có tư cách gì phán định sinh tử? Nếu như ngươi muốn quyết đấu sinh tử, tốt lắm, nhìn xem hươu chết về tay ai!

- Lớn mật!

- Nhậm Thương Khung, ngươi không giữ miệng, chết chắc rồi.

- Chó hoang cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn!

Những lời này vừa ra, tất cả đệ tử dòng chính sắc mặt đại biến. Nguyên một đám dùng một ánh mắt xem người chết, gắt gao nhìn thẳng Nhậm Thương Khung, nhao nhao mở miệng mắng chửi.

Nhậm Thương Khung còn không kịp phản ứng, lời nói kia có gì không ổn?

Bộ Thương Lãng khóe miệng co quắp, lộ ra một chút vui vẻ. Hắn biết rõ vì cái gì những người kia phản ứng kịch liệt như vậy.

Những người này, đều là tín đồ của Thiên Kiêu Minh. Tại Nghênh Tân Các, Nguyên Bạch Lộc là thần tượng của bọn hắn. Tại Nghênh Tân Các, thậm chí ở Nguyệt Hoa Điện.

Chẳng biết hươu chết về tay ai, bốn chữ này tuyệt đối là cấm kỵ.

Bởi vì Nghênh Tân Các chưởng khống giả, tên là Nguyên Bạch Lộc!

Ai dám nói “Chẳng biết hươu chết về tay ai”, cái kia chính là đại bất kính đối với Nguyên Bạch Lộc!

Một câu nói của Nhậm Thương Khung, không ngờ lại nhấc lên sóng to gió lớn! Hắn nào biết rằng, lời nói vô tình trong lúc này, đã xúc phạm một cấm khu?

Cũng may Bộ Thương Lãng truyền âm tới:

- Tiểu huynh đệ, những người này đều là tín đồ của Nguyên Bạch Lộc, ngươi một câu “Chẳng biết hươu chết về tay ai” kia, chính là xúc phạm thần tượng bọn hắn. Bất quá vậy cũng không sao, nếu như Nguyên Bạch Lộc bởi vì một câu nói kia mà muốn nhằm vào ngươi, ta sẽ cùng hắn đánh tới Trưởng Lão Điện.

Nhậm Thương Khung bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm Thiên Kiêu Minh này thật sự là bá đạo, bởi vì một câu nói mà hoạch tội? Chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Các này mới phát sinh chuyện này.

Bất quá hắn làm người hai kiếp, há có thể bởi vì chuyện này mà phân tâm?

- Tôn Bằng, xem quyền!

Nhậm Thương Khung xuất thân Vân La Thành, luận công pháp, khẳng định không tinh diệu bằng Thiên Các dòng chính. Coi như là công pháp cao nhất của Nhậm thị gia tộc, chỉ sợ cũng khó ở phương diện công pháp chiếm thượng phong.

Nhưng mà, Nhậm Thương Khung tuy còn trẻ, nhưng sau khi sống lại, tâm chí cường đại, làm cho hắn ẩn ẩn có khí độ tông sư, có thể biến gạch thành vàng, hóa mục nát thành thần kỳ.

Một bộ Trường Xuân Quyết, Nhậm Thương Khung từ nhỏ luyện đến lớn, đã hoàn toàn đột phá cảnh giới công pháp, đạt đến cảnh giới đạo pháp tự nhiên thần kỳ.

Bởi vậy, Nhậm Thương Khung một quyền đánh ra, quyền ý như long xà nhảy múa, ý cảnh phiêu hốt. Ngay cả Bộ Thương Lãng, nhãn tình cũng sáng lên!

Quyền thức thường thường không có gì lạ, nhưng ý cảnh lại liên tục không dứt. Một quyền vừa ra, phảng phất có trăm ngàn biến hóa, làm cho người ta không cách nào nhìn thấu!

- Nhậm Thương Khung này, quả nhiên không giống người thường.

Trong mắt Bộ Thương Lãng, đã hiện lên một tia kinh hỉ không dễ dàng phát giác, nhặt được bảo bối rồi!