Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng

Chương 5

Ban đêm vẫn nằm ác mộng.

Không trung như là nghiêng mực bị đổ, đen thẫm không nhìn được gì, phảng phất mây đen đã áp tới đỉnh đầu, Tống Ý Dung ngẩng đầu nhìn, không có gió, cũng không có mặt trời.

Nhiệt khí lẩn quẩn quanh mặt, mồ hôi bốc hơi không ngừng, làm ướt đẫm đầu tóc.

“Tống Ý Dung, mày lớn lên thật xinh đẹp, giống như con gái.”

“Hì hì” Nam sinh cười, dùng nước rửa bàn cơm sau khi ăn xong tạt vào cậu: “Chỉ là các bạn không thích mày, ngay cả giáo viên cũng không thích mày.”

Thanh âm non nớt nói từng câu từng chữ, lời nói lại tổn thương người khác một cách ngây thơ.

Tống Ý Dung sợ hãi kêu lên, lui về phía sau, cũng không biết cái gì trói tay chân của cậu, co rút một chút rồi lại xoắn chặt, đau đớn trên cổ tay, cổ chân do ma sát, một bước lùi sau cùng bỗng không còn ngăn trở.

Bị ném xuống vách đá cao vạn trượng, gió gào thét qua tai.

( trượng: đơn vị độ dài của TQ)

___

“A” Tống Ý Dung kêu lên một tiếng ngắn ngủi, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sờ trên trán, sờ ra một lớp mồ hôi lạnh.

Bầu trời đêm nay tối như trong mộng, duỗi tay không thấy năm ngón, cậu bò dậy mở đèn, ngồi một mình trong căn phòng sáng trưng, nếu có thể, Tống Ý Dung muốn ôm thêm một cái đèn bàn trong lòng.

Giờ phút này, phảng phất chỉ có ánh sáng rực rỡ mới có thể trở thành an ủi ấm áp nhất dành cho cậu.

Màn hình di động sáng lên, là tin nhắn của biên tập gửi tới.

Biên tập: [ Dung à, cậu không đăng chương mới bao lâu rồi? ]

Tống Dung: [ 3 giờ sáng, làm khó lão nhân gia rồi, giờ mà chưa ngủ. ]

( lão nhân gia: xưng hô tôn trọng người lớn tuổi, nếu dùng gọi người trẻ thì có ý châm biếm: còn trẻ đã lắm lời)

Biên tập: [ Đừng nói sang chuyện khác, khi nào thì đăng chương mới? ]

Tống Ý Dung gãi gãi tóc, bắt chéo chân dựa lên đầu giường: [ Tạp văn, chờ một thời gian.]

Biên tập: [ Được, chờ bao lâu đây? ]

Tống Dung: [ Một tuần đi, để tôi tìm linh cảm.]

Thái độ của biên tập thay đổi 180°, còn gửi icon đáng yêu: [ *icon sờ sờ đầu*  chờ cậu__]

——

“Tiền tháng này đã gửi tới tài khoản của em, nhớ kiểm tra và nhận.”

“ Ừ ” Chu Lãng cầm di động sau một lúc lâu mới trả lời.

Vương Tri Viễn ở đầu kia điện thoại cười khẽ: “Sao nghe có vẻ không vui vậy?”

Chu Lãng chậm chạp đáp: “Không, cảm ơn anh.”

Vương Tri Viễn cười ra tiếng: “Được rồi, tên nhóc này, sức khỏe chú và dì vẫn tốt phải không?”

“Vẫn tốt.”

“Vậy được” Vương Tri Viễn cao giọng: “ Chỗ anh còn có việc, tắt máy đây, giúp anh chăm sóc tốt bọn họ.”

“ Ừ.”

__

Ban ngày nóng lên được chút, tới đêm thì trở nên lạnh buốt, Chu Lãng mặc áo tay dài màu đen ngồi ở bậc thang trước cửa, cơ lưng căng cứng, đường cong ưu mỹ, khuỷu tay gác trên đầu gối, hơi cúi đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm mấy cọng cỏ mực.

Chúng mọc từ chỗ tối, hấp thu dinh dưỡng ít đến đáng thương trong kẽ hở của đất, lung lay mà nỗ lực sinh trưởng.

Nhìn cỏ mực một hồi lâu, Chu Lãng mới phát hiện ánh trăng non của đêm nay, cong cong, rất giống đôi mắt.

Không biết sao, trong đầu Chu Lãng hiện ra gương mặt của Tống Ý Dung, luôn cười, dường như không có gì phiền não.

Nhưng hắn lại cảm thấy, không nên như vậy, cũng không chỉ là như vậy.

Ví như, ánh trăng đêm nay tuy rất đẹp, nhưng chung quanh nó lại không có một ngôi sao nào tỏa sáng.

——

Tống Ý Dung chán chường nằm ở nhà, mở ra văn kiện, số lượng từ vẫn như cũ, không đến hai trăm chữ.

Khi tâm tình không tốt, Tống Ý Dung như trả thù mà ăn trứng chiên mặn, bởi vậy gần đây, cậu ăn cái gì cũng cảm thấy không có vị giác, cho nên càng không ăn uống gì.

Mới nằm lì ở nhà mấy ngày mà thôi, Tống Ý Dung đứng trên cân sức khỏe, gầy đi hơn ba cân.

( cân: đơn vị cân nặng của TQ, 1 cân = 0,5 kg)

Cậu mở cửa, muốn đi ra ném rác, vừa nhấc mắt, liền đối diện với nam nhân đứng ở cửa hút thuốc.

Không thể không nói, có người trời sinh là có mị lực thu hút người khác.

Nam nhân dựa nửa người vào tường, ngón tay thon dài nắm lại kẹp một điếu thuốc, nhìn thấy Tống Ý Dung thì nhanh chóng dập thuốc, đứng thẳng dậy, hỏi: “ Đã hết cảm mạo chưa?”

Chu Lãng không cạo râu, trên mặt nhợt nhạt từng mảng, có vẻ thô ráp rất nhiều, nhưng thân hình cao ráo, sống lưng thẳng tắp vẫn toát ra sức sống của tuổi trẻ.

Tống Ý Dung xách túi rác đi đến gần, nghiêng đầu nhìn nhìn, nhìn Chu Lãng như chưa từng nhìn thấy hắn bao giờ, một hồi sau mới nói: “Hết rồi, anh nhìn tôi xem, sức khỏe tốt lắm.”

“Anh tìm tôi có việc à?” Tống Ý Dung ném túi rác, rửa tay chỗ vòi nước ở trong sân, ôm cánh tay, bắt chước Chu Lãng mà dựa vào tường.

“Không có việc gì.” Chu Lãng dùng ngón cái và ngón trỏ nghiền nghiền đầu thuốc lá, cố ý tránh đi tầm mắt của Tống Ý Dung.

“Ôi, thiếu chút nữa đã quên”, Tống Ý Dung ngửi được mùi thuốc, vuốt vuốt cái mũi: “Là tôi có việc mới đúng, tối nay tới nhà tôi ăn lẩu nha.”

Chu Lãng đem tàn thuốc nhắm ngay thùng rác, ném mạnh vào, nói: “Được.”

___

Ở đây lâu rồi, Tống Ý Dung cũng hiểu biết một chút về trấn Bán Kiều.

Ít nhất biết phía trên trấn chỗ nào có chợ, có thể mua một ít đồ ăn và vật dụng hàng ngày.

Đã nói mời người ta ăn lẩu, Tống Ý Dung đương nhiên phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cái lẩu mua lúc trước, để lâu rồi không dùng được.

Chợ trên trấn rất đông người, tiếng rao hàng hét to ồn ào, mấy bạn nhỏ chạy tới chạy lui cùng với mọi người xách theo bao lớn bao nhỏ chứa rất nhiều đồ vật.

Tống Ý Dung đi bộ đến đây, mới đi đến chợ mà bàn chân đã tê mỏi, phải tìm một cái ghế nhỏ ngồi nghỉ ngơi một chút.

Không ngồi được bao lâu, một bà lão bán đồ ăn run rẩy đi tới, đẩy đẩy cánh tay cậu: “Cháu ơi, nhường ghế một chút, cháu đang ngồi trên ghế của bà già này đó.”

“Thật ngại ngùng.” Tống Ý Dung đứng lên, khó được mà bất đắc dĩ một lần.

“Ha ha ha.”

Tống Ý Dung cau mày ngẩng đầu, nhìn thấy một thằng nhóc bụm miệng cười nghiêng ngả:

“Cười cái gì mà cười?” giả vờ hung dữ.

Nhóc buông tay, lộ ra một cái mặt cười thiếu răng cửa: “Em có cười đâu.”

Bà cố của nhóc lắc nó: “Bớt chọc phá người ta.”

Nhóc lắc lắc khuôn mặt, ngồi xuống cái ghế Tống Ý Dung vừa mới ngồi, bĩu bĩu môi, trong chốc lát, giọt nước mắt lớn chảy xuống.

Chảy rầm rầm không chút khách khí, còn thỉnh thoảng dùng tay áo rách tung toé lau lau mặt.

Tống Ý Dung cũng không đoán được tình cảnh này, tầm mắt liếc nhìn trái phải, cuối cùng tìm thấy một sạp bán đồ chơi làm bằng đường.

“Này”, Tống Ý Dung nửa dỗ nửa nạt mà đưa đồ chơi làm bằng đường qua: “Đừng khóc.”

Nhóc chu môi, lỗ mũi phì ra một cái bong bóng, còn ngạo kiều: “Em không cần.”

Bà cố của nó ở bên cạnh nhìn, thở dài, gõ đầu nó một cái: “Cầm đi.”

Nhóc phấn chấn lên, vui vẻ nhận lấy, lập tức hết khóc.

Bà cố lật lật giỏ rau của mình, phía dưới có năm sáu cái trứng gà ta, bà dùng vải bao bố gói lại, hai tay ôm gói đưa cho Tống Ý Dung:

“Mấy cái trứng gà này, cháu đừng chê, là gà đất sinh, bà già này không gạt cháu đâu.”

“Không cần đâu bà.” Tống Ý Dung đẩy gói trứng lại, hơi xấu hổ: “Bà để dành ăn đi.”

“Việc nhỏ, cảm ơn cháu đã cho đồ chơi làm bằng đường,” bà cố nói, “Cái đó cũng không rẻ, chỉ tại mấy đứa nhỏ thèm ăn.”

Cuối cùng vẫn là không thể cự tuyệt, Tống Ý Dung đành phải nhận tâm ý của lão nhân gia.

Trước khi đi, Tống Ý Dung tranh thủ lúc bà không chú ý, thả một tờ 20 đồng vào giỏ rau.

Đi dạo một vòng trong chợ bán thức ăn, Tống Ý Dung mua khá nhiều đồ vật linh tinh vụn vặt, ngón tay xách túi bị siết gắt gao, vừa đỏ vừa đau rất khó chịu.

Khắp nơi người đến người đi, trong không khí lẫn vào một cổ hương vị khó ngửi.

Lúc Tống Ý Dung đi ngang qua quầy bán cá, thiếu chút nữa bị phun một thân nước nuôi cá, bước qua mớ hỗn độn dấu chân phía trước, phía sau, Tống Ý Dung mới bị cái chợ thức ăn phồng lên như thân cá nóc này gian nan nhổ ra.

Nhưng không thể không nói, nhóm người trên trấn nhỏ này vẫn giản dị như vậy.

Tống Ý Dung xách theo mấy túi rau dưa mới mẻ, đều là loại tươi ngon nhất, đã vậy giá còn rất rẻ, thật sự là mệt chịu không nổi.

Bước ra chợ, Tống Ý Dung nhìn trái nhìn phải xung quanh, thấy rất nhiều tài xế đang dây dưa kiếm khách, thở dài một hơi nhẹ nhõm, chuẩn bị bước chân qua.

Bả vai bỗng nhiên bị chạm một cái, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhẹ.

Tống Ý Dung quay đầu lại, khi nhìn rõ mặt đối phương thì buột miệng cười: “Hây, sao anh ở đây?”

Ngữ khí mang theo cảm xúc  hỗn loạn và vui sướng mà chính cậu cũng không phát hiện.

Chu Lãng vẫn một tay ôm mũ bảo hiểm màu đen như cũ: “Đưa mẹ tôi đến đây.”

“À” Tống Ý Dung lại hỏi: “Bây giờ anh đi về hả?”

Cũng lúc đó, Chu Lãng hỏi: “Bây giờ cậu về sao?”

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, ngừng một chút, Chu Lãng nói tiếp: “Tôi có thể đưa cậu về.”

Từ nãy đến giờ, tài xế đứng gần đó tính kéo khách cho mình, nhìn hai người bọn họ đứng chỗ kia lẩm bẩm, kết quả, ‘mỡ đến miệng mèo’, khách đến trong tay nhưng đã đi theo người khác rồi.

Tống Ý Dung đi bên cạnh Chu Lãng hướng đến chỗ đậu xe, sức nặng trong tay đã giảm rất nhiều, cũng rảnh rỗi mà nói:

“Nếu anh không đến, tôi tính gọi xe đưa tôi về”.

“Cậu không phải người địa phương, bọn họ có thể sẽ lấy giá cao.” Chu Lãng nói: “Lần sau có việc muốn ra ngoài, có thể tìm tôi.”

Tống Ý Dung bỗng nhiên đứng im, đưa mặt đến gần, đối diện với Chu Lãng.

Đôi mắt Chu Lãng thật ra rất đẹp, lông mi rõ ràng dưới ánh mặt trời hạ xuống mí mắt nửa vòng bóng râm, tròng mắt màu nâu đen mang theo vẻ đẹp dị vực.

Nơi này là một đường nhỏ bên ngoài chợ bán thức ăn, bây giờ không ai đi qua, vắng vẻ tạo thành một xứ sở an bình ngăn cách náo nhiệt bên ngoài.

“Anh có cảm thấy tôi xinh đẹp không?” Tống Ý Dung không chớp mắt mà nhìn đôi mắt màu nâu đen sáng ngời ở dưới ánh mặt trời kia, hỏi.

Màu nâu đen dường như tối hơn một chút, lan ra như muốn bao trùm người đối diện, vành tai Chu Lãng nhiễm đỏ, thanh âm càng trầm: “Ừ, xinh đẹp.”

Có gió thổi qua, tóc Tống Ý Dung như nước gợn sóng khẽ vuốt qua vai, khuôn mặt bị che khuất cũng lộ ra, ngũ quan sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt Chu Lãng.

Hương dầu gội phảng phất trong gió, Tống Ý Dung chớp chớp mắt, vén tóc qua vành tai, lấy lại tinh thần, thanh âm trầm thấp: “Chúng ta trở về đi.”

Tóc đã dài đến vai, Tống Ý Dung nghĩ, ngày nào đó đi cắt mới được.

Lời Chu Lãng không tạo cho Tống Ý Dung cảm giác bị mạo phạm, một lời khen rất sạch, dù ai nghe được cũng sẽ thấy vui vẻ.

Nhưng cậu không giống những người bình thường khác.

Là quái thai.

Trên đường về cũng không ai nói gì, cây xanh, núi xanh trong tầm mắt nhanh chóng lùi về phía sau.

Bọn họ chạy như bay trên đường, làm Tống Ý Dung ảo giác như chạy đua với thời gian.

Không cần biết bên người là ai.

Đi hướng bên ngoài thời gian.

Tống Ý Dung thở dài trong gió.

– Còn tiếp –