Bất Diệt

Chương 8: Bất diệt

Chàng thanh niên với tay chân đều quấn chằng chịt băng vải, nhìn bóng người cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi hô lên.

Trong thanh âm kia tràn ngập sự thù hận, các đệ tử xung quanh nghe thấy đều cảm thấy run rẩy.

Bốn tên đệ tử khiêng kiệu trúc trong lòng càng buồn bực, Trần Văn Thanh đến cùng là làm chuyện gì mà để Từ Huy sư huynh có oán khí lớn như vậy.

Thù giết cha, mối hận đoạt vợ cũng chỉ đến thế là cùng.

Triệu Uyển hơi động, muốn đi ra hóa giải một chút ân oán của hai người bọn họ, nhưng nghĩ tới Trần Văn Thanh vừa rồi ngông cuồng kiêu ngạo, nàng dừng lại, cảm thấy trước hết để cho Trần Văn Thanh ăn chút vị đắng rồi nói.

Tuy rằng nàng rất coi trọng Trần Văn Thanh ở sức quan sát nhạy bén, thế nhưng quá kiêu ngạo lại không được, nếu như ở nơi săn bắn không nghe lệnh chỉ huy, cũng rất phiền phức, hay là trước tiên mượn tay Từ Huy chèn ép vẻ kiêu ngạo của hắn, sau đó mình lại đi ra thu thập cục diện.

Viêm Phong thì lại hoàn toàn muốn cười trên sự đau khổ của người khác, lạnh lùng cười nói: "Xem kết cục của ngươi lần này như thế nào."

"Ơ! Đây không phải là Từ Huy sư huynh sao? Mấy ngày không gặp, làm sao biến thành bộ dạng này? Chà chà, tay chân đều gãy mất rồi, không biết người nào lại hạ độc thủ như vậy!"

Trần Văn Thanh nhìn Từ Huy, kêu to một câu, sau đó quay lại nói với mấy tên đệ tử khiêng kiệu trúc: "Ta nói bốn người các ngươi cũng thật không hiểu chuyện, không thấy Từ sư huynh bị như vậy rồi, còn mang hắn chạy đông chạy tây, vạn nhất té thì làm sao?"

Bốn tên đệ tử khiêng kiệu chỉ biết quay đầu nhìn nhau.

"Ta muốn giết ngươi!"

Từ Huy tức giận cả người run cầm cập, hắn không nghĩ tới, đối phương nhìn thấy mình, không những không sợ, lại còn dám trêu chọc mình.

Bất quá hai tay hai chân hắn bị đánh gãy rồi, tuy rằng dùng dược liệu tốt nhất, nhưng không tu dưỡng mấy tháng thì không thể khôi phục, giờ phút này cũng chỉ có thể ngồi trên kiệu trúc mà chạy tới.

Trần Văn Thanh vẻ mặt thay đổi, bỗng nhiên ánh mắt hung ác tập trung vào bốn tên đệ tử khiêng kiệu, nói: "Từ Huy sư huynh, ngươi muốn giết tên nào trong bốn người bọn hắn? Nói ra, sư đệ làm giúp cho!"

Nghe thấy Trần Văn Thanh nói vậy, bốn tên đệ tử khiêng kiệu lặng im không dám nói gì, mà những đệ tử đang vây xung quanh kia cũng xám mặt lại.

"Cái tên này, thực sự là điếc không sợ súng, đến lúc này rồi còn miệng lưỡi hơn thua, Từ Huy tuy rằng tay chân không thể động, nhưng dù sao cũng là Thần tuyền cảnh, trong cơ thể pháp lực như suối, kình lực có thể phóng ra ngoài giết chết hắn." Viêm Phong thầm mắng.

Triệu Uyển khóe miệng hơi co giật, không nói gì.

"A A A. . . Chết đi cho ta!"

Từ Huy lúc này tức giận muốn thổ huyết, cũng không phí lời cùng Trần Văn Thanh, hét lớn một tiếng, trên người bỗng hiện lên một luồng kình lực ác liệt, phá không bắn về phía Trần Văn Thanh.

Cỗ kình lực này mang theo hào quang nhàn nhạt, giống như mũi tên vậy, tốc độ rất nhanh bắn ra.

"Pháp lực phóng ra ngoài!" Có người kinh ngạc thốt lên một tiếng.

"Không hổ là Thần tuyền cảnh, trong cơ thể mở ra cội nguồn sức mạnh, kình lực cũng lột xác thành pháp lực, coi như thân thể bất động, cũng có thể giết địch như thế."

"Không biết ta lúc nào mới có thể xung kích đến Thần tuyền cảnh."

Rất nhiều đệ tử dự bị đứng xem mà than thở, khuôn mặt đều hiện lên vẻ hâm mộ.

Vèo!

Một mũi tên pháp lực, nhanh chóng xuyên qua hư không, phát ra một âm thanh sắc bén xé rách không khí.

Khí thế tuy rằng rất mạnh, nhưng Trần Văn Thanh lại bất ngờ di chuyển né tránh được.

"Cái gì!"

"Tốc độ nhanh như vậy mà hắn có thể né được!"

Không ít người kêu lên sợ hãi.

Mà ở bên cạnh, Triệu Uyển cùng Viêm Phong, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

"Chuyện này. . . Chuyện này không có khả năng chứ. Thân thể của hắn, ở dưới tốc độ công kích kia, hẳn là phản ứng cũng không kịp chứ." Viêm Phong cảm thấy khó mà tin nổi.

"Không đúng, ta luôn có cảm giác, ngay khi Từ Huy còn chưa hoàn toàn ra tay thì người kia tựa hồ cũng đã dự liệu được phương hướng đối phương công kích. Nhưng không thể chứ, nói như vậy, hắn chẳng phải là nhìn thấu quỹ tích vận hành pháp lực của Từ Huy, điều này không thể nào, khẳng định là ta suy nghĩ quá nhiều rồi."

Triệu Uyển khẽ lắc đầu, cũng cảm thấy không có khả năng lắm.

"Chết tiệt!" Từ Huy nhìn thấy một chiêu của mình thất bại, cũng lấy làm kinh hãi, bất quá hắn lập tức lại xuất chiêu, trong cơ thể Thần tuyền phun trào, pháp lực phun ra lại hóa thành mũi tên, liên tiếp bắn về phía Trần Văn Thanh.

"Chà chà, Từ Huy sư huynh, ngươi mới vừa đạt được thành tựu Thần tuyền cảnh đúng không, kỹ xảo vận dụng pháp lực còn chưa có thành thạo, hẳn là cần phải chăm chỉ luyện tập mới được. Haiz. . ."

Trần Văn Thanh nhàn nhã bước đi, bước chân nhẹ nhàng, mỗi một bước hạ xuống, đều đúng lúc tránh thoát được mũi tên pháp lực bắn tới.

Hắn vừa nói vừa thở dài lắc đầu.

Từ Huy tức điên, ngực khó chịu, cổ họng chợt cảm thấy hơi nghẹn, lập tức phun ra ngụm máu.

"Từ, Từ sư huynh, hắn xông tới kìa. . ."

Bốn tên đệ tử khiêng kiệu run cầm cập hô.

Hóa ra, vừa rồi trong khi Trần Văn Thanh né tránh những mũi tên pháp lực thì thân thể cũng không ngừng tiến lại gần bọn họ, chỉ mấy cái lắc mình đã vọt tới trước mặt bọn họ.

Nếu như không phải đang khiêng Từ Huy, bọn họ đã sớm ném kiệu trúc mà chạy trốn.

"Sợ cái gì, chết đi cho ta!"

Từ Huy lại phóng ra mẫy mũi tên pháp lực, muốn bức lui Trần Văn Thanh, nhưng tất cả mũi tên pháp lực đó đều không trúng được mục tiêu.

"Ầm! Ầm!"

Đột nhiên xuất hiện hai cái bóng chân đạp về phía hai tên đệ tử khiêng kiệu, hai tên đệ tử phía trước bị đá bay, kiệu trúc nhất thời rơi xuống đất hất văng Từ Huy.

"A!"

Từ Huy đau đớn rống to, chưa kịp phục hồi lại tinh thần, một bóng chân lại từ trên cao đạp xuống, đạp mạnh vào ngực Từ Huy.

"Phốc. . ."

Tiếng hô của Từ Huy im bặt đi, trong miệng phun ra một mũi tên máu thật dài.

Toàn trường yên tĩnh!