Bát Gia Tái Thế

Chương 41: 41 Hoạt Sắc Sinh Hương



Cậu ta tên là Hồ Hải Sinh, gia cảnh khá giả, có mối quan hệ rất tốt với Lôi Long.

Người mà họ nói đến đương nhiên là Trần Đức.

Mặc dù mấy ngày nay Lôi Long không ở trường nhưng cũng đã nghe nói tới cái tên này.

“Hờ hờ”, Lôi Long cười hai tiếng: “Tôi rất muốn gặp để xem cậu ta là người thế nào mà dám đánh Tiền Bình thành như thế”.

“Cậu muốn gặp anh ta nhưng anh ta không dám gặp cậu đâu”, Hồ Hải Sinh nói.

“Đúng đó”, Tô An Khê ở bên cạnh cũng tán thành: “Tên đó mà gặp cậu Lôi đây chắc còn chẳng dám thở mạnh”.

Tống Ngữ Yên bất giác nhíu mày, nói thế nào thì Trần Đức cũng là người do bố cô cử tới, bị kẻ khác khinh thường trước mặt bao người thế này, trong lòng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Chưa chắc đâu”, Lâm Dao lên tiếng: “Có thể anh ấy còn lợi hại hơn mấy người đó”.

“Sao có thể? Chỉ dựa vào một tên nhà quê ư?”, một người chen vào, giọng điệu châm chọc: “Loại người như anh ta e rằng còn chẳng vào nổi ngưỡng cửa Hoạt Sắc Sinh Hương ấy chứ”.


“Được rồi, được rồi, đừng nói như vậy, đều là bạn học cả”, trong lòng Lôi Long rất đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hào phóng, tự nhiên: “Hôm nay ông chủ của Hoạt Sắc Sinh Hương đã đồng ý tới uống vài ly với chúng ta, nhưng tối nay lại có chuyện, không thể đích thân tới tiếp đãi, vì thế đã gọi người quản lý câu lạc bộ tới thay, mọi người đi theo anh ấy là sẽ tới phòng VIP”.

“Woa, phó chủ tịch Lôi còn quen cả ông chủ Lục của Hoạt Sắc Thiên Hương nữa à, tôi nghe nói ông ấy là nhân vật có tiếng ở thành phố Tần chúng ta đấy”.

“Phó chủ tịch Lôi càng ngày càng quan hệ rộng, sau này tốt nghiệp chắc không bao lâu cũng vào được giới thượng lưu ở thành phố Tần”.

“Với thực lực của cậu Lôi và gia cảnh nhà cậu ấy, đó là điều đương nhiên”.

Từng đôi nam nữ tới dự tiệc đều lần lượt cảm thán, trong lời nói lộ rõ vẻ hâm mộ.

Lôi Long đều nghe thấy hết, trong lòng rất vui vẻ, cậu ta tự tin bước tới bên Tống Ngữ Yên, ngắm nhìn vẻ đẹp của cô: “Ngữ Yên, gần đây thế nào?”
“Vẫn ổn, nhưng so với phó chủ tịch Lôi thì còn kém xa”, Tống Ngữ Yên nhẹ nhàng đáp: “Nếu sau này tốt nghiệp được vào giới thượng lưu thì cậu hãy nhớ tới những người bạn cũ là chúng tôi nhé”.

“Đương nhiên rồi”, Lôi Long cũng không hề khiêm tốn, tự hào bảo: “Người khác thì không biết, nhưng chỉ cần Ngữ Yên cậu mở lời, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Hai người tán gẫu câu được câu chăng, tuy trong lòng Tống Ngữ Yên không thích tên kiêu ngạo Lôi Long này lắm, nhưng vẫn đáp lại đôi câu.

Ai bảo tên này thật sự có khả năng chứ? Dù là năng lực bản thân hay hoàn cảnh gia đình, cậu ta đều có lý do để tự hào.

“Xin chào các cô, các cậu, tôi là quản lý của câu lạc bộ Hoạt Sắc Sinh Hương, Tiêu Kiến Nhân”, phía trước, một người đàn ông mặc đồng phục vest đen lớn tiếng tự giới thiệu bản thân.

“Tiểu tiện nhân? (*) Cái tên này thật trâu bò”.

(*) Tiểu tiện nhân đồng âm với Tiêu Kiến Nhân, có nghĩa là kẻ hèn hạ, bỉ ổi.

“Ha ha, người đặt cái tên này phải có thù với anh lớn nhường nào chứ!”
Tiêu Kiến Nhân đã dự đoán trước tình huống này nên không hề tức giận, những cậu ấm cô chiêu này không phải người mà anh ta có thể động đến, ông chủ Lục đã đích thân dặn dò anh ta phải tiếp đãi mấy người này.

“Tôi cũng không có cách nào, tất cả đều do số phận”, Tiêu Kiến Nhân bỏ qua chủ đề này, nói sang chuyện khác: “Phòng hôm nay cậu Lôi Long đặt ở tầng tám có tên là Chí Tôn Hoàng Đế, trong đó có karaoke, massage, spa, tất cả đều có đủ, mọi người có thể thoải mái tận hưởng trong tối nay”.

Tiêu Kiến Nhân dẫn mọi người vào câu lạc bộ, vừa đi vào, những cô gái lễ tân xinh đẹp mặc trang phục gọn gàng đều cúi gập 90 độ, đồng thanh hô lên bằng giọng nói dịu dàng quyến rũ: “Hoan nghênh quý khách”.



Mọi người vừa bước vào cửa, trước cửa Hoạt Sắc Sinh Hương có vài chiếc ô tô con tiến đến, Trần Đức đang ngồi trên chiếc Mercedes màu đen trong số đó.

Hoàng Dương xuống xe, đích thân mở cửa cho Trần Đức và Đàm Thu:
“Anh Bát Hoang, cậu Đàm, tôi đi đỗ xe trước, phía Tứ gia đang ở tầng chín, các anh có thể lên đó trước, hoặc là đợi tôi một lát”.

“Được, cậu đi đi”.

Sau khi Hoàng Dương đi, Đàm Thu bất giác cảm thán: “Tôi đã nghe nói về câu lạc bộ Hoạt Sắc Sinh Hương từ lâu rồi nhưng chưa tới bao giờ, anh Bát Hoang, hôm nay anh đưa tôi tới đây gặp những người bạn nào của anh vậy?”
“Mấy người bạn thôi, làm quen với họ cũng sẽ giúp ích cho cậu trong tương lai.

Đi thôi, chúng ta đi trước”, Trần Đức cất bước đi vào câu lạc bộ trước.

Đàm Thu là một người thật thà, vì thân phận nên mấy năm nay những người thật sự muốn kết bạn với cậu ấy rất ít, tiệc tùng, dạ hội gì đó hầu như cậu đều không tham gia.

Câu lạc bộ cao cấp như Hoạt Sắc Sinh Hương cậu lại càng chưa bao giờ đến, bình thường thấy những nơi thế này cậu đều tránh đi thật xa.

Đàm Thu đi theo Trần Đức như một đứa trẻ tò mò, quan sát hết bên trái lại tới bên phải, đánh giá khung cảnh xung quanh.

Bước vào cổng lớn câu lạc bộ giải trí, khi hai hàng nữ tiếp tân mặc trang phục gợi cảm cúi người chào đón, mặt cậu lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, ánh mắt lưu luyến nhìn đường cong hoàn hảo lả lướt của các người đẹp.

Thấy dáng vẻ này của cậu ấy, Trần Đức không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình tới nơi này, năm đó anh mới mười bốn tuổi, đang độ tuổi mới lớn, cũng là khi một số phương diện của đàn ông bắt đầu thức tỉnh.


Khi đó anh còn khoa trương hơn Đàm Thu, nhìn mà chảy cả máu mũi.

Câu lạc bộ như Hoạt Sắc Sinh Hương hầu như có đủ hết các hạng mục giải trí, được Lục Hoán Kim xây dựng với chi phí rất lớn, lúc này màn đêm buông xuống, từng chiếc xe sang dừng lại, người bên trong câu lạc bộ qua lại không ngớt, vô cùng náo nhiệt.

Trần Đức khá quen thuộc với nơi này, lần trước Lục Hoán Kim mời cơm đã đích thân dẫn anh và Phì Tứ tham quan mọi ngóc ngách của nơi này.

Anh dẫn Đàm Thu đi về phía thang máy.

“Trần Bát Hoang?”
Vừa đi dến thang máy, một giọng nói ngạc nhiên bỗng vang lên, Trần Đức nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy nhóm Tô An Khê, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên cũng đang chờ thang máy, ngoài ra còn có vài người bạn học và mấy chàng trai có độ tuổi xấp xỉ mà anh chưa gặp bao giờ.

Nhìn thấy họ, Trần Đức không bất ngờ lắm, khi đến anh đã chú ý thấy mấy chiếc xe âm thầm bảo vệ Tống Ngữ Yên đang đỗ bên ngoài.

So với vẻ bình thản của anh, ba cô gái phía Tống Ngữ Yên khá ngạc nhiên, ánh mắt mấy bạn học cũng trở nên khá phấn khích.