Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 22: Hô Phong Hoán Vũ

Dịch giả: hhnmthvn

"Khá lắm!"

Đoan Mộc Vũ vỗ vỗ cái đầu tròn tròn của nhóc mập, coi đó như là khích lệ.

"Đoan Mộc sư huynh, Đoan Mộc sư huynh, còn có cả ta nữa. Ta đã học xong pháp thuật “Hoán Vũ” rồi. Nhị sư huynh nói, đợi đến khi pháp lực của ta gia tăng thêm chút nữa thì có thể dạy thêm pháp thuật “Ngưng Băng”!"

Lam Mị đứng một bên cũng rối rít khoe thành tích. Dù sao thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ nên luôn muốn được người khác khen ngợi, chẳng hề e ngại bộ mặt từ trước đến nay luôn giữ nguyên một vẻ của Đoan Mộc Vũ.

"Tốt!" Đoan Mộc Vũ gật đầu nói. Mặc dù chỉ có một chữ thôi, nhưng cũng khiến cho Lam Mị cực kỳ hưng phấn. Tuy nó chỉ mới bảy tuổi nhưng trải qua một thời gian tiếp xúc cũng đủ thông minh để biết rằng muốn làm vị sư huynh này mở miệng nói chuyện là rất khó. Vì thế chỉ cần hắn mở miệng khen ngợi một từ thôi, dường như cũng là một chuyện rất vinh hạnh rồi!

"Cảm ơn huynh!"

Lam Mị trịnh trọng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại hơi ngượng ngùng. Đứa nhỏ này không lớn lối tự tin đến mức mù quáng, coi mình là đệ nhất thiên hạ, duy ngã độc tôn như thằng mập bên cạnh.

Sắc mặt hồng hồng hơi do dự một chút, Lam Mị mới khẽ nhắm hai mắt lại. Hai cánh tay nhỏ bé chập với nhau tạo thành hình chữ thập, đôi môi khẽ mấp máy. Sau đó hai cánh tay mở ra như hoa sen, chỉ thấy từ trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một luồng sương mù màu trắng mờ ảo như ẩn như hiện. Tuy rằng hết sức mỏng manh nhưng không hề bị gián đoạn. Rất mau sau, làn sương đó liền tụ thành một đoàn lớn cỡ nắm tay, hơn nữa còn không ngừng xoay tròn!

Dần dần, đoàn sương mù này được thực chất hóa, dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một thủy cầu trong suốt be bé! Lam Mị hưng phấn chỉ lên bầu trời, lập tức phương viên trong vòng mấy trượng nổi lên cơn mưa phùn nhè nhẹ.

"Tốt lắm!" Nhìn thấy cảnh tượng này, Đoan Mộc Vũ không thể không nói lời khen ngợi. Chỉ từ một pháp thuật này cũng có thể thấy được thành tựu tu hành trong tương lai của Lam Mị sẽ như thế nào. So với thằng mập này thì ít nhất cũng phải gấp đôi, hơn nữa càng hiếm có hơn chính là nàng thi triển pháp thuật trụ cột thủy hệ đơn giản nhất này chẳng những thuần thục, mà còn mang theo một loại linh tính vô cùng hiếm thấy. Chẳng trách Anh Nhược lại đồng ý dạy cho nàng pháp thuật băng hệ. Đứa bé gái này đúng là một thiên tài lu luyện rồi!

"Cảm ơn Đoan Mộc sư huynh!"

Nhận được khích lệ hiếm thấy này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Mị càng thêm đỏ bừng. Trong đôi mắt to trong suốt đầy vẻ hưng phấn, làm cho nhóc mập phải ghen tỵ một phen, thế nhưng chỉ chớp mắt sau đó tên tiểu tử này bỗng nhiên làm ra cái bộ mặt lấy lòng hỏi: "Đoan Mộc sư huynh, người có biết pháp thuật gì không? Cho chúng ta xem một chút có được hay không?"

Nhìn qua nhóc mập một cái, Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu không trả lời. Hiện tại hắn không có chút pháp lực nào, sao có thể thi triển được pháp thuật chứ? Nhưng cho dù có pháp lực đi chăng nữa, hắn cũng chẳng có hứng thú biểu diễn trước mặt mấy đứa nhóc này.

Thế nhưng thằng mập một bụng đầy chủ ý xấu này chẳng chờ Đoan Mộc Vũ biểu hiện thái độ như nào, đã dùng hình tượng trái ngược hẳn cái hình tượng hèn mọn hàng ngày, vỗ vỗ ngực, đảm bảo nói: "Không có vấn đề gì, Đoan Mộc sư huynh. Huynh không cần phải thất vọng, ta đã học xong pháp thuật, ta sẽ bảo vệ ngươi. Chờ đến khi ta trưởng thành, ta sẽ che chở cho huynh!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Đoan Mộc sư huynh. Mị Nhi cũng sẽ bảo vệ huynh, sẽ không để cho huynh bị người khác ức hiếp!" Lam Mị cũng ngẩng cái đầu nhỏ trịnh trọng nói, ánh mắt nàng trong suốt làm cho trong lòng Đoan Mộc Vũ cảm thấy hơi cảm động. Nhưng mà còn chưa chờ hắn thật sự cảm động, thì cái thằng mập này đã giấu đầu lòi đuôi, ngẩng đầu lên nói.

"Đoan Mộc sư huynh! Chúng ta bảo vệ huynh, có phải nên nộp cho chúng ta chút phí bảo hộ hay không! Nói thí dụ như..." Thằng mập dùng ngón tay chỉ vào gian nhà vẻ mặt đầy hèn mọn. Thì ra cái tên trời đánh này đánh chủ ý lên căn nhà của hắn!

Đoan Mộc Vũ dở khóc dở cười, rốt cục không thể nào nhịn được nữa, đá một cước vào cái mông của nhóc mập! Phí bảo hộ? Đi gặp quỷ đi! Rốt cuộc trong cái đầu của ngươi chứa những thứ linh tinh gì đây?

Song cuối cùng Đoan Mộc Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, thở dài nói: "Cả hai cùng tới đi, thế nhưng ngươi chỉ có thể ở tầng một. Mị Nhi, muội và Thục Nguyệt sẽ ở lầu hai!"

Nói xong, Đoan Mộc Vũ liếc nhìn gốc cổ mộc phía xa ở đằng sau, ở đó có hai bóng người đang lén lén lút lút. Cảm thấy nhức đầu vô cùng, nên hắn đành ngoắc ngoắc ngón tay về phía ấy, trầm giọng quát: "Còn hai tên ngụy quân tử các ngươi nữa! Hành Vân, Hành Không, mau chui ra đây cho ta! Tưởng núp ở phía sau thân cây, thì ta sẽ nhìn không thấy các ngươi sao? Thân là tiểu sư huynh, sao không có ý thức tự giác để làm gương cho các tiểu sư đệ? Trốn ở phía sau để bàn tính là chuyện mà đại trượng phu lên làm hay sao?"

Bị Đoan Mộc Vũ khiển trách một trận, Hành Vân và Hành Không cũng tự biết mình đuối lý, nên đành thò đầu chui ra.

"Tốt, chuyện này cũng không có gì! Nếu các ngươi cũng muốn đến ở thì ở cùng với nhóc mập dưới tầng một, dù sao tầng một cũng rất rộng. Nhưng mà mấy chuyện như thế này ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai. Thân là sư huynh sẽ phải hướng về phía trước, làm tấm gương tốt, bảo vệ sư đệ sư muội, nghe rõ chưa?"

"Đa tạ Đoan Mộc sư huynh! Chúng ta biết rồi!"

Rốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng không có lực chấn nhiếp kinh khủng như Anh Nhược, nên Hành Vân và Hành Không này vẫn cứ đàng hoàng trả lời một tiếng, sau đó vội vàng reo lên hoan hô. Dù sao bọn chúng vẫn còn nhỏ!

Nhìn ba người Hành Vân, Hành Không, nhóc mập đều xuất ra đủ mọi thủ đoạn, giao đấu kịch liệt để tranh giành vị trí có lợi cho mình ở tầng một của căn nhà, Đoan Mộc Vũ không nhịn được phải bật cười thành tiếng!

―――――――――――――――――――――

Thời tiết càng ngày càng mát mẻ, gió thu nổi lên khiến lá vàng rơi, Phù Vân Sơn cũng trở nên đầy màu sắc. Tuy lá cây bị sương phủ lên không còn xanh tươi nữa, nhưng so với hoa tươi còn đẹp đẽ hơn.

Quá trình ổn định và rèn luyện ba giai đoạn ‘khí huyết, gân cốt, kinh mạch’ của Đoan Mộc Vũ rốt cục cũng đã hoàn thành. Vào thời khắc này, bất kể là nhìn trên phương diện nào cũng chẳng thể tìm ra mối liên hệ hắn với vị thiếu niên gầy yếu như bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt tái nhợt, nguyên khí tổn hao của ba tháng trước. Giống như hắn đã hoàn toàn biến thành một con người khác rồi vậy. Lúc này thân thể hắn cũng đã cao đến ba tấc, bả vai rộng hơn một chút, nếu như lúc này mà để cho lão Trần nhìn thấy thì bảo đảm lão sẽ không thể nào nhận ra được.

Mà tiếp theo đó, Đoan Mộc Vũ cũng bắt đầu chính thức tu hành sau ba ngàn năm. Khác hẳn với lúc trước chuyên tâm vào cô đọng khí huyết, gân cốt và kinh mạch toàn thân, lần này hắn có thể tạo ra chút pháp lực ở trong người.

Đương nhiên đối với Đoan Mộc Vũ cái cấp bậc này chỉ cũng chỉ là nhập môn tu hành, cho nên đương nhiên là hắn không hề gặp chút khó khăn nào rồi. Nếu cứ dựa theo tình huống bình thường, tuy tư chất của hắn không bằng Lam Mị và Thục Nguyệt, nhưng hắn lại có kinh nghiệm vô cùng phong phú, nên tổng số pháp lực mà hắn tu hành được trong một tháng tuyệt đối vượt qua hai tiểu tử kia rất nhiều.

Nhưng lúc này trong lòng Đoan Mộc Vũ lại có một tính toán khác, ba ngàn năm nay, hắn đã hao phí rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể nào tu luyện được công pháp lúc trước, làm cho hắn không thể ngóc đầu lên nổi! Lúc này trong lòng hắn đã bình tĩnh trở lại, lại cảm thấy mặc dù chuyện này không thể nào cưỡng cầu, nhưng chưa chắc đã không thể nếm thử.

Bởi vì khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và Yêu tộc là độ mạnh của thân thể, vì thế bất kể là khí huyết, gân cốt hay là kinh mạch, đều không thể nào thừa nhận được lực lượng lớn đánh sâu vào. Công pháp ban đầu mà hắn tu hành quá bá đạo, một khi loài người mà tu hành nó nhất định sẽ bạo thể mà chết.

Nhưng nếu như hắn có thể khiến cho thân thể của mình mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, thì không biết có thể tu hành công pháp vô cùng bá đạo kia không nhỉ?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn Đoan Mộc Vũ. Tuy hiện tại mấy chuyện như tìm kiếm đám khốn kiếp lúc trước đã phản bội hắn để báo thù, hay đi tìm Thiên Đế để đòi một cái công đạo, đã không chiếm quá nhiều tâm tư của hắn, nhưng dù sao hắn không thể cự tuyệt nổi khát vọng đối với lực lượng cường đại.

Cho nên, sau khi suy nghĩ liên tục Đoan Mộc Vũ quyết định, bắt đầu từ lúc hắn tu luyện, cứ mỗi khi hắn tu hành ra một luồng pháp lực thì sẽ chia nó ra làm ba phần, một phần để lưu lại trong kinh mạch dùng để thi triển các loại pháp thuật, còn hai phần còn lại chia ra dùng để rèn luyện gân cốt và khí huyết!

Như vậy pháp lực phân phối trên cơ thể hắn sẽ làm cho người tu hành bình thường không thể tưởng tượng nổi, bởi vì thực lực của bọn họ có cường đại hay không đều liên quan đến pháp lực, ngay cả lúc bình thường thi triển các loại thần thông pháp thuật cũng sử dụng pháp lực, như thế pháp lực còn chẳng đủ dùng, làm gì có mà lãng phí cơ chứ?

Nhưng Đoan Mộc Vũ lại hoàn toàn không cần, pháp lực thấp càng dễ che dấu tốc độ tu hành của hắn, đồng thời cũng làm cho hắn không đến nỗi bị người khác quá chú ý, còn thân thể cường hãn và năng lực bộc phát có thể bất ngờ đưa địch nhân vào chỗ chết giống như lúc trước!

Hơn nữa, dù cho hắn có nếm thử thất bại thì đã sao? Tóm lại, một khi sợi bát hoang nghiệp hỏa này vẫn còn tồn tại, thì chắc chắn hắn sẽ không bị hồn phi phách tán đâu, cùng lắm thì lại chuyển thế làm lại từ đầu là được!