Mặc kệ Vân La Thành ôm thái độ đối với Vân La thịnh hội như thế nào, nhưng nên đến cũng đã đến, thời gian trôi mau, tuyệt sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà chậm lại.
Nhậm thị, Nhậm Thương Khung bước chân nhẹ nhàng, thân pháp nhanh như quỷ mị, trường kiếm trong tay không ngừng run động.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu, liên tục không ngừng.
Kiếm này nương theo khí lưu cường đại hình thành một cái lốc xoáy rất lớn, cuốn theo cây khô lá rụng xung quanh, có thể so với vòi rồng.
Nhậm Thương Khung kiếm thế thúc dục cực hạn.
Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm chiêu thứ hai… Phong Quyển Tàn Vân.
Nhậm Thương Khung một chiêu xuất ra, đã có thể bắn ra chín đạo kiếm hoàn. Nếu như chỉ là chín đạo kiếm hoàn, cũng không có gì kỳ lạ.
Ly kỳ nhất là ở chỗ, Nhậm Thương Khung có thể đem chín đạo kiếm hoàn này khống chế hoàn mỹ không tỳ vết. Vận dụng ảo diệu, nhân kiếm hợp nhất.
Đạo kiếm hoàn thứ nhất bắn ra, tốc độ cũng không nhanh, sau đó mỗi một kiếm hoàn không ngừng nhanh hơn, biên độ đều đều. Thời điểm đến kiếm hoàn thứ chín, cùng với tám kiếm hoàn lúc trước vừa vặn trọng điệp, hình thành một lốc xoáy cực lớn.
Loại kiếm thế này, đã rất gần Cửu Cửu Thượng Huyền thần diệu.
Chiêu thứ hai này, bất luận là đơn đả độc đấu, hay đối mặt quần ẩu, đều có thể phát huy uy lực cực lớn. Bên trong chính là các loại kiếm ý thần diệu, vì thế Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm mới trở thành một trong tam đại bảo điển của Nhậm thị gia tộc.
Thời khắc Nhậm Thương Khung đánh ra cửu hoàn trọng điệp kiếm kỹ này, kiếm hoàn kia phảng phất giống như tinh thể được đánh bóng, chói mắt dị thường, kiếm khí trùng kích khí lưu chung quanh, phát ra tiếng va chạm chói tai, rung động lòng người.
Nhậm Thương Khung thu kiếm mà đứng, nhẹ thở ra một hơi.
Sau khi sống lại nửa năm, hắn đối với tiến độ võ đạo của mình là rất hài lòng. Rất nhiều ý cảnh cùng kiếm ý mà kiếp trước căn bản không cách nào minh bạch, ở kiếp này, phảng phất giống như chẻ tre, một đường thông suốt.
Hắn biết, đây là bởi vì cảnh giới tăng lên.
Cảnh giới tăng lên, một là vì đại đạo hạt giống thức tỉnh sớm hơn, hai là bởi vì hắn có kỳ duyên xảo ngộ, thứ ba, chính là vì hắn được trọng sinh, ý chí cùng khí chất của hai kiếp làm người để hắn lĩnh ngộ ra nhất nhiều điều.
Không khí của Vân La Thành càng ngày càng náo nhiệt. Ngày mai, thịnh hội mười sáu năm một lần sẽ bắt đầu khai mạc, vô số hi vọng, vô số mong chờ, vô số kỳ tích sẽ đều xuất hiện ở ngày mai.
Tất cả võ giả vừa độ tuổi, đều hi vọng trên võ đài lớn này, sẽ xuất hết bản lĩnh, nhất phí trùng thiên.
Nếu có thể ở trên võ đài này biểu hiện xuất chúng, không hề nghi ngờ sẽ một bước lên mây. Nếu như xuất thân từ quý tộc nhị tam lưu, có thể ở trong Vân La thịnh hội đoạt quán quân, sẽ có thể đem gia tộc đặt ngang hàng với thập đại gia tộc.
Nếu là đệ tử của thập đại gia tộc đạt quán quân, thì gia tộc đó nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh của thập đại gia tộc.
Tựa như Nhậm Đông Lưu mười sáu năm trước ngang trời xuất thế, đã đưa địa vị của Nhậm thị gia tộc lên đỉnh cấp.
Cũng bởi vậy, Nhậm thị gia tộc mới là cái đinh trong mắt rất nhiều gia tộc.
Cây cao đón gió.
Thập đại gia tộc thực lực cân bằng, quá xuất chúng, tự nhiên không tránh khỏi bị người ghen ghét.
Nhưng bởi vì cái gọi là không bị người ghét là tài trí bình thường. Cho dù bị người ghen ghét, nhưng như trước không cách nào ngăn cản được dã tâm đi lên của các gia tộc.
Ai cũng biết, ở trong Vân La thịnh hội đạt quán quân, trước mắt chỉ là mặt mũi cùng danh tiếng nhất thời, nhưng về lâu về dài mà xét, chỗ lợi lớn đến kinh người.
Nếu quán quân có thể tiến vào hạch tâm Thiên Các tu luyện, vậy liền ý nghĩa từ nay về sau có thể dựa vào thế lực lớn, căn cơ vững chắc, không ngừng phát triển.
Đến lúc đó, cho dù mạnh mẽ như Vân La thành chủ, cũng không dám dao động căn cơ của hắn.
Vân La Thành thập đại gia tộc dồn hết sức lực, đều lập chí ở trong Vân La thịnh hội đoạt được quán quân.
Chỉ có điều Tống Lam hôm nay đã là Trúc Cơ cửu trọng, xa xa vượt qua những người trẻ tuổi khác, trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn lên.
Cả Vân La Thành cơ hồ đều nhất trí, Tống Lam nhất định sẽ là quán quân.
Cái này cũng không phải là nói chơi.
Võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, cho dù là phàm nhân cũng biết đó là một khái niệm như thế nào. Mười sáu tuổi đã là Trúc Cơ đệ cửu trọng, thiên tài bậc này, thậm chí đã vượt qua Nhậm Đông Lưu mười sáu năm trước.
Nhậm Đông Lưu năm đó, chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng mà thôi!
Có người còn nghĩ, nếu Nhậm Đông Lưu ở mười sáu năm trước có đối thủ như Tống Lam, như vậy còn có thể ngang trời xuất thế hay sao?
Rất nhiều người đều lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Tống Lam, không thể nghi ngờ chính là ứng cử viên sáng giá nhất của Vân La thịnh hội lần này.
Tổng bộ Nhậm thị gia tộc, mười hai võ giả hợp cách đều tập trung ở đây. Ngày mai xuất chinh, giờ khắc này, gia tộc chưởng khống giả Nhậm lão phu nhân tự nhiên là muốn động viên vài lời.
Tinh thần Lão thái thái rất phấn chấn, gậy đầu rồng trong tay nhè nhẹ xoay một vòng, hai mắt như điện đảo qua khuôn mặt tất cả mọi người. Nhìn thấy họ tràn đầy tự tin cùng quyết tâm, lão thái thái phi thường hài lòng:
- Bất kỳ một gia tộc nào, nếu chỉ dựa vào một vài trưởng lão chèo chống, là vĩnh viễn không có hi vọng. Tiền đồ của một gia tộc, chính là tiềm lực của những người trẻ tuổi như các ngươi. Lão thân ở trên người các ngươi, thấy được tương lai của gia tộc. Quán quân lần trước của Vân La thịnh hội là Nhậm thị gia tộc. Như vậy lần này, Nhậm thị gia tộc chúng ta có lý do gì mà đem chức quán quân chắp tay nhường cho kẻ khác? Nhất là lại tặng cho tử địch như Tống gia?
Ân oán của Nhậm thị cùng Tống gia, trải qua việc các trưởng bối không ngừng vun vén, hôm nay đã ăn sâu vào trong lòng bọn họ rồi.
Nhắc đến Tống gia, hạt giống cừu hận trong lòng bọn họ không tự chủ được mà phát tác lên.
Có vài người đã siết chặt nắm đấm, nghiếng răng nghiến lợi. Trong thế giới võ giả, không phải không thể tiếp nhận việc người khác mạnh mẽ hơn mình. Nhưng tuyệt đối không thể tiếp thụ được việc đối thủ một mất một còn mạnh hơn mình được.
Đối thủ một mất một còn, chính là không chết không ngớt.
Lại để cho đối thủ một mất một còn mạnh hơn mình, đó chính là dấu hiệu nguy hiểm!
- Thanh Vân, ngươi là trưởng tôn, có lời gì muốn nói không?
Lão thái thái cho một ánh mắt khích lệ.
Nhậm Thanh Vân nói:
- Tôn nhi biết rõ trách nhiệm của tử tôn Nhậm thị, ngoại trừ đổ máu tử chiến, không có lựa chọn nào khác. Tống Lam danh tiếng cường thịnh, thì tính làm sao? Võ đạo tu hành cũng không phải nhờ danh tiếng mà thắng, Nhậm thị đệ tử ta, nhất định sẽ không thua bởi một nữ tử như nàng!
Lão thái thái cười ha ha:
- Nói hay lắm, tuy lão thân cũng là nữ lưu. Nhưng nếu tử tôn ta đánh bại nữ lưu, ta nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi!
- Thương Khung, còn ngươi thì sao?
Nhậm Thương Khung sờ mũi:
- Mười sáu năm trước, mọi người đều cho rằng phụ thân con nhờ may mắn mới có thể đạt được quán quân. Cho nên con muốn cho tất cả bọn chúng biết rằng. Nhậm thị là dựa vào thực lực để thắng, chứ không phải là may mắn như bọn chúng nói.
- Rất tốt, Thương Khung, lão thân hi vọng các ngươi nỗ lực, để cho bọn chúng phải tâm phục khẩu phục!
Lão thái thái mỉm cười nói:
- Vì để cổ vũ mọi người, lão thân cũng công bố một tin tức tốt. Trải qua mấy năm khổ công tìm hiểu, lão thân đã hiểu thấu Ngân Đan đại đạo, ít ngày nữa sẽ trùng kích vào tứ chuyển Ngân Đan!
Tin tức này giống như tiếng chuông đánh thức mọi người.
- Ngân Đan!
Trong đầu mỗi người đều dâng lên vô số ý niệm, bọn hắn như thế nào không biết Ngân Đan cường giả ở Vân La Thành có địa vị như thế nào?
Không khoa trương mà nói, Ngân Đan cường giả, ở bên trong Vân La Thành, chính là tồn tại đỉnh phong. Người mạnh nhất trong Thập đại gia tộc, cũng chỉ là tam chuyển Duyên Đan mà thôi.
Nếu lão thái thái đột phá Ngân Đan, vậy liền ý nghĩa, Nhậm thị là gia tộc duy nhất có Ngân Đan cường giả.
Nếu là như vậy, cho dù Vân La thịnh hội lần này Nhậm thị không đạt được quán quân, thì tính là sao?
Thời điểm Lão thái thái công bố tin tức này, không thể nghi ngờ chính là muốn giảm sức ép cho mọi người.
Để cho bọn họ có được tâm lý bình ổn mà chiến đấu.
Nhậm Thương Khung trong lòng bình tĩnh, này hết thảy, tự nhiên nằm trong dự liệu của hắn. Trung linh thất phẩm Linh dược, chính là Linh dược tạo ra Kim Đan, tự nhiên có năng lực hóa mục nát thành thần kỳ!
Hắn ngàn dặm xa xôi tới Đại Tương Sơn, thậm chí đắc tội với một cự đầu như Hắc Thạch Thành chủ, thù lao tự nhiên không thể là tục vật bình thường.
Cùng lúc đó, tổng bộ Tống gia cũng đang tiến hành một hồi động viên trước lúc xuất quân.
Tống Lam giống như một con Khổng Tước độc hành, kiêu ngạo mà đứng ở một bên, còn những đệ tử trẻ tuổi khác thì đứng ở một bên.
Tống Thanh Sơn lãnh đạm nói:
- Tống gia ta mấy tháng gần đây, liên tục bị nhục trong tay Nhậm thị gia tộc. Gia tộc có thể quét qua xu hướng suy tàn, có thể phản kích Nhậm thị gia tộc hay không, đều phải xem biểu hiện của các ngươi bên trong Vân La thịnh hội như thế nào.
Tống Lam nói:
- Gia gia, người dùng thượng phẩm Trúc Cơ Đan mở đường cho Lam Nhi, Lam Nhi nếu không mang quán quân về cho gia tộc, như vậy còn mặt mũi nào trở về gặp gia gia nữa chứ?
- Quán quân!
Tống Thanh Sơn lẫm bẩm, bỗng nhiên hai mắt bắn ra tinh quang, lạnh giọng nói:
- Ta chẳng những muốn con đạt quán quân, còn muốn con ở trong Vân La thịnh hội, hung hăng đả kích Nhậm thị, để cho bọn chúng thất bại thảm hại. Nếu có cơ hội, nhất định phải giết chết Nhậm Thương Khung!
Cùng Nhậm thị giao phong nhiều lần, Nhậm Thương Khung quả thật là cái đinh trong mắt hắn. Nhất là Nhậm Thương Khung lần trước đánh bại Cao Hồng Tinh, việc này làm cho Tống Thanh Sơn cảm thấy rất lo lắng!
Nghĩ đến việc Nhậm Thương Khung là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, lòng tự tin cường đại của Tống Thanh Sơn không khỏi có chút lung lay.
Ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn còn có chút ít lo lắng. Lo lắng Nhậm Thương Khung sẽ như Nhậm Đông Lưu mười sáu năm trước, ngang trời xuất thế, nhất phí trùng thiên.
Đối với Nhậm Thương Khung, Tống Lam căn bản không cần động viên. Ở Vân La Thành, không có người nào mà nàng muốn giết chết như Nhậm Thương Khung.
Tống Thanh Sơn hiển nhiên là biết Tống Lam khinh thường, nhắc nhở:
- Lam Nhi, Nhậm Thương Khung chính là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, cũng có được đại đạo hạt giống, con tuy cảnh giới cao hơn hắn, nhưng tuyệt đối không thể khinh địch. Hắn mấy tháng nay bỗng nhiên quật khởi, quỹ tích rất giống Nhậm Đông Lưu năm đó. Hơn nữa, hắn rõ ràng biết tu vi cảnh giới không bằng con, lại dám cùng con đổ ước, có thể thấy được hắn cũng có con bài chưa lật.
- Hừ, gia gia, người có lẽ hiểu rõ Nhậm Đông Lưu. Nhưng Lam Nhi cũng hiểu rõ Nhậm Thương Khung, hắn là loại người một khi nóng lên, liền bất chấp hậu quả. Lam Nhi chỉ cần khích một chút, hắn liền đâm lao thì phải theo lao. Cự tuyệt, hắn sợ mình mất mặt. Bởi vậy, hắn không có lựa chọn nào khác!
Tống Thanh Sơn khoát tay áo:
- Con đã là nòng cốt của gia tộc, việc này nên cân nhắc cho kỹ. Ta chỉ có thể nhắc nhở, không thể khinh địch!