Khoảng khắc hai đôi mắt chạm nhau, thời gian như ngừng lại…
Gương mặt của chàng trai phía bên kia nở một nụ cười khinh bỉ, từ từ tiến đến gần phía Minh Vỹ và Ái Hy đang đứng.
- “Sao? Vương Ái Hy, lại là bạn trai mới à?” – Giọng nói mang đậm tính chất khinh thường của chàng trai tên Vĩnh Kỳ vang lên, đôi mắt giận dữ tập trung vào Ái Hy, nhưng đâu ai biết được đằng sau vẻ bề ngoài bất cần đó đang phải chịu đựng một vết thương lòng quá lớn do ai kia gây ra.
Phía đối diện vẫn không một tiếng trả lời, Ái Hy vẫn nhìn chằm chằm vào Vĩnh Kỳ, đôi mắt phức tạp mang nhiều tâm tư khác nhau.
“Tại sao Vĩnh Kỳ lại ở đây?”
Dường như chỉ là một câu hỏi quá đỗi quen thuộc, nhưng gương mặt thân thuộc kia lúc này đang trở thành một vật thể vô cùng chướng mắt.
Gương mặt Ái Hy bắt đầu đanh lại, đôi môi cong cong lên, nở một nụ cười nhạt.
- “Sao anh lại ở đây?”
Khẳng định được một khoảng cách khá gần, Vĩnh Kỳ dừng bước, đôi mắt vẫn không rời khỏi cặp đôi trước mặt.
- “Ơ, em cấm không cho anh đến đây sao?” – Vĩnh Kỳ nhún vai, chuyển ánh mắt từ Ái Hy sang Minh Vỹ, đắc ý khẳng định. – “Anh chàng này chắc cũng chỉ được vài ngày thôi nhỉ? Anh hiểu em quá mà.”
- “Đây là chuyện của tôi, anh không cần quan tâm.” – Trả lời một cách dứt khoát, Ái Hy ném que kem trên tay vào sọt rác với một lực khá mạnh, giọng nói khó chịu. – “Mất cả hứng.”
- “Gặp lại bạn trai em không vui à? Hay có người mới nên muốn cắt đứt với người cũ?” – Chất giọng của Vĩnh Kỳ thoáng run rẩy, có lẽ đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân mình. – “Thảo nào mấy ngày nay em chuyển trường, anh đến tận nhà cũng không thấy đâu. Thì ra là đi theo tiếng gọi của trái tim.”
Cuộc đối thoại giữa Ái Hy và Vĩnh Kỳ khiến Minh Vỹ nhíu mày khó chịu, đôi mắt màu hổ phách dần dần tối sầm lại. bàn tay cũng bắt đầu tạo thành hình nắm đấm.
- “Anh lằng nhằng nhiều quá đấy, Vĩnh Kỳ à.” – Ái Hy tháo chiếc nhẫn trên tay, sau đó lạnh lùng ném chiếc nhẫn đó xuống đất, tạo nên một thứ âm thanh va chạm của kim loại. Chất giọng vô cảm cất tiếng, đôi mắt liếc sơ Vĩnh Kỳ tỏ vẻ không hài lòng. – “Anh muốn tôi dứt khoát chứ gì? Được thôi.”
Cả hai chàng trai trong cuộc đều lặng người nhìn người con gái ngạo mạn trước mắt, nhưng mỗi người lại có một cảm xúc khác nhau.
Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn dưới chân…
… thật vô tình.
Khoảnh khắc mà chiếc nhẫn rơi xuống đất từ bàn tay xinh xắn kia, trái tim Vĩnh Kỳ như ngừng đập.
Trong tình yêu, Vĩnh Kỳ lại vô tình trở thành món đồ chơi trong tay Ái Hy, nhưng Vĩnh Kỳ thật sự không thể biết được số thứ tự mà mình mang là số mấy… vì chính bản thân Ái Hy cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu mối tình nhạt nhẽo, không chút cảm xúc.
Tiếng dư âm của sự va chạm đang được lặp lại một lần nữa trong tâm trí Vĩnh Kỳ.
Chiếc nhẫn chứng minh cho tình yêu giữa Vĩnh Kỳ và Ái Hy đã được chủ nhân nó nhẫn tâm ném vào hư vô.
Đôi mắt đau đớn của Vĩnh Kỳ lọt vào tầm mắt Ái Hy.
Nhưng vẫn bằng đôi mắt lạnh lùng vô cảm ấy, Ái Hy hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào…
- “Kết thúc, tôi với anh không còn quan hệ gì nữa.” – Ái Hy lặp lại câu nói như tập một vở kịch không lối thoát, câu nói mà Ái Hy dùng để chấm dứt những mối tình nhàm chán.
- “Em tưởng tôi là con rối mà em muốn làm gì thì làm sao?” – Đôi mắt của Vĩnh Kỳ trở nên sắc bén, một đôi mắt đầy căm phẫn.
Vĩnh Kỳ tức giận nắm lấy tay Ái Hy, sau đó kéo mạnh Ái Hy về phía mình.
Trọn vẹn một cái ôm tình cảm như một cuộn phim chiếu chậm trước mắt Minh Vỹ, không thể tin được trước mặt thiếu gia mafia có tiếng như Minh Vỹ lại chỉ có thể đứng yên nhìn vợ của mình ngã vào vòng tay của kẻ khác.
Những câu hỏi nghi vấn còn chưa được giải đáp, giờ đây Minh Vỹ lại phải chứng kiến cảnh kẻ khác dám ngang nhiên ôm vợ mình trước mặt mình. Sự độc đoán đang ngủ yên trong lòng ác quỷ lại trỗi dậy. mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Ái Hy cũng không khác gì Minh Vỹ, hành động bất ngờ của Vĩnh Kỳ khiến Ái Hy không kịp phản ứng.
Rất nhanh sau đó, Ái Hy lấy lại tinh thần, cố gắng dùng tay đẩy Vĩnh Kỳ ra.
Nhưng vô ích, vòng tay sắt thép của Vĩnh Kỳ vẫn ôm trọn Ái Hy.
Những người hiếu kỳ trong công viên giải trí đứng lại xem, tạo thành một vòng tròn khá lớn… bao bọc ba nhân vật chính đang chìm đắm vào thế giới riêng tư.
- “Xin em, đừng rời bỏ anh.” – Giọng nói trầm ấm của Vĩnh Kỳ lên tiếng van nài, trái tim đang đập gấp gáp hơn. – “… Anh thật sự cần em.”
- “Buông ra.” – Ái Hy vẫn bị kèm chặt trong vòng tay của Vĩnh Kỳ, đưa mắt nhìn Minh Vỹ cầu cứu.
Chợt gương mặt ác quỷ hiện ra trong tầm mắt Ái Hy.
Là gương mặt đó… gương mặt tàn nhẫn đến đáng sợ.
Minh Vỹ tiến gần đến phía Ái Hy, đưa bàn tay đặt lên vai Vĩnh Kỳ.
- “Muốn toàn mạng thì buông cô ấy ra.” – Minh Vỹ nói đều đều, nhưng giọng nói lại hoà lẫn sự uy hiếp và ra lệnh vốn có.
Vẫn không một tiếng trả lời…
Gương mặt Minh Vỹ dần tối lại, một nụ cười nhạt hiện ra trên gương mặt ấy.
Cảm giác bất an vây kín tâm hồn của Ái Hy, gương mặt Minh Vỹ càng khiến Ái Hy trở nên lo lắng.
Bàn tay Minh Vỹ bắt đầu siết chặt lại, vẫn là dáng vẻ thật lạnh lùng và tàn độc.
Chợt bàn tay Ái Hy nắm lấy tay Minh Vỹ, nở một nụ cười trấn an.
Minh Vỹ ngạc nhiên nhìn Ái Hy nghi hoặc… và Ái Hy lắc nhẹ đầu với Minh Vỹ.
Hiểu ý, Minh Vỹ lập tức dừng ngay hành động ban nãy, tin tưởng giao phó mọi việc cho cô vợ ngốc nghếch.
Ái Hy lấy tinh thần, hít một hơi thật sâu…
Sau đó dồn hết trọng lực lên chân và đạp vào chân Vĩnh Kỳ một cái.
Hành động như bao người bình thường khác, dĩ nhiên Vĩnh Kỳ cũng lộ rõ gương mặt đau đớn, vòng tay nới lỏng ra.
Ngay lập tức, Minh Vỹ kéo Ái Hy về phía mình, nhìn Vĩnh Kỳ với đôi mắt khinh thường.
- “Anh nghĩ anh là ai? Cùng lắm chỉ được vài ngày thôi.” – Vĩnh Kỳ đau đớn nhìn Ái Hy, nói bằng giọng giễu cợt.
Theo sau câu nói của Vĩnh Kỳ là một câu trả lời ngắn gọn nhưng súc tích.