Tống Lam làm bộ nũng nịu, lập tức làm cho mấy vị sư huynh kia toàn thân mềm nhũn. Đừng nhìn những người này nhập môn đã lâu, nhưng đa số thời gian đều lo tu hành, cùng thế tục tiếp xúc cơ hồ rất ít, bởi vậy ở phương diện tình cảm nam nữ, ngược lại ít một chút che lấp, nhiều một phần cuồng dã.
Hơn nữa Tống Lam tự cho mình là người thông minh, tuy tuổi không lớn lắm, lại hiểu như thế nào để lấy lòng nam nhân. Bởi vậy, một cái nhăn mày hay một nụ cười, đều làm những tên kia thất điên bát đảo.
Giống như sao quanh trăng sáng, những sư huynh này dìu lấy Tống Lam, hướng Nghênh Tân Các bay nhanh qua. Lưu lại sáu người khác hai mặt nhìn nhau. Chỉ có Bắc Cung Dao thần thái như trước, xa xa đứng ở một góc, mặc cho gió núi thổi phần phật lên xiêm y, tiên tư yểu điệu, làm cho người ta không tự chủ được, sinh ra một ý kính yêu.
Cao Hồng Tinh cùng Vũ Phi Dương hai người đều là kẻ có tâm tư linh hoạt, nhìn thấy thế cục trước mắt, mặc dù nhìn như mọi người đang ở trên một thuyền, nhưng Nhậm thị có ba huynh đệ, cộng thêm Bắc Cung Dao, đều khó có khả năng cùng bọn họ đồng tâm.
Cao Hồng Tinh ban đầu ở Vân La Thành phường thị, bị ba quyền của Nhậm Thương Khung đánh bại, tuy về sau Nhậm Thương Khung bỗng nhiên nổi tiếng, để cho hắn bị thua không có vẻ quá mất mặt, nhưng trong lòng hắn đối với thất bại này vẫn rất khó chịu. Muốn nói trong nội tâm không còn khúc mắc, đó là việc không có khả năng.
Vũ Phi Dương càng không cần phải nói, tuy hắn không có đại đạo hạt giống, nhưng luôn tự xưng là thiên tài, đối với những thiên tài có được đại đạo hạt giống, cũng có phần thành kiến, cảm giác mình không kém những kẻ này. Bởi vậy, ở Vũ đấu trước đó, bị Nhậm Tinh Hà dùng chiến thuật phòng ngự thủ hòa, một mực ôm hận đến nay, cừu hận đối với Nhậm thị không cần nói cũng biết.
Bởi vậy hai người này căn bản không cần câu thông gì, hữu ý tới cùng một chỗ, tạo thành một nhóm nhỏ.
Ba huynh đệ Nhậm thị thì không cần phải nói, Nhậm Thanh Vân tuy trước kia cùng một mạch của Nhậm Thương Khung xung đột, nhưng trải qua một loạt thay đổi, cách nghĩ của Nhậm Thanh Vân sớm đã chuyển biến trái ngược. Đối với Nhậm Thương Khung đã thân thiện như huynh đệ ruột thịt.
Ngược lại là Bắc Cung Dao, cũng không có tỏ thái độ đặc thù gì.
Nhưng Vũ Phi Dương cùng Cao Hồng Tinh há lại không biết? Kim Giao Đảo thí luyện, thời khắc cuối cùng Bắc Cung Dao cõng theo Nhậm Thương Khung chạy trốn, giữa hai người hợp tác thân mật, khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đã có lần hợp tác cùng tiếp xúc thân mật kia, thời khắc mấu chốt Bắc Cung Dao sẽ đứng ở bên nào, không cần nghĩ cũng biết. Bởi vậy Vũ Phi Dương cùng Cao Hồng Tinh đều rất thức thời, không có ý định đi lôi kéo Bắc Cung Dao, để tránh chọc giận nàng.
Tuy thế cục vi diệu, nhưng biểu hiện bên ngoài, sáu người là đang ở trên một cái thuyền.
Chỉ nghe Cao Hồng Tinh phàn nàn nói:
- Tống Lam thật biết lợi dụng ưu thế bản thân, đáng tiếc mấy người chúng ta, phải ở chỗ này uống gió Tây Bắc thêm mấy ngày nữa.
Nói xong liếc qua Bắc Cung Dao. Ý muốn nói Bắc Cung tiểu thư bề ngoài giống như Thiên Tiên, vì cái gì không học Tống Lam một chút?
Biết đâu mọi người có thể gần quan mà hưởng lộc, cùng nhau vượt khỏi chổ này?
Nghênh Tân Các bên kia, mấy vị sư huynh mang theo Tống Lam, đã an toàn tới nơi. Mấy sư huynh này cũng là đệ tử của Nguyệt Hoa Điện, địa vị bên trong Thiên Các, cũng không cao bao nhiêu.
Nhưng đối với Tống Lam còn không có chính thức thông qua khảo hạch của Nguyệt Hoa Điện mà nói, chính là cao cao tại thượng.
Tống Lam biết rõ, nàng dưới mắt ngoại trừ một chút ưu thế nhan sắc ra, thì không có bất kỳ ưu thế nào đáng nói.
Ở Vân La Thành, nàng là Thiên Kiêu nhi nữ cao cao tại thượng, được mọi người ca ngợi.
Thế nhưng mà tới Thiên Các, nàng chỉ là một đệ tử mới nhập môn bình thường mà thôi. Hơn nữa thế lực Thiên Các rộng lớn, hiện tại nàng chỉ thấy một góc của băng sơn, nhưng như thế cũng đủ làm cho nàng chấn kinh rồi.
Bất quá, nàng cũng từ đó thấy được một ánh rạng đông.
Nhớ tới ở Vân La Thành bị Nhậm Thương Khung từng bước áp chế, thậm chí còn có một ước hẹn “Làm nô bộc” chờ nàng thực hiện.
Dưới mắt đã đến Thiên Các, Tống Lam thấy được nguy hiểm, nhưng cơ hội cũng không phải là ít.
Hiện nay, bất kể là nàng hay Nhậm Thương Khung, đều là mới đến, chưa có căn cơ. Cơ hội là ngang nhau.
Mà nàng lợi dụng vốn liếng trời sinh, đến Nghênh Tân Các trước một bước, như vậy đã có tiền đề thuận lợi hơn đối thủ. Tiền đề này nếu như lợi dụng tốt, chưa hẳn không thể chuyển hóa thành ưu thế.
Cười tủm tỉm với mấy vị sư huynh kia thêm vài lần, Tống Lam vừa nhìn đã hiểu, nàng biết rõ, mấy tên sư huynh này mặc dù có chút địa vị, nhưng tuyệt đối không phải là nhân vật hạch tâm gì.
Địa vị ở Nguyệt Hoa Điện, tuyệt đối sẽ không cao chút nào. Lợi dụng một chút không phải là không được, nhưng tuyệt đối không đáng để nàng hi sinh đi nhan sắc của mình. Tống Lam trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện ra lại là nũng nịu, cố ý dùng khẩu khí ôn nhu mềm mại với mấy tên sư huynh kia. Nói bóng nói gió để tìm hiểu một chút sự tình.
Nguyệt Hoa Điện đại biểu cho thực lực tương lai của Thiên Các. Nên Nghênh Tân Các, cũng là địa phương dưới sự quản hạt của Nguyệt Hoa Điện.
Mà Các chủ chủ trì Nghênh Tân Các, là một trong thập đại đệ tử của Nguyệt Hoa Điện tên là Nguyên Bạch Lộc.
Từ lời kể của mấy vị sư huynh kia, Nguyên Bạch Lộc này mặc dù không phải người mạnh nhất của Nguyệt Hoa Điện, nhưng ít nhất cũng nằm trong Top 5.
Điểm này, từ cách gọi “Nguyên sư huynh” trịnh trọng củabọn hắn thì có thể đoán ra vài phần.
- Nguyên Bạch Lộc...
Tống Lam lẩm nhẫm mấy lần, đem cái tên này nhớ kỹ. Trong đầu đã lại tính toán, làm sao có thể cùng vị Nguyên sư huynh này lập nên quan hệ.
Nếu như có thể cùng vị Nguyên sư huynh này kéo lên quan hệ, ở nơi này, muốn đối phó Nhậm Thương Khung, cũng như đối phó một con kiến mà thôi.
Thấy Tống Lam có vẻ suy nghĩ sâu xa, một sư huynh bên cạnh cười quái dị nói:
- Tống sư muội, đừng nói ngươi là một tân đệ tử mới nhập môn. Cho dù chúng ta là những đệ tử thông qua khảo hạch của Nguyệt Hoa Điện, cũng nịnh bợ không nổi Nguyên sư huynh ah.
Những người khác cũng phụ họa không ngừng.
- Đúng vậy a, Tống sư muội. Đã đến cấp bậc như Nguyên sư huynh, ngàn vạn nữ đệ tử của Thiên Các, muốn hắn liếc nhìn cũng phải có kỳ ngộ...
Cảm tình mấy tên này cũng không ngốc, tựa hồ phát giác được Tống Lam có ý định qua sông đoạn cầu. Nên muốn dội cho nàng một gáo nước lạnh.
Tống Lam dịu dàng cười cười:
- Ai nha, mấy vị sư huynh lại giễu cợt người ta. Tiểu cô nương giống như ta, đối với Nguyên sư huynh nhiều lắm thì kính ngưỡng sùng bái, nào dám có ý định trèo cao?
Nói xong, sắc mặt khẽ biến thành u ám, ra vẻ bộ dáng đáng thương:
- Người ta lần đầu xa nhà, đến địa phương xa như vậy. Không chỗ nương tựa, nghe nói Nguyên sư huynh cường đại như vậy, trong nội tâm nghĩ, nếu có một chỗ dựa lớn như Nguyên sư huynh, cuộc sống về sau sẽ không bị người khi dễ nữa. Các ngươi... Các ngươi lại nghĩ ngợi lung tung, thật sự là đáng giận vô cùng.
Nàng giả bộ tức giận, lại có ý làm ra bộ dạng điên đảo chúng sinh, phối hợp với lệ châu tuôn trào, làm cho người ta không khỏi thương tiếc muốn vỗ về.
Kể từ đó, mấy vị sư huynh kia xấu hổ không. Nguyên một đám tuy không ngốc, nhưng cuối cùng cũng chỉ vì kinh nghiệm nam nữ quá ít, nguyên một đám nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nói cái gì để dỗ dành Tống Lam.
- Tống sư muội, ngươi hiểu lầm chúng ta rồi...
- Đúng vậy đó, chúng ta không có ý kia...
Bọn hắn càng giải thích, Tống Lam càng khóc hăng hơn, giống như mưa rào đầu hạ, rả rích không ngừng.
Nguyên một đám luống cuống tay chân, bị Tống Lam dở một chút thủ đoạn đã thúc thủ vô sách.
- Tống sư muội, ngươi đã đến Thiên Các, mọi người giờ là người một nhà. Mấy người chúng ta, sao có thể để muội bị khi dễ chứ?
- Đúng vậy, không phải chúng ta nói bốc phét, ở Nghênh Tân Các này, người bình thường không ai có thể khi dễ được ngươi. Hơn nữa, Tống sư muội thiên sinh lệ chất, ai lại nhẫn tâm khi dễ ngươi chứ?
Tống Lam nín khóc mỉm cười, lau vệt nước mắt:
- Các huynh nói sai rồi, ta trời sinh mệnh khổ, bị người khi dễ rất nhiều. Đến địa phương lạ lẫm như thế này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị người khi dễ đến chết.
Những sư huynh kia nguyên một đám ưỡn ngực, thề son sắt nói:
- Ai dám khi dễ Tống sư muội? Phải hỏi chúng ta có đáp ứng hay không cái đã.
- Đúng vậy, Tống sư muội, theo lời muội nói, tựa hồ bị rất nhiều người ức hiếp thì phải? Tên hỗn đãn đó không có mắt hay sao, không biết câu thương hương tiếc ngọc à?
Tống Lam thở dài:
- Nếu như mỗi người đều giống như mấy vị sư huynh, người ta cũng sẽ không chịu ủy khuất lớn như vậy. Ai...!
Một tiếng than nhẹ này, làm mấy tên kia xương cốt mềm nhũn.
- Tống sư muội, ngươi có ủy khuất gì, cứ nói cho chúng ta. Mấy người chúng ta, ở phân đà các nơi cũng có chút mặt mũi. Chỉ cần mấy người chúng ta lên tiếng, họ sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.
Tống Lam lại thở dài một hơi:
- Được rồi, những người kia hung ác vô cùng. Tiểu muội cũng không muốn vì một việc tư, lại để cho mấy vị sư huynh khó xử.
- Ha ha, khách khí, khách khí!
- Đúng vậy, sư muội, chúng ta đối với ngươi mới quen đã thân. Có chuyện gì khó xử, cứ mở miệng là được.
Thấy Tống Lam trầm ngâm không nói, một người trong đó tinh nhãn sáng ngời, vỗ đùi:
- Đúng rồi, đám người đi cùng sư muội nói là đến từ Vân La Thành gì đó. Nhất định là cường hào thế lực ở địa phương tranh dành, làm cho sư muội ngươi bị ủy khuất. Nói như vậy..., mấy người đi theo cùng ngươi kia, chính là người ăn hiếp sư muội?
- Đều do ta mệnh khổ, cái này cũng không trách được người khác.
- Tốt, ta không hiểu vì sao sư muội không đứng cùng một chổ với bọn hắn, nguyên lai là sợ bọn hắn khi dễ. Rất tốt rất tốt!
Một gã sư huynh quát:
- Tiểu Đức, ngươi đi tra một chút. Sau đó cho ta một phần tư liệu của bọn hắn.
Tiểu Đức vội vàng nói:
- Tốt, Phương sư huynh, ta sẽ đi xử lý.
Tên Phương sư huynh này, tên là Phương Hàn, là thủ lãnh của đám này. Địa vị ở Nguyệt Hoa Điện chỉ là hàng trung đẳng, nhưng mà có vài phần nhân mạch.
Tống Lam trong lòng mừng thầm, đối với mấy đệ tử Thiên Các này, nàng tuy không phải hết sức hài lòng, nhưng có thể lợi dụng một chút, cho bọn người Nhậm Thương Khung ăn chút đau khổ, cớ sao không làm?
Còn chưa chính thức nhập môn, đã bị mấy sư huynh của Nguyệt Hoa Điện theo dõi. Cuộc sống của bọn hắn có thể yên ổn mới là lạ!