Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 24: - Ăn Miếng Thì Phải Trả Miếng!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau tôi cố tình đến lớp muộn hơn, giờ truy bài đã bắt đầu được 5 phút mới có mặt ở cổng. Sao đỏ lập tức ghi tên tôi vào bảng vàng danh dự, và gần như ngay sau đó 1 giây đồng hồ, thầy chủ nhiệm đã biết đến "tội lỗi to lớn" của tôi.
Gửi xe xong, vừa lên đến bàn, ngồi vào chỗ của mình đã có người nhào tới báo với tôi rằng giáo viên chủ nhiệm cho gọi. Dù trong lòng vui như hoa nở vì kế hoạch hoàn mỹ chuẩn từng li một nhưng ngoài mặt tôi vẫn phải cố gắng phụng phịu, tựa như đang tức giận lắm. Đám trong lớp thấy tôi vi phạm thì đứa nào đứa nấy hả hê lắm, cười hớn hở nhìn tôi lê bước. Nhưng tôi không xuống gặp thầy, đùa à, còn khoảng 7 phút nữa là giờ truy bài kết thúc, nếu không nhanh lên thì chỉ có nước chịu tội!
Quanh đi đến cầu thang, đứng tại chỗ khoảng 30 giây tôi hậm hực quay lại lớp. Lũ trong lớp chẳng tập trung truy bài tí nào, cứ xét nét xem tôi bị phạt cái gì. Lúc thấy tôi về chỗ của mình, rồi lại vòng ra bên tủ lấy chổi thì lập tức cười hớn hở. Hải Đăng thấy tôi ôm chổi liền hỏi: "Tính làm trò gì?"


"Thầy nói quét hành lang 10 lần!" Tôi hừ mũi phun ra một câu. Thầy tôi hay nghĩ ra mấy hình phạt vớ vẩn lắm, quét hành lang cho đến khi sạch bóng và tay mỏi rời dễ có trong danh sách hình phạt của thầy lắm. Thế nên lũ trong lớp cũng chẳng nghi ngờ, ngay lập tức cười lên ầm ĩ "Rõ một đám dở hơi!"


"Mẹ mày bảo ai dở?"


"Con điên kia?"


"Thôi câm đi!" Hải Đăng đập bàn "Cờ đỏ chấm điểm sang thấy ồn ào là mấy người chết đấy! Ra quét đi, nhớ khép cái cửa vào cho đỡ bụi!"


"Được rồi gái đẹp!"


Tôi nhanh chân chạy biến, dưới cuối lớp - mà chính xác hơn là góc bàn của Quốc Bảo, một đám khói đã lơ lửng bay ra rồi! Theo đúng yêu cầu của cả đám bọn họ, tôi nhanh tay đóng cửa, còn cẩn thận cài chốt ngoài, dùng chìa khóa hôm qua lấy được ở chỗ bác bảo vệ khóa chặt cửa lại. Dường như ngay lập tức, làn khói mỏng ở khu bàn cuối bốc lên nghi ngút, bập bùng, từng đợt, từng đợt khói trắng bắt đầu cô lại, đặc sệt tỏa bung khắp lớp!


"Ối mẹ ơi! Mùi gì tởm thế?"


"Hạt sưa à? Đứa nào chơi ngu vậy? Đi đốt hạt sưa?"


"Thối quá! Mở cửa sổ mau!"


"Chốt cửa sổ dính keo 502 rồi hay sao ấy, cậy kiểu gì cũng không ra!"


"Thối quá!"


"Thối quá!"


"Mở cửa chính! Mở cửa chính!"


"Mẹ kiếp, con Hải Dương kia, mày làm đúng không?"


"Á á á, cái bát đựng hạt sưa dưới gầm bàn Quốc Bảo này, chắc chắn là nó làm!"


"Mở cửa chính, mau mở ở ở.."


Tiếng xôn xao càng lúc càng to, nhưng tôi đã ôm chổi đến tận góc cuối hành lang, giả bộ quét không hay biết gì.
Thế nào? Một bát hạt sưa của chị mùi khá chứ, chắc hẳn là phải hơn mùi chuột chết nhiều!
Ngày hôm qua tôi đã tốn tiền mua keo 502 nhỏ sạch vào tất cả các chốt cửa sổ rồi, chúng nó có muốn thoát cũng chạy đằng trời. Hạt sưa tôi đã mồi và đốt cháy âm ỉ, để vào một chiếc bát có nắp đậy đàng hoàng. Nếu không mở nắp mùi thoát ra rất ít, nhưng một khi nắp đã "bung lụa" thì làn khói đặc kia nhất định không phải trò đùa!


Ngửi cái này lâu ai yếu đuối quá có thể xỉu luôn đó. Thật ra tôi muốn vài đứa ngất rồi biến luôn đi cơ, nhưng như vậy thì quá mức lắm, mẹ tôi sẽ bị làm phiền mất. Với lại ồn ào nhiều quá các lớp khác sẽ chú ý, cờ đỏ đang châu đầu nói chuyện với nhau bên góc hành lang phía ngoài sẽ quay trở vào mất. Chính vì sự không ổn này nên khi trống vào lớp còn khoảng 2 phút, tức là vụ lộn xộn xảy ra được hơn 5 phút tôi giả bộ hốt hoảng chạy ra mở cửa. Tất cả đám chúng nó xông thẳng ra ngoài, thở lấy thở để, mặc cho cả khối lao xao chạy ra xem chuyện gì.


"Cậu làm?" Hải Đăng dùng giọng nói trầm thấp để chất vấn tôi, nhưng nói thật nhé, giọng cậu kết hợp với bộ dáng cậu lúc này trông buồn cười lắm, chẳng làm tôi sợ tí nào đâu! "Hải Dương! Cậu nghĩ cái gì vậy?"


"Sao lại là tôi?" Tôi trợn mắt, ra vẻ bạch liên hoa trong sáng ngây thơ vô tội "Nãy giờ tôi đều ở ngoài này quét hành lang, cậu nghĩ sao mà nói do tôi làm? Chính cái việc đóng cửa cũng do cậu yêu cầu, hay do cậu làm nhưng muốn hãm hại đổ tội cho tôi nên mới vậy?"


"Đồ điên! Hải Đăng mà thèm hại mày?"


"Chắc chắn mày làm! Tang chứng còn ở chỗ mày kìa!"


"Tôi đâu ở trong lớp, nhỡ là mấy người để vào chỗ tôi thì sao? Không! Tôi không nhận tội! Nhất quyết không phải do tôi làm!"


"Cãi với con điên này làm gì? Tẩn cho nó một trận đi!"


"Đúng đấy! Đánh chết mẹ nó đi, loại này chẳng ai thèm thương tiếc đâu!"


"Á á á.."


"DỪNG LẠI!" Thầy chủ nhiệm hậm hực đứng ở cửa lớp từ bao giờ, có vẻ việc hét khiến miệng thầy mở hơi to, mùi hạt sưa cháy vẫn còn nhiều bay thẳng vào họng khiến thầy ho sặc sụa "Má, đứa nào chơi ngu vậy? Bước ra đây!"


"Không phải bọn em, là do Hải Dương thầy ơi!"


"Hải Dương làm đó thầy!"


"..."


"Hải Dương!" Thầy nhíu mày nhưng lần này đã biết khép nhỏ miệng và che tay cho đỡ mùi rồi "Bảo lên văn phòng gặp tôi cơ mà, em ở đây chơi trò gì vậy?"


"Thầy bảo bạn chuyển lời phạt em quét hành lang 10 lần còn gì ạ?" Tôi hức hức hai tiếng như thể oan ức lắm, nhích về phía thầy tìm chỗ dựa.
Dù thầy có đứng về phía chúng nó thì cũng còn lâu mới dám làm lộ liễu. Trước bao học sinh thế này thầy dám bỏ chức trách của mình xuống và bênh vực kẻ xấu hay không? Tôi đoán chắc là không, thế nên.. Mình phải cố mà làm kẻ yếu, một kẻ yếu đuối và tốt bụng vô cùng!
"Em đang quét thì các bạn trong lớp kêu thối ầm cả lên, lúc em chạy ra mở cửa thì tất cả đều đồn ép nói em làm, còn đánh em nữa.. Thầy, xã hội công bằng sao có thể sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề chứ? Nhất là khi thầy đã yêu cầu bọn em cam kết không được đánh nhau.."


"Tôi nhờ chuyển lời bao giờ?" Thầy nheo mắt nghĩ lại một lượt, nhưng khi thấy tôi ôm cây chổi nước mắt lưng tròng và cả đám hung hăng đe dọa bên kia, thầy liền hạ giọng "Thôi được rồi, có thể bạn nào đó đùa em đưa thông tin sai, nhưng sao lại có chuyện chạy ra mở cửa?"


"Lớp trưởng bảo em quét hành lang nhớ đóng chốt vào cho đỡ bụi, em nghe theo.." Tôi chớp mắt ngây ngô, nhưng hình như cái kính vỡ làm hiệu ứng thị giác giảm xuống rõ rệt thì phải. Thầy chỉ liếc qua một cái rồi ngay lập tức lạnh lùng quay đi, một tí cảm thông cũng không thấy! "Ai ngờ các bạn lại lấy đây là cái cớ dồn hết mọi tội lỗi do em.."


"Check lại camera là biết ngay mà thầy!" Hải Đăng có vẻ bực mình tôi lắm, cậu ta vẫn cố xoa xoa cái mũi đang điếc vì mùi thối của mình, đưa ra đề nghị thông minh "Từ hôm qua đến hôm nay, ai làm sẽ lòi ra ngay thôi ạ!"


"Kiểm tra lại camera?" Thầy giáo nhìn tôi một cái, cả lớp cũng chăm chú đưa những ánh nhìn về phía tôi, ý đồ dò xét "Hải Dương, em không phản đối đề nghị này chứ?"


"Ca.. Camera?" Tôi cười tái nhợt, sau cũng vẫn cố công mà lắp bắp nốt một câu "Tùy.. Tùy mọi người thôi ạ!"