Hai người vừa hôn vừa ôm mà đi vào nhà, Chu Lãng nhẹ nhàng đặt Tống Ý Dung lên sô pha, cậu ngồi lọt thỏm trong sô pha mềm mại.
Đầu gối Chu Lãng quỳ bên cạnh Tống Ý Dung, bàn tay nắm lại đặt trên lưng sô pha, gân xanh cuồn cuộn nổi lên trên cánh tay, từng đường gân như từng nhánh cây gầy gò của cây cổ thụ.
Tống Ý Dung bị Chu Lãng hôn đến thở không nổi, nhưng lại càng muốn đến gần anh hơn, ngón tay thon dài của cậu chậm rãi sờ lên mặt anh, lại dời đến cánh tay, chạm đến gân xanh, cảm nhận được dòng máu nóng đang sôi trào dưới lòng bàn tay, gợi cảm đến muốn mạng.
Nụ hôn của Chu Lãng không có tính xâm lược, chỉ liên miên như mưa phùn mùa xuân.
Tống Ý Dung bị anh đè lên sô pha mà hôn, eo lưng cũng dựng thẳng lên, ngón tay không chịu khống chế mà dời đến vị trí của ‘chó nhỏ’.
‘Chó nhỏ’ rất có khí thế, móng vuốt chọc vào bụng của cậu, cậu phân tâm suy nghĩ gì đó, sau đó lại kéo khóe miệng cười, ‘chó nhỏ’ nhưng không nhỏ, gọi nó như vậy đúng là làm nó tủi thân.
“Em thích ‘chó nhỏ’ như vậy à?”, hô hấp Chu Lãng trầm nặng, tiếng rên nhỏ của anh như mang theo dòng điện truyền vào lỗ tai Tống Ý Dung, làm trong đầu cậu tràn ngập nhiệt khí nóng hầm hập.
Tống Ý Dung ngoéo cằm của ‘chó nhỏ’ một cái, cười nói: “Anh hỏi nghĩa đen hay nghĩa
bóng?”
Chu Lãng không trả lời, ‘chó nhỏ’ lại lo mãng mà nhảy lên trong lòng bàn tay cậu, tính cách hết sức bồng bột.
Hai người không chuẩn bị gì cho việc này, vả lại, còn hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Chu Lãng xoa xoa đầu Tống Ý Dung, lại hôn hôn bờ môi cậu, muốn đứng dậy: “Anh mượn phòng tắm nhà em một chút.”
Tống Ý Dung li3m li3m môi, duỗi chân câu lấy eo Chu Lãng, kéo người lại.
Chu Lãng bị kéo lảo đảo, bổ nhào vào người Tống Ý Dung, dùng bàn tay chống lên lưng ghế, nghẹn giọng nói: “Không muốn anh đi à?”
“Vậy thì sao?” Tống Ý Dung hất hất cằm,
bộ dáng kiêu ngạo, lại sờ sờ ‘chó nhỏ’.
‘Chó nhỏ’ rất dễ bị khiêu khích, chỉ vuốt vài cái mà đầu lưỡi đã phun ra một ít, hầm hè tỏa ra nhiệt khí, nhảy tới nhảy lui trong lòng bàn tay của Tống Ý Dung.
Chu Lãng chịu không nổi, xoa đầu Tống Ý Dung nói: “Ngoan một chút đi, anh sắp nhịn không được.”
Tống Ý Dung hết sức rầu rĩ mà thở một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại làm thân và tâm của Chu Lãng run rẩy: “Chu Lãng, anh phải nhịn, em mới có thể giúp anh.”
Chu Lãng nuốt nước bọt, đồng tử màu nâu trầm phản chiếu bóng dáng màu xám nhạt của Tống Ý Dung, như một cơn mưa xám xịt rơi xuống vàng nóng chảy.(1)
Tống Ý Dung lột áo ‘chó nhỏ’ ra, sờ vào thân nó, dường như ‘chó nhỏ’ có hơi sợ lạnh, thân hình chợt run lên, cậu vuốt vuốt thân nó để trấn an, sau đó chậm rãi vòng chặt lấy nó.
Chu Lãng thật tủi thân, đáng thương như con chó lớn bị ướt, nói: ” Tống Ý Dung, em động một chút đi.”
Tống Ý Dung lười nhác mà để sát vào, khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm chút mồ hôi, nói: “Chu Lãng, anh có muốn nhìn em hôn ‘chó nhỏ’ không?”
Chu Lãng ngây dại nhìn Tống Ý Dung, làn da xung quanh tuyến nhân ngư căng chặt, gân xanh trên thân ‘chó nhỏ’ cũng phập phồng, làm người nhìn hãi hùng khiếp vía.
Chu Lãng lấy lại tinh thần sau một hồi sửng sốt, đáp: “Không cần”, anh luyến tiếc.
Nhưng Tống Ý Dung đã cúi đầu, ‘chó nhỏ’ bị ngậm đến tận cùng, cổ họng của Chu Lãng phát ra tiếng r3n rỉ cực thấp.
Tống Ý Dung như một cây mía bị tước vỏ, trắng nõn, ngọt ngào.
Chu Lãng cảm giác bản thân đang ăn ‘đường’, vị ngọt lan tràn khắp nơi, anh muốn làm cho ‘khối đường’ kia run rẩy trong vòng tay của anh, để bộ dáng thành thạo kia không còn nữa.
Tống Ý Dung tùy ý quệt mồ hôi trên xương quai xanh, tiếng nói mềm mại: “Giỏi đi nào, làm xong rồi anh trai mua kem cho ‘chó nhỏ’ ăn nha.”
Chu Lãng cắn chặt răng, môi khẽ mấp máy phát ra câu hỏi: “Có vị Tống Ý Dung không?”
Tống Ý Dung cười: “Anh đoán đi.”
Mèo nhỏ vòng tới vòng lui quanh sô pha, tò mò mà nhìn ‘hai cây kem’ chồng lên nhau trên đó, mùa hè quá nóng, ‘kem’ cũng sắp bị hòa tan, nước lấp lánh trên sô pha mềm mại.
Mèo nhỏ suy nghĩ một chút rồi cũng đến gần, muốn li3m ‘kem’, nhưng lại bị một bàn tay to nắm sau cổ, thả lại sàn nhà một lần nữa.
Mèo nhỏ tủi thân, trên sàn nhà thật sự rất lạnh đó, mẹ của nó ở nơi nào?
Khó được mà ‘đến’ một lần, Chu Lãng ôm Tống Ý Dung không buông tay, bàn tay liên tục tìm kiếm khắp nơi trên người cậu.
Cũng là đàn ông như nhau, sao lại có người mềm mại như vậy, làn da khi hút lên tựa như thạch trái cây, toàn thân cũng tản ra một mùi hương ngọt ngào giống vậy.
Tống Ý Dung ghé vào lỗ tai Chu Lãng, nói từng câu từng chữ: “Chu Lãng, chuyện tiếp theo, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Chu Lãng bắt lấy ngón tay Tống Ý Dung, đặt lên môi hôn hôn, anh rất muốn cắn một cái nhưng không dám, gật gật đầu, nói: “Được.”
Tống Ý Dung đối diện với Chu Lãng, ánh mắt chưa từng rời khỏi anh, ánh mắt Chu Lãng lại chậm rãi dời đến nốt ruồi nhỏ trên
hầu kết của Tống Ý Dung.
Tống Ý Dung cười, nốt ruồi nhỏ di chuyển lên xuống, giống như chiếc võng tình nhân, đem nước bọt của Chu Lãng trói cùng nhịp đập trong mạch máu của cậu, làm anh không biết phải làm thế nào để ngừng lại, tim như có tiếng trống nổi lên.
Rất nhanh, Tống Ý Dung đã cười không nổi, hầu kết vừa động liền ngứa như có kiến cắn, môi Chu Lãng cũng rất sành sõi, làm cậu đau, rồi lại không để cậu quá đau.
Từng chút từng chút, mut Tống Ý Dung đến đỏ bừng.
( 1) giải thích đoạn này:
Chu Lãng đi làm về thì có lẽ trời đã gần tối, phòng khách không mở đèn nên nhìn Tống
Ý Dung thành màu xám.
Mặt tiếp xúc với không khí khi nấu vàng có màu nâu trầm giống màu mắt của Chu Lãng.
=> Theo lời em Dung nói, anh Lãng chỉ tưởng tượng em Dung đè lên người ảnh thôi, ai ngờ….)