Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 37: - Phương Tiện Liên Lạc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng cười nói giòn giã vang vọng khắp gian nhà nhỏ. Sau khi tặng quà chụp ảnh kỉ niệm các thứ xong xuôi, mẹ được mọi người đề nghị dẫn đi thăm nhà. Mẹ hào hứng lắm, vui vẻ đứng lên đưa mọi người xem quanh khắp nơi, chỗ nào cũng tự hào giới thiệu rằng một tay tôi làm tất cả.
Cô Nguyệt kéo tôi ra một chỗ, thì thầm: "Mấy ông già khốt kia cũng tình cảm lắm đấy! Khi nãy cháu về muộn nên không thấy, khi mẹ cháu kể về gia cảnh hai mẹ con, các ông ấy còn rớt nước mắt!"


"Khi nãy cháu thấy mọi người gay gắt lắm mà.." Tôi còn có cảm tưởng họ nhất định sẽ không đội trời chung với nhau nữa cơ, ai ngờ lúc này họ lại cùng nhau có mặt ở nhà tôi, vui vẻ hòa nhã. Hơn hết, tất cả mọi người đều cảm thông sâu sắc với hai mẹ con tôi, hoàn toàn không chút địch ý nào cả!
Người lớn thật khó hiểu!
Thế giới của người lớn thật kì quái!
"Sao bây giờ?.."


"Cô thuyết phục mãi họ mới nể mặt, đồng ý xuống tận nhà cháu như thế này đấy!" Cô Nguyệt thở hắt ra "Cả bố mẹ cô cũng phải gọi nói khó mấy lần, hội trưởng hội phụ huynh cũng phải mời họ mới đi đấy! Nhưng đi rồi mới biết, cháu xem, cũng tình cảm lắm chứ đùa!"


"Vâng.." Tôi gật đầu, cô Nguyệt nói chuyện mềm mại tùy từng lúc, khả năng thuyết phục cũng tốt lắm. Tất cả những thứ tốt đẹp tôi sở hữu lúc này đều là nhờ cô ấy cả! "Cô còn bảo họ đóng kịch được với mẹ cháu nữa à? Cô siêu quá!"


"Phải vậy chứ!" Cô Nguyệt ừ luôn "Cô dọa mẹ cháu có bệnh tim, nếu biết cháu bị bắt nạt chắc chắn sẽ bị xúc động. Họ cũng sợ con gái họ mang tai mang tiếng nên ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như đôi bên đều có lợi!"


"Cô thông minh quá!"


"Nhưng cũng không đủ khả năng đạt điểm tuyệt đối!"


"Cô lừa cháu à? Cô học trước cháu 12 khóa, người mà hội trưởng hội phụ huynh nhắc đến không phải cô đấy chứ?'


"Ha ha ha.."


"Đúng là cô rồi!"


"..."


Cô Nguyệt không nhận nên tôi cũng không dồn ép nữa, dù cô ấy có là học sinh giỏi hay không cũng chẳng sao. Điều quan trọng là hiện tại cô ấy thành công và xinh đẹp, có được cuộc sống mà người phụ nữ nào cũng muốn có.
Chúng tôi hàn huyên thêm vài ba câu thì đoàn thăm quan cũng xong xuôi. Họ vào chào hỏi rồi lục tục ra về để mẹ con tôi nghỉ ngơi. Sau khi tiễn đoàn, tôi loay hoay tập đi xe điện quanh sân nhà mình, sung sướng cắm sạc ắc quy để chuẩn bị mai đi học. Nhưng mà.. Sạc điện thế này chẳng tốn kém lắm à? Mỗi ngày đều phải sạc, sợ tiền điện nhà tôi sẽ tăng vọt lên mất! Hay thôi, cứ đi xe đạp, còn xe điện ở nhà để mẹ thích đi đâu thì đi? Hoặc bán xe điện đi, lấy tiền làm việc khác?.. Chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý với đề nghị này của tôi đâu, vì từ lâu mẹ đã luôn mơ ước tích cóp đủ tiền mua xe cho tôi đi đỡ khổ. Giờ xe đã có sẵn trong nhà, bảo bán đi có mà khó hơn lên trời!


"Con cứ dùng đi nhé!" Mẹ ngay lập tức đọc được suy nghĩ của tôi, bà trấn an bằng cách đưa cho tôi hai cái phong bì dày cộm. Một cái ghi hội phụ huynh, một cái ghi rõ bố mẹ của các bạn học sinh Dịu Hiền, A, B, C.. nào đó, chắc là tiền đền bù.
Dày thật, chỗ này cũng phải kha khá chứ đùa! Tôi lén hé miệng phong bì ra, một lũ những tờ xanh lóa mắt làm tôi sốc đến mức phải đóng lại ngay!
Mấy chục triệu chứ đùa!
Nhiều dữ!
"Có sức khỏe tốt mới chú tâm học được! Hơn 10km đạp đi đạp về đâu phải chuyện nhỏ!"


"Mẹ, nhưng mà.."


"Không nhưng gì cả!" Mẹ nghiêm mặt nhìn tôi, giọng nói cũng trầm trọng hẳn. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ có phản ứng như vậy nên hơi lo lo, nhíu mày muốn tiến lại gần mẹ "Con không nghe lời mẹ nữa à?"


"Chuyện cỏn con này thì có gì mà mẹ phải nghĩ!" Tôi gật đầu luôn, tránh để cảm xúc của mẹ lên xuống thất thường. Với lại tôi cũng thích chết đi được, xe điện đấy, niềm mơ ước của tôi bao lâu nay đấy! "Thôi, mẹ nghỉ đi để con đi nấu cơm, ù tí là xong!"


"À, con ơi!" Mẹ lúc này mới lôi ra cái bọc gì đó đựng hai hộp vuông be bé, gọi với tôi lại "Có cái này cô Nguyệt tặng riêng con, mẹ không nhận nhưng cô ấy cứ dúi, băt phải cầm nếu không sẽ giận.."


"Cái gì thế ạ?" Tôi đã được chứng kiến khả năng thuyết pháp của cô Nguyệt rồi, khủng khiếp lắm, người hiền lành như mẹ không chống đỡ nổi cũng đúng thôi.
Nhưng cô ấy cho thứ gì vậy không biết? Xe điện rồi tiền là đủ xoa dịu tôi lắm rồi. Với cả bình thường trên quán lương tôi cũng cao hơn hẳn lương mọi người, thế là đủ để công nhận cô ấy tốt với tôi hơi quá mức rồi đó!
"Con xem nào!"


"Điện thoại!" Mẹ mở ra, hai chiếc điện thoại Nó Kìa kiểu cũ chuyên dùng nghe gọi được lôi ra. Giá của chúng nó so với dòng điện thoại cảm ứng chỉ đáng xách dép mà thôi. Nhưng với hai mẹ con tôi thì hơi cao đấy, bằng tiền mua đồ ăn cả hai tháng trời chứ không đùa!
Đắt và không dùng làm gì là lí do cả tôi và mẹ đều không có điện thoại. Tôi không thấy điều này bất tiện nhưng những người khác - ví như cô Nguyệt thì không, cô ấy muốn mẹ con tôi có phương tiện liên lạc. Không ít lần cô Nguyệt nói về chuyện nhỡ ở nhà có vấn đề và mẹ muốn gọi gấp cho tôi nhưng tôi luôn gạt đi. Mẹ sẽ không có vấn đề gì hết, tôi đảm bảo đấy! Chỉ cần có thuốc duy trì mẹ sẽ không sao cả, chính mẹ cũng luôn nói là mẹ ổn còn gì?
"Cô Nguyệt lưu số cô ấy trong máy mẹ con mình rồi, con xem thích màu nào?"


"Dạ.." Tôi ậm ừ, màu nào cũng thế, chỉ là phương tiện liên lạc thôi mà.
Nhưng không hiểu vì sao tôi thấy lòng mình hơi nặng, công ơn như núi cao của cô ấy, tôi biết phải làm thế nào với nó mới tốt đây?


"Hải Dương à.." Mẹ dịu giọng khuyên nhủ "Con đừng lo nghĩ nữa, cứ dùng đi!"


"Nhưng.."


"Mẹ cũng từ chối giống như con.." Mẹ nhìn về một hướng xa xăm nào đó, giọng nói trầm lắng đến mức có thể chìm nghỉm vào bóng đêm đen thẫm "..Nhưng cô Nguyệt bảo, nhỡ như có vấn đề gì xảy ra, hai mẹ con cần liên lạc gấp phải làm thế nào?"


"Vấn đề gì?" Gương mặt của mẹ hằn sắc xanh tái, sự lo sợ trong lòng tôi dâng lên đầy tràn. Nhưng tôi cố đè nó xuống, tự an ủi bản thân rằng không sao đâu! "Mẹ đừng nghĩ linh tinh!"


"Coi như nghe mẹ một lần, có được không?"


"Mẹ.."


"Cầm đi con gái!"


*Có điện thoại dám không cho anh số, Hải Dương, chương sau em thảm ròi =))))))