Lấy yếu đánh mạnh, thì có hai cách tốt nhất. Một là phòng ngự, hai là dốc sức liều mạng.
Mà chiến lược của Nhậm Tinh Hà, là kết hợp cả hai loại. Lấy phòng thủ làm chủ đạo, một khi cần thiết phải liều mạng, tùy thời phải có dũng khí ngọc đá cùng tan.
Như thế, mới có thể chấn nhiếp Vũ Phi Dương. Cảnh giới tuy thua một bậc, nhưng có thể lấy liều mạng bù vào.
Trận chiến này, mục tiêu của Nhậm Tinh Hà, là giữ cho không bị bại!
Chỉ cần không bại, thì sẽ coi như là thắng!
Sau khi hai huynh đệ công thủ mấy chục chiêu, Nhậm Tinh Hà không khỏi kiệt sức, thấy tinh lực của Nhậm Thương Khung vẫn như trước, cực kỳ bội phục:
- Lão Nhị, lợi hại ah. Ta đã kiệt lực rồi, đệ mặt không đỏ, thở không gấp. Thật là làm cho ta hổ thẹn.
Nhậm Thương Khung ngồi ở ghế đá, mở miệng nói:
- Ca, Bàn Thạch Kiếm mà huynh đang sử dụng, chính là kiếm kỹ phòng ngự chí thượng, lựa chọn rất tốt. Nếu bàn về phòng ngự, cùng Vũ Phi Dương quần nhau hai ba trăm hiệp là không có vấn đề. Vấn đề bây giờ là tấn công. Huynh cần một bộ kiếm kỹ tấn công lợi hại hơn.
Nhậm Tinh Hà nhếch miệng cười cười:
- Muốn nói kiếm kỹ tấn công, Nhậm thị gia tộc chúng ta, không bộ nào vượt qua Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm a?
Đây tuyệt đối là chính xác. Nhậm thị có tam đại võ điển. Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm không thể nghi ngờ chính là bộ kiếm kỹ tấn công mạnh nhất.
Nhậm Thương Khung nở nụ cười:
- Như thế nào, ca? Muốn học Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm?
Luận tư cách, Nhậm Tinh Hà chưa được gia tộc cho phép, hắn không thể tự ý tu luyện. Nếu như không, chẳng những bản nhân Nhậm Tinh Hà, ngay cả người truyền thụ cho hắn cũng bị liên luỵ.
Bất quá sau khi sống lại, Nhậm Thương Khung cũng không phải người cứng nhắc. Những quy tắc khuôn khổ này, với hắn mà nói, lực ước thúc không lớn.
Quy tắc là chết, người mới là sống.
Mấu chốt là, thời gian hai ngày, Nhậm Tinh Hà muốn luyện Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm cơ hồ không có khả năng. Cho dù Nhậm Thương Khung là thiên tài có được đại đạo hạt giống, cũng phải mất mấy tháng mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Nhưng dù vậy, ba chiêu của Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, Nhậm Thương Khung cũng mới tu luyện đến chiêu thứ hai. Chiêu cuối cùng hắn đến bây giờ còn chưa tu luyện được.
Nhậm Tinh Hà ngượng ngùng cười:
- Lão Nhị, ta dù muốn thắng, cũng sẽ không kéo đệ vào vũng bùn đâu.
Nhậm Thương Khung lại thản nhiên nói:
- Huynh đệ ta, huynh xuống nước, đệ cũng không ngồi yên được. Đệ có một biện pháp.
- Hả?
- Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm không dễ luyện chút nào, chiêu thứ nhất, Kim Châm Độ Kiếp, cảnh giới cao nhất có thể một kiếm phát ra ba mươi sáu đạo kiếm quang. Chúng ta có thể đơn giản hoá một chút. Chỉ cần huynh một kiếm có thể đánh ra mười hai đạo kiếm quang, đã đủ đánh bại Vũ Phi Dương rồi.
Nếu như chỉ là mười hai kiếm quang mà nói, có lẽ không đánh bại Vũ Phi Dương được. Nhưng mấu chốt là ở chỗ kì binh tất thắng. Thử nghĩ một chút, nếu như Nhậm Tinh Hà một mực dùng Bàn Thạch Kiếm Kỹ giao chiến với Vũ Phi Dương, bỗng nhiên kiếm ý thay đổi, Bàn Thạch Kiếm biến thành Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm. Loại biến hóa này, có thể làm Vũ Phi Dương bất ngờ, lấy được hiệu quả kì binh tất thắng.
Nhậm Thương Khung nói làm liền làm, đem nội công tâm pháp của chiêu thứ nhất giảng một lần cho Nhậm Tinh Hà. Nhậm Tinh Hà chăm chú ghi nhớ.
Sau khi ghi nhớ tâm pháp chính là lĩnh ngộ chiêu thức.
Nhậm Tinh Hà dù sao cũng là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, thiên phú kỳ thật rất cao. Hơn nữa gần đây tu vị tăng mạnh, nên tự tin vô cùng.
Bởi vậy, Nhậm Thương Khung chỉ giảng một lần, Nhậm Tinh Hà liền đem chỗ vi diệu của Kim Châm Độ Kiếp nắm chặt. Chỉ là, lĩnh ngộ tâm pháp cùng thực tế vẫn là hai chuyện khác nhau.
Liên tục thao luyện gần nửa canh giờ, vẫn như trước không có chút thành quả nào.
Cũng khó trách Nhậm Tinh Hà. Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm dù sao cũng là một võ điển cao cấp. Võ điển bình thường không thể so sánh được.
Muốn trong thời gian ngắn có thu hoạch, xác thực độ khó lớn vô cùng.
Nhậm Tinh Hà nói:
- Đệ có việc thì đi đi. Ta luyện một mình. Vũ Phi Dương? Ta không tin không thắng được ngươi!
Phương diện tâm pháp cùng kỹ xảo, Nhậm Thương Khung đã chỉ điểm rất kỹ. Về phần kết quả như thế nào, thì phải xem năng lực của Nhậm Tinh Hà rồi.
Vỗ vỗ bả vai Nhậm Tinh Hà:
- Ca, nam nhân ở thời khắc mấu chốt, cần tàn nhẫn với mình một chút. Ta tin tưởng huynh làm được.
Nói xong, quay đầu đi đến một chỗ khác của võ tràng, tự mình cùng Thiên Lục Thánh Kiếm dung hợp.
Một ngày vất vả trôi qua, độ dung hợp của Nhậm Thương Khung cùng Thiên Lục Thánh Kiếm, tiến bộ có thể nói là tiến triển cực nhanh. Nhậm Tinh Hà mặc dù có chút tiến triển, nhưng còn cách đại thành một bước rất dài.
Mà khoảng cách này, hiển nhiên không phải ngày một ngày hai có thể đạt được.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, lúc này hai huynh đệ mới trở vô nhà, ăn cơm tối xong, hai người lại trở về phòng riêng của mình.
Tiểu Kỳ phục thị, vẫn chu đáo trước sau như một. Nhậm Thương Khung sau khi rửa chân xong, xếp bằng ở trên giường. Chuyện của Nhậm Tinh Hà làm hắn suy nghĩ rất nhiều.
Bỗng nhiên, linh quang trong đầu Nhậm Thương Khung lóe lên.
Lấy không gian giới chỉ ra, dùng thủ pháp độc nhất vô nhị khai mở. Ánh mắt hướng lên kệ đá. Trên kệ đá có bảy cái lọ, im lặng nằm ở nơi đó.
Bảy lọ có bảy màu sắc khác nhau, chứa bảy loại đan dược cùng linh dịch bất đồng. Nhậm Thương Khung từng dùng qua một loại trong đó, chính là Đăng Thiên Môn linh dịch.
Bảy bình đan dược này, là tinh hoa luyện đan cả đời của Vạn Dược Tôn, bất luận một loại nào, đều là báu vật vô giá có giá trị liên thành.
- Thật sự là ngồi trên Bảo Sơn mà không biết sử dụng. Bảy loại linh đan diệu dược này, chính là tinh hoa của Vạn Dược Tôn tiền bối, mà người vẫn lấy làm tự hào. Ta quả nhiên là hao phí của trời rồi.
Ánh mắt hắn tập trung vào một cái lọ màu đỏ.
- Xích Vương Kim Cương Đan!
Đan dược này không phải đan dược thăng cấp, cũng không phải đan dược trị độc, mà là một loại đan dược đề cao thể năng, nâng cao tinh thần lực.
Một khi phục dụng, tinh lực cùng thể lực của con người, đều tăng lên ba đến năm lần. Đáng sợ nhất là, sau khi phục dụng loại đan dược này, cả người sẽ không biết mệt mỏi, sự dẻo dai của cốt cách cùng cơ bắp toàn thân tăng lên trên phạm vi lớn, do đó hình thành một loại sức bật kinh người!
Loại sức bật này, đáng sợ nhất là có thể kiên trì ba đến sáu tháng!
Mà cực phẩm Xích Vương Kim Cương Đan, có thể đem sức bật này duy trì một năm trở lên!
Mặc dù loại sức bật này không thể kéo dài, nhưng cốt cách, cơ bắp toàn thân sẽ tăng lên, cũng không có ảnh hưởng đến tiềm lực cơ thể.
Nói cách khác, đan dược này ngoại trừ không cách nào tăng tu vi ra, thì những mặc khác đều rất tốt.
Bất luận là tinh thần lực, hay những phương diện khác, đều tăng lên rất cao!
Tuy nhiên, trong lọ này, chỉ có mười viên đan dược. Nhưng Nhậm Thương Khung vẫn không keo kiệt, trực tiếp lấy ra một quả.
Có vật tốt mà không dùng, vạn nhất đến một ngày, bí mật Vạn Dược Tôn bị lộ ra ngoài, muốn dùng chỉ sợ cũng không có cơ hội.
Hắn không muốn phải hối hận như vậy.
Sau khi cất không gian giới chỉ, Nhậm Thương Khung nhảy xuống giường, trực tiếp đi ra ngoài. Xuyên qua hành lang, đi vào phòng ngủ Nhậm Tinh Hà.
Nhưng lại không cảm nhận được khí tức của Nhậm Tinh Hà. Lại cẩn thận cảm thụ, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, hướng võ tràng bay vút qua.
- Ca, rất chịu khó nha.
Trường kiếm trong tay Nhậm Tinh Hà không ngừng vun động:
- Không có biện pháp, một ngày biến thành hai ngày, dù sao thời gian cũng không còn nhiều. Ta cũng không muốn thua ở trong tay Vũ Phi Dương. Dù trận chiến này không liên quan đến hôn sự giữa ta cùng Điệp Vũ, nhưng ta cũng không muốn để cho hắn thắng!
- Tốt, có chí khí!
Nhậm Thương Khung vỗ tay mà cười, chân khí phóng ra, sau lưng chấn động, cầm Thiên Lục Thánh Kiếm ở trong vỏ lên tay, cười nói:
- Ca, tiếp chiêu này thử xem.
Thiên Lục Thánh Kiếm mặc dù không xuất ra khỏi vỏ, nhưng uy năng của nó cũng làm cho Nhậm Tinh Hà thấy áp lực vô cùng.
Bất quá hắn rất kiên trì, vô luận uy áp bao nhiêu, cũng không rên một tiếng.
- Ha ha ha, thống khoái!
Nhậm Tinh Hà cười lớn một tiếng, thẳng đến khi nằm sấp xuống đất mới nói:
- Lão Nhị, nếu ta có một nửa thực lực của đệ, cũng đủ để Vũ Phi Dương thảm bại.
Đang lúc đó, phảng phất như miệng vừa có vật gì chui vào.
Trong tai truyền đến tiếng nói của Nhậm Thương Khung:
- Ca, ăn nó vào nhanh lên.
Nhậm Tinh Hà từng dùng qua Trúc Cơ Đan, cho rằng Nhậm Thương Khung lại cho hắn phục dụng Trúc Cơ Đan, đang muốn nói không nên lãng phí, nhưng chân khí của Nhậm Thương Khung đã tống nó vào bụng hắn.
Đan dược kia vừa vào, giống như nuốt một đoàn hỏa diễm vậy.
Hô to một tiếng, Nhậm Tinh Hà tại chỗ lăn qua lăn lại. Ngũ tạng phảng phất bị vô số lưỡi dao sắc bén đâm xuyên, cảm giác đau đớn này, làm cho hắn sống không bằng chết.
- Ca, ráng chịu đựng. Thuốc này dược lực rất mạnh, nhưng hiệu quả cũng tốt vô cùng.
Cũng may Nhậm Tinh Hà tuy đau đớn, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Cả người khi thì cong lên như một cây cung, khi thì cuộn mình giống như một con nhím, đau đến được kêu cha gọi mẹ.
Cảm giác này kéo dài gần nửa canh giờ, mới chậm rãi giảm bớt.
Nhậm Tinh Hà bị đau đớn dày vò đến kiệt quệ, hữu khí vô lực nói:
- Lão Nhị, đây rốt cuộc là đồ vật quỷ quái gì, sẽ không đốt cháy ngũ tạng của ta đấy chứ?
- Thực bội phục trí tưởng tượng của huynh.
Nhậm Thương Khung bất đắc dĩ than nhẹ:
- Ca, đan dược này chẳng những không hủy đi ngũ tạng của huynh, ngược lại còn có thể nâng cao sức lực của huynh ba bốn lần.
- Cái gì?
- Nói nhỏ thôi, khoanh chân mà ngồi, bắt đầu dung nhập dược lực, không nên lãng phí.
Nhậm Tinh Hà biết rõ huynh đệ sẽ không hại hắn, tuy toàn thân vô lực, nhưng vẫn là theo lời làm theo. Nhậm Thương Khung từng bước chỉ dẫn, hai huynh đệ ở võ tràng ngồi gần hai canh giờ.
Hai canh giờ, nhờ dược lực bá đạo, làm cho Nhậm Tinh Hà cảm nhận được biến hóa thần kỳ.
Loại biến hóa này, làm cho hai mắt hắn bắn ra hào quang, thổn thức không thôi:
- Lão Nhị, đây là thần dược gì vậy? Trên người của đệ có phải có một kho đan dược hay không?
Nhậm Thương Khung mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Xem ra Nhậm Tinh Hà đã nhận được cải tạo hoàn mỹ!