Biệt viện Tiều Sơn thoáng cái liền trở nên náo nhiệt hơn hắn, nguyên nhân cũng từ tiểu tử Lý Dật Phong mà ra. Nó không hổ là kẻ thông minh, chỉ mới có mấy ngày mà đã lấy lại được lòng tin rồi. Tổng số pháp lực của nó tuy không hơn được Lam Mị hay Thục Nguyệt nhưng lại hơn hẳn đám người Từ Trần Phong. Chuyện này đủ để đảm bảo nửa năm sau nó sẽ không bị Đoan Mộc Vũ phạt.
Song nó đã hiểu được điều gì quan trọng, điều gì không nên giờ đây mỗi ngày đều chuyên chú tu luyện. Sự tích cực trong tu luyện của đám người Từ Trần Phong khiến nó có cảm giác bị uy hiếp rất lớn.
Đám người Từ Trần Phong tuyệt đối thực hiện theo những gì của Đoan Mộc Vũ bảo. Bọn họ ngưng thi công biệt viện Tiều Sơn, chỉ xây tạm tám căn nhà đá đơn sơ để họ và nhóc mập trú tạm và tu luyện mà thôi.
Bây giờ, cả đám bọn họ đang tụ tập một chỗ, vừa ăn quả dại vừa hăng hái nhìn về phía ba người trên bãi đất trống. Còn ba người kia, theo thứ tự chính là Hành Vân, Hành Không cùng Triệu Khắc.
Mấy ngày trước, Hành Vân và Hành Không bị kích thích nên phát thệ, nhất định phải đánh gục toàn bộ đám người Từ Trần Phong. Nhưng mới chỉ ngày đầu tiên mà bọn chúng đã chịu thiệt thòi dưới tay Tào Khải. Ngày thứ hai, tuy chúng nó đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn bị Từ Trần Phong ám toán. Bọn nó đã rút ra được kinh nghiệm xương máu cho nên trong ngày thứ ba, cũng chính là hôm nay, chúng đã lựa Triệu Khắc trông có vẻ trung hậu đàng hoàng để khiêu chiến lần nữa.
Tuy nhiên kết cục cũng chẳng khác được đâu, ít nhất nhóc mập cho là như vậy. Từ trước đến nay, Hành Vân Hành Không cũng có chút ít khí lực nên chẳng ai đả động được hai người bọn họ, nhưng nay thì khác. Hôm nay có cơ hội xem náo nhiệt, dĩ nhiên phải cổ vũ hết sức mình rồi!
Giờ phút này, nhóc mập ngồi một bên, vừa gặm quả đào vừa hô hoán om sòm, khoa tay múa chân cổ vũ cho Hành Vân Hành Không. Nhưng kỳ thật nhóc mập lại đang mong chờ cảnh Hành Vân Hành Không chịu thảm bại, càng thảm càng tốt. Cái suy nghĩ này của nó, quả thực xấu xa vô cùng!
Cùng lúc đó, đám người Đoan Mộc Vũ, Tác Ly, Trình Nguyệt, Lam Mị, Thục Nguyệt cũng đang quan sát cuộc tỷ thí này ở cách đó không xa. Không phải bọn họ muốn xem nào nhiêt, mà vì hôm nay Đoan Mộc Vũ quyết định tỷ thí với Tác Ly và Trình Nguyệt một phen. Trận chiến này phải để mọi người quan sát. Không phải hắn muốn khoe khoang gì mà hắn muốn mọi người xem xong trận đấu rồi rút ra kinh nghiệm cho bản thân từ đó. Chuyện thể nghiệm thực chiến là chuyện cực kỳ trọng yếu, cho nên ngay cả Thục Nguyệt và Lam Mị hắn cũng gọi đến. Hai đứa nhóc này tương lai sẽ là những cao thủ, là trụ cột của Phù Vân Sơn sau này.
"Cũng không tồi! Hai đứa Hành Vân Hành Không cũng đã biết rút kinh nghiệm, chắc chỉ nửa năm nữa có thể đánh ngang tay với Triệu Khắc rồi." Tác Ly không nhịn được gật đầu khen ngợi. Có thua cũng không sao, nhưng quan trọng là phải biết rút kinh nghiệm qua những lần bại trận. Hai đứa Hành Vân và Hành Không làm rất khá.
Lúc này, Triệu Khắc đã rút Chiến Ma Đao nặng tám mươi cân ra, giơ ngang trước ngực. Theo quy củ, hắn nhường cho hai đứa Hành Vân Hành Không ba chiêu. Chứ nếu không, bằng quái lực hôm nay của hắn, hơn nữa còn thêm pháp lực thuộc tính thổ phụ trợ thì chỉ cần một chiêu, Chiến Ma Đao có thể quét ngang phương viên ba mươi trượng.
Hành Vân và Hành Không liếc nhìn nhau, rồi Hành Vân bắt đầu tấn công đầu tiên. Nó phất tay liền xuất ra một đạo Cuồng Phong Thuật khiến cát bay đá lăn, bụi tung mù mịt. Tầm nhìn của Triệu Khắc lập tưc bị giảm sút!
Trong khi Hành Vân xuất Cuồng Phong Thuật ra thì Hành Không lại như con lươn trơn trượt, lắc trái qua phải. Thì ra nó đã sớm chuẩn bị sẵn Phù Không Thuật. Trong nháy mắt, nó liền lao xa tới vài chục trượng, vừa lúc tiến đến gần bên người Triệu Khắc!
Hầu như động tác của Hành Không không hề gián đoạn. Nó kết xuất pháp quyết, lập tức quát to: "Thiên lôi động, địa hỏa đằng, nghe hiệu lệnh ta! Phát, phát, phát!"
Pháp quyết vừa mới được Hành Không đọc xong, nhất thời giữa không trung rơi xuống ba cái hỏa cầu lớn cỡ nắm tay. Ba hỏa cầu rơi xuống từ ba phía khác nhau với tốc độ cực nhanh, muôn oanh kích lên lưng Triệu Khắc. Chỉ cần bị giáng trúng, ít nhất Triệu Khắc cũng bị tống đi xa mấy trượng. Từ đó mà nói, chẳng khác nào Hành Vân và Hành Không thắng!
Song kinh nghiệm lâm trận của Triệu Khắc phong phú cỡ nào chứ! Mặc dù tầm mắt bị giảm nhưng hắn có thể đoán biết vị trí qua âm thanh. Chiến Ma Đao trong tay Triệu Khắc chém phía sau, muốn ngăn cản ba hỏa cầu. Uy lực của hỏa cầu có hạn, nên cả người Triệu Khắc vẫn sừng sững, không chút xê dịch!
Nhưng Hành Vân và Hành Không không hề nôn nóng. Kế tiếp, các loại pháp thuật được xuất ra nhưng đều bị Triệu Khắc dùng Chiến Ma Đao đón đỡ. Đến khi hai đứa bọn nó hao hết pháp lực, Triệu Khắc mới cười híp mắt rồi thu hồi Chiến Ma Đao, nắm nắm tay lại đấm nhẹ lên đầu hai đứa nhỏ.
Mà lúc này đây, mặt Hành Vân và Hành Không như đi đưa đám, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng chẳng màng.!
"Tốc độ thi triển pháp thuật của hai người bọn họ quá chậm, hơn nữa còn thao túng chưa đúng, mà toàn thân đầy sơ hở. Đổi lại là muội thì chỉ cần một pháp thuật gió lốc đơn giản nhất cũng có thể đánh bại họ. Hai người Hành Vân và Hành Không quá ngốc!"
Lam Mị lúc này bỗng nhiên mở miệng nói, giọng điệu tràn đầy khinh thường. Mà Thục Nguyệt bên cạnh cũng ngượng ngùng gật gật đầu, bộ dạng rất tán thành loại thuyết pháp này.
Những lời này Đoan Mộc Vũ nghe nhưng không hề nói gì. Chẳng có gì lạ cả, yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, từ một có thể suy ba, đã gặp qua là không quên được! Tốc độ thi pháp của hai người bọn nó hôm nay có lẽ còn nhanh hơn Tác Ly và Trình Nguyệt, gần như trong nháy mắt xuất ra. Nếu như thế, chỉ cần tốc độ nhanh, thao khống tốt thì một pháp thuật nhỏ xuất ra tùy tiện cũng có thể đánh bại Triệu Khắc!
Nhưng hai người Tác Ly và Trình Nguyệt nghe được thì lại trợn mắt há mồm. Sao hai đứa nó đứng cách xa như vậy mà dễ dàng nhìn ra sơ hở của Triệu Khắc? Hơn nữa còn nói có vẻ dễ dàng như thế! Phải biết rằng hai người bọn họ muốn thu thập Triệu Khắc cũng phải tốn chút khí sức.
Đoan Mộc Vũ mỉm cười, cũng không giải thích. Chuyện này thì tính làm gì, qua nữa mấy năm, chênh lệch càng lớn mới đáng để bọn họ kinh ngạc.
Đoan Mộc Vũ dẫn mọi người đi lên. Nhóc mập vừa thấy hắn thì lập tức ngưng hò hét, chạy đến núp sau lưng Từ Trần Phong. Còn Hành Vân và Hành Không thì như đưa đám, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Vũ cũng bị mất.
"Trong tỷ thí thua là chuyện bình thường nhưng không nên thua chí kói. Cõi đời này có rất nhiều thứ trọng yếu, nhưng mọi chuyện cần thiết có cộng lại cũng không trọng yếu bằng chí khí. Phải vĩnh viễn không buông bỏ, vĩnh vĩnh không nói bại! Phương là chân hào kiệt, chớ làm ta thất vọng!" Đoan Mộc Vũ trầm giọng nói. Ánh mắt hắn quét qua Hành Vân Hành Không, cuối cùng rơi vào nhóc mập đang thò đầu ra, nhất thời làm nó giật mình.
"Mọi người lui về phía sau hai trăm trượng. Tác Ly sư huynh, Trình Nguyệt sư tỷ, xin hai người chỉ giáo!"
Đoan Mộc Vũ quát khẽ một tiếng. Tiếng nói hắn giống như tiếng sét đánh, mà thần kỳ hơn chính là phảng phất như len lỏi vào tâm linh mỗi người, làm cho nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngửa mặt lên trời gầm thét mà chiến.
Thì ra là trong thanh âm này được Đoan Mộc Vũ dùng một chút Thiên Hống Chấn thần thông. Đây là một trong ba đại thần thông năm đó của Yêu Đế Đào Ngột. Rống thứ nhất phiên giang đảo hải, rống thứ hai sơn băng địa liệt, rống thứ ba thiên địa biến sắc, đấu chuyển tinh di!
Đáng tiếc, năm đó hắn chỉ mới vừa nắm giữ hai rống của Chấn Thiên Hống, rống thứ ba còn chưa đủ thực lực tu tập!
Hôm nay, hắn dùng một chút Chấn Thiên Hống cũng không phải là Chấn Thiên Hống chân chính mà chỉ mô tả lại một chút mà thôi. Nhưng cho dù như vậy cũng đã đủ đối với Hành Vân, Hành Không, nhóc mập rồi.
Tác Ly và Trình Nguyệt cũng bị Chấn Thiên Hống ảnh hưởng, chiến ý tăng vọt, dũng cảm cười to nói: "Đoan Mộc sư đệ, vậy thì hãy tới đây, toàn lực đánh một trận!"