Bắt Giữ

Chương 11: Chương 11 Kẻ Dẫn Đường Âm Binh


Thực lực linh hồn lực vốn có của tôi không hề tệ, cho nên dù vài tháng không “ăn” cũng chả ảnh hưởng tới sự tồn vong của tôi, hơn nữa, giam giữ tại lâu đài kia 3 năm hóa ra cũng có lợi ở chỗ, dù sao ở đó tôi cũng được chu cấp một lượng linh hồn lực vừa đủ để tồn tại, cho nên có thể nói vốn liếng của tôi sau 3 năm cũng chả hao hụt đi chút nào.
Cho nên tôi cũng rất nhàn nhã hóng chuyện “ngồi” ở trong một cái hòm nhỏ, cái hòm phong ấn này không nói tôi cũng biết nó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cả của khỉ lọ tro từng nhốt tôi kia, vì thế tôi cũng chả thừa hơi làm gì mà vận lực phản kháng, chi bằng thoái mái tận hưởng đi.
Chỉ thấy trong mấy hôm nay, tôi được đặt sau lưng của con lạc đà nào đó, và dựa theo vị trí âm thanh thì tôi phán đoán con lạc đà này là của Tôn Liêm cưỡi. Và vì thế cho nên tôi càng thoải mái thảnh thơi tận hưởng hơn, dù sao hiện giờ tôi cũng muốn ở gần anh ta mà.
Gì thì gì, kể từ ngày trở thành ác hồn, thứ tôi có thừa nhất chính là thời gian, hơn nữa việc không có ai quản thúc càng khiến thời gian trôi qua tôi chỉ muốn làm những gì mình thích, cho nên khỏi phải nói là cuộc sống có bao nhiêu là tự tại. Thế nhưng càng nghĩ tôi lại càng khó chịu, vốn an nhiên là thế mà giờ lại bị kết đôi với Tôn Ngạo Dạ, không chỉ bị quản thúc về thực thể mà còn bị quản cả về tinh thần nữa, bằng chứng là từ khi kết đôi với hắn, có ngày nào tôi không “sống” trong sợ hãi đâu.
Cho nên phải cảm ơn thái hậu nương nương kia, không biết vì lẽ gì bà ấy lại giải thoát cho tôi, cũng chẳng cần quan tâm bà ấy là ai mà lấy được sức mạnh tuyệt đối như thế, tôi chỉ biết giờ đã thoát được thì sống chết cũng phải cao bay xa chạy!
Vì thế, dù bị bắt giữ, nhưng có mù mờ tôi cũng nhận ra công dụng của tấm lưới - đến giờ vẫn quấn chặt tôi - và cái rương phong ấn này có bao nhiêu là lợi hại, một trong những lợi hại đó chính là nó triệt để cắt đứt mối cảm nhận giữa tôi và Tôn Ngạo Dạ.
Nếu tôi qua được kỳ này, hay là phải tìm cách ăn cắp nó làm của riêng nhỉ?
Đương lúc tôi tự kỷ tới mức tìm kế ăn cắp pháp khí giam giữ mình này, thì giọng Đề Tượng từ xa xăm vọng lại khiến tôi sực tỉnh, dỏng tai lên nghe ngóng:
- Tôn thiếu chủ, đã tới Toa Xa rồi.
Toa Xa? Tôi cố nhớ những gì mình từng nghe và học, hình như thành phố này là thành Yarkand theo phiên âm tiếng Anh thì phải, nếu như thế xem ra tôi đã sắp sửa ra khỏi sa mạc rồi, chà, không chừng tôi sắp bị “khử” thật cũng nên.
Chưa kịp để tôi cảm thán cho số phận ác hồn bi thảm của mình, Tôn Liêm đã đáp lời Đề Tượng:
- Cám ơn chú, chúng ta vẫn ở tại chỗ cũ.
- Sao! Tôn thiếu chủ, việc này không hay, nếu để tộc trưởng biết…
- Không sao, tôi sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm nếu sư phụ có truy cứu.
Ố ồ! Xem ra cái “chỗ cũ” này cũng thật không bình thường nha, làm người ta tò mò quá đi à!
Hơn nữa, tôi lại càng tò mò hơn không biết những cứ điểm mà cái tổ chức pháp sư hùng mạnh lại quái chiêu này chọn lựa ẩn nấp nó như thế nào, khỏi nói chắc phải đầy thứ thú vị, với một ác hồn rảnh rỗi như tôi hiện giờ, còn gì làm ngoài cái việc hóng chuyện đâu cơ chứ. Thế là tôi tập trung tinh thần 300%, chỉ thiếu điều áp mặt vào thành rương nghe lỏm mà thôi.
Lạc đà rung rinh rung rinh cái rương một hồi, rung như vậy hiển nhiên là do nó đã đi nhanh hơn, rung rung một hồi, rung tới mức tôi nghĩ không chừng mình sắp bay ra khỏi rương cũng nên thì nó ngưng lại, ngay sau đó tôi biết cái rương lại được cầm tay - xin lưu ý là rương này chỉ nhỏ như lòng bàn tay thôi nhá - sau đó thì yên tĩnh hẳn. Lại qua một lúc thì nghe đoạn đối thoại của đoàn pháp sư với một người bản địa, nghe qua thì có vẻ là tài xế chuyên chở, à ha, hóa ra là chuyền từ phương tiện di chuyển sống tới phương tiện di chuyển chết ha!

Tôn Liêm nói địa chỉ xong, lại hỏi người tài xế:
- Thời tiết có vẻ không tốt lắm, bác có biết vì sao không?
- Ôi! - Tài xế thở dài đánh thượt, đáp. - Tôi ở đây từ nhỏ đến giờ cũng chưa bao giờ thấy thấy thời tiết quái đản như vậy, rõ ràng ban nãy trời hửng sáng thì vẫn ấm áp, thế mà giờ quá trưa thì lại trở lạnh. Anh xem, cũng phải âm độ ấy chứ!
- Không sai, theo lý thì giờ đã qua mùa đông, sao có thể lạnh theo kiểu kỳ lạ như thế. - Đà Tượng nói xen vào, giọng ông ta tuy bình tĩnh nhưng tôi nghe ra vẫn ẩn chưa sự gấp gáp nào đó.
- Tôi thấy sắc trời vẫn bình thường, hẳn không thể là do khối khí lạnh đột xuất di chuyển tới. - Tôn Liêm đáp lời Đà Tượng, sau đó anh ta cùng đoàn pháp sư bàn luận sơ lược về việc thời tiết thay đổi. Nhưng tôi nghe qua thì xem ra trong những câu nói của họ có nhiều ám ngữ, như “cây bồ đề”, “8 loại muối”, “gỗ Bạch Nha” .v.v…
Khỏi cần hiểu mấy cái ám ngữ của bọn họ, tôi cũng thừa hiểu thời tiết bị ảnh hưởng như này chỉ có thể là do một sức mạnh to lớn và hắc ám nào đó đang gây họa, vì thế tôi lại càng tò mò, chẳng rõ rốt cuộc là thần thánh phương là mà đủ sức kết bùa đổi trắng thay đen như thế. Ây cha, thật muốn gặp quá đi!
Rất nhanh, trong tiếng rì rầm bàn tán của họ, tài xế đã chở tôi tới địa điểm cần thiết. Tôn Liêm “xách” tôi ra, vừa ra khỏi xe là tôi đã nghe một giọng eo éo quyến rũ vang lên gần sát:
- Ây cha, Liêm ca à, sao lâu quá không ghé vậy, người ta nhớ anh muốn chết!
… Tôi câm nín rồi.
- Cô tránh ra! - Một giọng khác chanh chua sáp lại. - Liêm ca nha, ghé mà chẳng thông báo cho em chuẩn bị, gặp anh với tình trạng như này em xấu hổ quá, không được, anh phải bồi thường cho người ta!!!
Tôn Liêm cười, đáp lại:
- Không phải anh tới rồi sao? Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ lo cho các em thật tốt.
… Sao anh ta có thể nói những lời nghe như là tán tỉnh bằng cái giọng bình đạm như vậy chứ, quả là mất hứng mà, không biết nên khen anh ta bản lĩnh vững vàng như thạch hay chê anh ta chẳng hiểu phong tình nữa.
Tôn Liêm lại xách tôi đi, qua nhiều giọng nói cố gắng tán tỉnh anh ta theo nhiều cách thức, khiến tôi mở rộng tầm mắt, thầm nghĩ sau khi thoát ra khỏi nơi này hay là mình cũng ở ẩn gián điệp một phen, không chừng sẽ có nhiều cảnh “phim” đáng xem lắm ấy chứ.
Bạn đoán không sai đâu, nơi Tôn Liêm mang tôi và hội pháp sư tới, chính là ổ chứa gái điếm!
oOo
Tòa lâu đài rung rinh tựa như đang phải hứng chịu trận động đất cấp 6, tất nhiên là bấy nhiêu đấy cũng chẳng đủ khiến nó sụp đổ. Tuy nhiên chỉ cần như vậy cũng có thế vô tình chứng minh rất nhiều thứ.
Tôn Ngạo Dạ ngồi phịch xuống, mệt mỏi.

Đã lâu hắn chưa thấy mệt như thế.
Hắn đỡ trán, cố kiềm cơn khát máu đang trội lên trong lòng, sự mệt mỏi này vô tình đã đẩy bán năng hung tàn của hắn lên hơn bao giờ hết. Hắn muốn chém giết, muốn nhìn thấy máu chảy, muốn phanh thây xẻ thịt một ai đó, bất kỳ ai.
Tuy nhiên cũng phải nói rằng tuổi đời là một thứ rất tiện lợi, càng sống lâu người ta càng dễ khống chế tâm tình hơn, với kẻ như hắn, thì việc tồn tại lâu năm đủ khiến linh hồn hắn đã quen với máu tươi, giết nhiều rồi, cũng coi như có kinh nghiệm, mọi thứ mới mẻ qua dần, cũng đủ khiến hắn dễ dàng kiềm chế sự khát máu hơn.
Tôn Ngạo Dạ đứng dậy, tháo bộ nhẫn vàng cất trở lại túi áo, đoạn, hắn đeo găng tay và rút Ngạo Quỷ ra khỏi thắt lưng, đẩy cửa định tiến vào căn phòng bị phong ấn.
Đúng lúc ấy, hắn dừng lại, không cần quay đầu, Tôn Ngạo Dạ nói:
- Ngươi tìm ta có việc?
Đằng sau, một cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu sẫm, gương mặt sắc sảo quyến rũ, đôi mắt tuy đờ đẫn không sức sống nhưng ánh lục của nó vẫn rất thu hút người xem. Cô gái không hề mặc gì cả, qua đó có thể thấy cơ thể cô có chút trương phồng cùng làn da trắng bợt, tuy vậy, những điểm trương ấy cũng không phủ nhận được cơ thể cô rất đẹp, rất quyến rũ.
- Số 9… bị bắt đi rồi?
Cô gái - chính là số 7 - mở miệng, giọng nói cô từ lúc nào đã trở nên êm ái hơn nhiều. Tuy gương mặt vẫn đờ đẫn vô cảm, dáng người vẫn có chút không tự nhiên khi đứng thẳng, nhưng không thể phủ nhận số 7 đã trở nên linh động và sẽ không khác con người bình thường là bao nếu khoác thêm quần áo.
- Ngươi đã tới đây, chả phải ngươi biết rồi sao. - Tôn Ngạo Dạ vẫn quan sát căn phòng tối om phía trước, đáp. - Ngươi nên dùng thứ gì che chắn, đừng để ta bẩn mắt.
Số 7 chậm chạp cúi xuống, cổ cô vẫn còn cứng quá, nhưng cũng may không còn phát ra tiếng động mỗi khi xoay cổ nữa. Cô nhìn thấy thân thể xanh tím tái nhợt của mình, có vẻ đây giống như lần đầu cô tỉ mỉ quan sát nó, cô cảm thấy thật thú vị. Tuy đầu óc chậm chạp, nhưng có gì đó tựa như lo lắng khiến cô cảm thấy không thể chần chừ thêm. Số 7 cố tập trung linh hồn lực, chỉ thoáng chốc, một chiếc áo choàng màu xám hiện lên, bao bọc cơ thể lão lồ của số 7, càng khiến vẻ ngoài của cô lung linh huyền bí hơn cả.
- Tôi… sẽ giúp…
Tôn Ngạo Dạ hừ lạnh, hắn chẳng cần kẻ yếu đuối như cô ta giúp, không vướng chân hắn đã là may lắm rồi.
- Số 9… đã nói… tôi là bạn cô ấy.
Cho nên, khi cảm nhận được điều gì khác thường, và qua cái miệng bô bô không ngừng nghỉ khắp nơi của số 2, số 7 đã biết số 9 gặp nạn. Vốn dĩ cô vẫn đang trầm ngâm trong thủy cung của mình, nhưng một cảm xúc gì đó thật lạ lẫm khiến cô thức tỉnh, cô không thể ngồi yên được, có gì đó thúc đẩy cô mau giúp số 9, mau cứu cô ấy.
Nhưng cô chỉ có một mình, lại chẳng phải người mạnh nhất, làm sao thoát ra giúp số 9 được kia chứ.
Số 2 nói, anh ta là người số 9 kết đôi, vậy thì cô sẽ giúp anh ta.

Tôn Ngạo Dạ nghe số 7 nói thế, hắn khựng người, có cảm xúc giống như tức giận lại giống ghen tỵ dấy lên trong hắn. Thì ra ở nơi hắn không để ý, Trần Gia Trân lại ảnh hưởng cảm xúc tới người khác, khốn kiếp, đặc quyền đó vốn là của hắn!
Tôn Ngạo Dạ quay đầu lại nhìn số 7, hừ, bạn bè của em sao, hừ hừ, hắn sẽ “chăm sóc” cô ta thật tốt!
oOo
- Tình hình thế nào rồi?
- Thưa thiếu chủ, mọi việc đã được thu xếp chu toàn, chỉ đợi lệnh của ngài.
- Không vội. - Giọng Tôn Liêm hờ hững, anh ta đặt cái rương chứa tôi xuống một mặt phẳng mà tôi cho là cái bàn, sau đó anh ta ngồi xuống, tự rót cho mình chén nước, rồi mới tiếp lời cô gái mà ban nãy còn rất lẳng lơ bây giờ lại cực kỳ đứng đắn. - Chúng ta đã chuẩn bị cho chuyện này 10 năm, không thể sơ sẩy dù chỉ một chút.
- Vâng, thưa thiếu chủ.
Sau đó, tôi nghe ra tiếng các cô gái ấy rời khỏi phòng và cẩn thận đóng cửa, giờ thì chỉ còn tôi và Tôn Liêm ngơ ngẩn trong phòng. Tôi thì không nói làm gì, chung quanh tứ phía tối mù một màu đen tuyền, thật khiến cảm giác bị giam cầm hiện hữu rõ rệt, nếu không phải tôi đã quen với bóng tối, có khi đã sớm phát điên ấy chứ, cũng còn may là thính giác thì không bị hạn chế nên tôi còn có cái mà giải khuây. Nhưng tôi chờ mãi cũng chẳng thấy Tôn Liêm có động tác gì chứng tỏ hắn còn ở trong phòng, kể cả một tiếng thở dù nhỏ nhoi, khiến tôi sinh nghi rằng liệu có phải ban nãy hắn cũng đi theo hai cô gái kia đi làm chút chuyện vui vẻ gì đó không.
Đương lúc tôi liên tưởng càng sâu, thì chợt nghe anh ta đứng dậy.
Tôi tiếp tục dỏng tai lên nghe ngóng, chỉ nghe anh ta tiến ra xa hẳn một khoảng so với cái rương giam giữ tôi, sau đó, anh ta dừng lại, tôi lại tiếp tục nghe được những lời nhẩm chú bằng ngôn ngữ kỳ lạ có chút giống tiếng Phạn cổ, nhưng cũng không thật chắc chắn.
Tiếp theo, bằng một tốc độ cực nhanh, chiếc rương giam giữ tôi chợt nứt toác ra, tôi vốn quen với bóng tối lại đập vào mắt một luồng sáng đèn neon cực đại như vậy thật có chút không quen, tuy nhiên là một ác hồn có thể chất siêu cường cũng có lợi, tôi chỉ nheo mắt lại một chút rồi đảo mắt đánh giá căn phòng.
Căn phòng giam giữ tôi hóa ra không lớn lắm, chỉ rộng chừng 15 mét vuông, lại trống trơn chẳng có vật dụng nào ngoài cái vật mà tôi đang ngồi lên này.
Hóa ra, Tôn Liêm không hề đặt tôi lên một cái bàn nào cả, mà đó là một tấm phản diện tích chừng 4-5 mét vuông, phản rộng rãi bằng phẳng và được làm từ loại gỗ có vẻ rất quý màu đen tuyền, từ thân gỗ tỏa ra mùi hắc như xăng. Bao quanh tấm phản, là một sợi dây thừng đỏ được căng từ bốn cột trụ kỳ lạ như được khắc từ xương trắng hoặc ngà voi, và nếu dựa theo hiểu biết của tôi, thì thứ nhuộm nên màu đỏ cho sợi dây thừng chẳng là gì khác ngoài máu. Trước mặt tôi, lại có một chén máu đỏ tươi hãy còn sóng sánh sắc thắm, từ mùi tanh và màu sắc của nó, tôi đoan chắc tám chín phần đó là máu người rồi. Ngước mắt nhìn lên đỉnh đầu, tôi nhìn thấy hành trăm tờ bùa chú được xếp chồng, dán nối và kết hợp với nhau theo nhiều kiểu cánh, chúng tạo thành hình xoắn đồng tâm mà chính giữa bao quanh là một hình nộm bằng gỗ cũng treo lủng lẳng.
Hình nộm gỗ ấy được đặt ở chính ngay vị trí đỉnh đầu của tôi.
- Ngươi không phải tò mò đâu, The Sinful.
Tôi tò mò nhìn Tôn Liêm, có chút khó hiểu vì sao anh ta lại gọi tôi như thế, tôi nào có tội lỗi gì lớn lao cho cam mà phải chịu tiếng xấu như thế chứ, thật oan ức.
- Từ giờ trở đi, ta sẽ là chủ nhân của ngươi! - Tôn Liêm lạnh lẽo nhìn tôi, ánh nhìn hằn học và cay độc ấy giờ đây khiến gương mặt anh ta nào còn chút gì hững hờ không quan tâm thế sự như trước chứ.
Tuy tôi thấy lạ rằng một pháp sư cao tay ấn như anh ta cần đến ác hồn ba que ba xu như tôi giúp đỡ làm gì, nhưng tôi vẫn không lên tiếng mà chờ anh ta nói tiếp.
- Ta đã nghiên cứu về ngươi rất lâu, Sinful. - Tôn Liêm tựa người vào bức tường đằng sau lưng anh ta. - Trong số tất cả các ác hồn tại cứ điểm 219, ngươi là ác hồn mang khao khát sống hơn tất cả các ác hồn khác.
Ừm, cái này tôi không phủ nhận.
- Chi bằng ngươi theo ta, sau này khi đại sự của ta thành, ta có thể dễ dàng đúc cho ngươi một thân thể, được sống bằng thực thể dẫu sao vẫn tốt hơn là làm cái loại ác hồn hư thật kia.

Tôi có nhiều điều muốn nói, nhưng kiềm lại, chỉ trố mắt nhìn anh ta.
- Hừ! - Tôn Liêm cười lạnh. - Ta biết ngươi vẫn chỉ là ác hồn, có giả trang cỡ nào cũng chỉ là ác hồn không biết suy tính thiệt hơn, nhưng ngươi yên tâm, ngươi chẳng còn đường nào khác, ở tại nơi này trong kết giới ta tạo ra, ngươi sẽ không tài nào tìm được linh hồn lực, lúc đó ngươi chỉ còn cách nhận lấy ưu đãi của ta cho ngươi mà thôi.
Nói xong câu ấy, Tôn Liêm chẳng thèm để ý tới tôi nữa, anh ta quay người ra cửa bỏ đi mất dạng, trước khi đi còn rất phong cách cá tính sầm cửa một phát nữa chứ.
Ây cha, tính cách thật nóng mà.
Tôi thở ra một hơi, không hề ngạc nhiên khi cơn phấn khích một lần nữa dấy lên trong tâm tưởng.
Tôi cười khúc khích.
Tiếng cười dội lên trong căn phòng có chút ghê rợn, dù cho căn phòng có sáng đèn chăng nữa cũng không làm giảm đi sự cô độc và tanh tưởi của nó, ngược lại càng khiến tiếng cười trở nên điên loạn.
Không sai, anh ta muốn lợi dụng tôi, lợi dụng khả năng ác hồn của tôi để chiêu dụ âm binh.
Chà chà, lần đầu tôi mới nhìn thấy một kẻ luyện bùa ngải thật sự đó nha, bạn bảo tôi có thể không phấn khích sao?
Tương truyền, những nhà luyện bùa ngải để chiêu dụ âm binh không dễ dàng chỉ đơn giản là trồng cây ngải rồi nấu thuốc mà chiêu dụ được, họ còn phải bỏ công sức nuôi cho nó một linh hồn, hồn càng mạnh, khả năng chiêu dụ càng lớn. Có những người, vì luyện bùa không tiếc tiền mua những bào thai bị phá từ nhiều nơi chôn dưới gốc cây ngải, bỏ tiền bỏ của mỗi ngày cho nó “ăn” trứng gà, máu từ nhau thai thậm chí là máu động vật, nhưng đó chỉ là loại nhẹ.
Từ những thứ tôi thu được, có nhiều nhà luyện bùa không tiếc công sức tìm kiếm những mồ mả người chết để tìm một thân thể trinh nữ, chặt đầu cô ấy rồi chôn dưới cây ngải, mỗi ngày đều lấy máu của những vật âm hàn như cóc tía rắn độc để nuôi cái đầu ấy, lâu dần khiến linh hồn ấy mạnh mẽ đủ để chiêu dụ âm binh.
Nhưng những thứ ấy đều cần thời gian, và nếu so với ác hồn tay nhuốm qua máu người là tôi thì nó chẳng có bao nhiêu linh hồn lực. Chưa kể, tôi cũng là trinh nữ đấy nhé. Cho nên có thể suy ra, lượng âm binh mà Tôn Liêm muốn chiêu dụ tuyệt chẳng phải là một hay một chục con, mà có thể là cả mấy trăm con.
Nhưng cái khiến tôi phấn khích hơn cả, chính là lý do Tôn Liêm làm thế, từ thù hận cũng được, lòng tham cũng không sao, cái quan trọng là dù thế nào thì thứ được đúc kết từ những tư tưởng như vậy tuyệt đối không thể “dở” được.
Nhìn chén máu trước mặt, tôi thừa hiểu đó chẳng phải thừ tốt đẹp, không chừng chén máu ấy cũng chỉ là từ một nạn nhân bị âm binh quỷ sứ mang đi, như thế nếu tôi uống nó, tôi sẽ trở thành sứ giả cho bọn âm binh đó rồi.
Chậc chậc, tuy làm một ác hồn, xét về mặt tư cách thì tôi vẫn dưới cơ bọn âm binh quỷ sứ, nhưng tôi vẫn là một ác hồn rất có tư cách đó nha. Sao có thể dễ dàng chịu thua như thế chứ.
Nhưng dù thế nào, tôi cũng hiểu ra một điều rằng, Tôn Liêm hoàn toàn chẳng coi trọng tôi.
Anh ta chắc chắn rằng có thể nắm chắc được tôi.
Thực ra thì bản thân tôi cũng không nghĩ mình có thể thoát hiểm, nhưng mà… tôi còn gì để mất kia chứ?
Tôi lại cười, cũng đáng để thử mà, đúng không.