Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 209: Thiên băng địa liệt

"Dừng tay —— "

Khương Công Vọng thần niệm vừa động, không gian trong Tranh Hoàng đại điện nhất thời biến hóa.

Huy hoàng long uy từ trên trời giáng xuống, đem Thánh Địa cùng võ đạo ngăn cách.

Lúc này, Đại Càn Hoàng Đế Khương Thái Ất cũng từ bên ngoài tiến vào đại điện, sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Thánh Địa nhất phương.

Thánh Địa dã tâm bừng bừng cũng không phải ngày một ngày hai, Khương Thái Ất sao có thể không biết chứ, nhưng hắn không ngờ tới, Thánh Địa lại dám to gan lớn mật cướp đoạt trấn quốc kim đỉnh liên quan đến Đại Càn số mệnh, cuối cùng dẫn đến phong ấn thâm uyên chi địa bị phá hủy.

"Ai có thể nói cho trẫm, đã xảy ra chuyện gì ở thâm uyên chi địa! ?"

Khương Thái Ất thanh âm lạnh như băng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Khương Liệt cùng người của hoàng tộc.

Ban đầu đi vào mười mấy vị trong hoàng tộc, hôm nay chỉ còn ba vị Thành chủ sống sót đi ra, ngay cả mấy vị vương tử đều chết ở bên trong, bi ý dâng lên trong lòng Khương Thái Ất, chẳng lẽ thật sự là ông trời muốn diệt Đại Càn ư!

"..."

Khương Liệt đám người cúi đầu không nói gì, yên lặng đem thân thể tránh ra nửa bước, lộ ra một thân ảnh cao gầy.

Thấy thân ảnh này, Khương Thái Ất bỗng nhiên ngây ra, hai mắt nhìn chằm chằm, tay chân run rẩy rất nhỏ.

"Nhi thần bất hiếu, để cho phụ hoàng lo lắng nhiều năm."

Khương Vô Tà thanh âm nghẹn ngào, chậm rãi tiến lên quỳ rạp xuống trước mặt Khương Thái Ất, trong mắt lệ như suối trào.

"Về... Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi..."

Khương Thái Ất nắm chặt lấy cánh tay Khương Vô Tà, đưa hắn nâng lên, trong lòng hàng vạn hàng nghìn cảm khái không lời nào có thể diễn tả được, hai mắt đã hơi hơi hiện hồng.

...

Sau giây phút phụ tử đoàn tụ, Khương Vô Tà cũng đã thuật lại một cách đơn giản mọi chuyện đã diễn ra, tới chuyện của mình thì không nói tới một chữ, dù sao chuyện phân ra nặng nhẹ, oan khuất của mình dù sao cũng không quan trọng hơn an nguy của cả Đại Càn .

Nghe Khương Vô Tà kể lại, vô luận là Đậu Xuất vẫn là Khương Công Vọng, đều cảm thấy kinh sợ.

"Phụ hoàng, chuyện bây giờ đã rõ chân tướng, nhân chứng đều có mặt ở đây, có phải nên đem người của Thánh Địa bắt lại hay không?"

Khương Vô Tà bỗng nhiên lạnh giọng, mục tiêu nhắm thẳng vào Thánh Địa.

Nhìn lại Lãnh thị huynh muội cùng Khương Thừa Tổ đám người, không hề có một chút khẩn trương bất an, chẳng qua lẳng lặng đứng ở nguyên chỗ, tựa như đang đợi Khương Thái Ất trả lời.

Quả nhiên, Khương Thái Ất cũng không có ý tứ ra tay bắt người, ngược lại lắc đầu nói: "Bây giờ đang là thời khắc cực kỳ rối ren, các ngươi ở bí cảnh đã lâu, còn không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra phía ngoài... Hôm nay ma đạo dư nghiệt tái hiện thế tục, do Hắc Linh điện cầm đầu, liên hợp với ba đại Đế quốc vây công Đại Càn Hoàng thành. Trước mắt tứ phương cổ thành đã bị ma đạo đại trận phong tỏa, tụ tập vô số oán khí, chuẩn bị công kích Hoàng thành đại trận. Lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua cửa ải này, nếu không cơ nghiệp vạn năm của Đại Càn sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát."

"Lại có chuyện như vậy sao! ?"

Mọi người quá sợ hãi, nhất là Khương Liệt cùng ba vị Thành chủ, biết được thành trì chính mình quản lý đã xảy ra chuyện, nhất thời lòng như lửa đốt, chuẩn bị đi ra ngoài tìm hiểu rõ ràng... nhưng cuối cùng vẫn bị Khương Thái Ất ngăn lại.

Bên kia, Lãnh Vô Tình vội vàng nhắc nhở: "Đại Càn Hoàng Đế, hôm nay phong ấn thâm uyên xảy ra vấn đề, ngươi phải đóng tiếp dẫn trận pháp lại, nếu không yêu ma đại quân xuất hiện, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng."

"Không được, Vân Phàm tông sư còn ở bên trong."

Túc Không lập tức phản đối, Lãnh Vô Tình lại không thèm để ý: "Chuyện này liên quan tới thiên hạ thương sinh, một cái Vân Phàm tính là cái gì chứ? Hơn nữa hắn hiện tại đã bị yêu ma cuốn lấy, cho dù có thể ngăn cản nhất thời, cũng sẽ nhanh chóng bị yêu ma cắn nuốt... Huống chi, các ngươi không có tư cách nói chuyện ở nơi này."

"Thúi lắm!"

Đậu Xuất trực tiếp chửi ầm lên nói: "Ẻo lả, ngươi tạm thời đừng có mỉa mai đắc ý, quả nhiên đứng nói chuyện thắt lưng không đau a! Nếu đổi lại Thánh tử Thánh nữ của các ngươi trong đó, ngươi lại dám nói ra như vậy ư? Tư cách? Lão phu vốn có tư cách nói chuyện sao? Vân Phàm không đi ra ngoài, ai cũng đừng hòng đóng lại tiếp dẫn đại trận!"

Túc Không trong lòng vừa động, lập tức đem thần binh trong tay phát sáng nói: "Đậu lão tiền bối ngươi xem cẩn thận, đây là cái gì? !"

"Ách! ?"

Đậu Xuất đầu tiên giật mình, sau đó ánh mắt đăm đăm, thanh âm khẽ run nói: "Đây... Đây là thiên luyện thần binh! ?"

"Không chỉ có thế..."

Túc Không hô một tiếng, võ giả còn lại đồng loạt thắp sáng thần binh, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo tự hào.

"Thần binh... Tất cả đều là thần binh! ? Các ngươi, từ nơi nào lấy được nhiều thần binh như thế? !"

Đậu Xuất tiếng nói đã dị thường khô khốc, hai mắt kích động hiện đầy tia máu.

Chỉ nghe Túc Không trịnh trọng nói: "Đậu lão tiền bối, những thần binh này tất cả đều do Vân Phàm tông sư cho chúng ta , hơn nữa trên người hắn còn có rất nhiều thần binh cùng bí mật, trực tiếp liên quan tới võ đạo quật khởi, cho nên chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp đem Vân Phàm đưa về , tuyệt đối không thể để cho Thánh Địa phá hư tiếp dẫn đại trận."

Nghe Túc Không nói như thế, Đậu Xuất hô hấp cũng trở nên dồn dập, hai mắt đỏ bừng liếc qua Thánh Địa nhất phương, lúc này nếu như đối phương dám làm loạn, hắn tuyệt đối liều cái mạng già của mình.

...

"Phải đóng tiếp dẫn đại trận!"

Khương Thừa Tổ vẫn không từ bỏ, giọng nói đạm mạc nói: "Đậu tiền bối, võ đạo các ngươi không phải vẫn tự xưng lòng mang thương sinh sao? Hiện tại chính là thời điểm quan hệ tới an nguy của thiên hạ thương sinh, nếu như không đóng tiếp dẫn đại trận, đến lúc đó sẽ có vô số sanh linh đồ thán."

"Rắm chó!"

Đậu Xuất tức giận gầm hét lên: "Vân Phàm không chỉ có là đại biểu cho võ đạo, hơn nữa chém giết rất nhiều yêu ma, đối với nhân tộc có cống hiến khổng lồ. Nhưng các ngươi một lòng muốn dồn hắn vào chỗ chết, các ngươi mới thật sự là đại nghịch bất đạo! Huống chi, trên người Vân Phàm có bí mật giúp cho võ đạo quật khởi, nếu như võ đạo chúng ta quật khởi, sẽ có năng lực bảo vệ càng nhiều người."

Tâm Vô Lệ lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Cưỡng từ đoạt lý!"

"Vậy cũng so với đám ngụy quân tử giả bộ đạo mạo các ngươi còn tốt hơn nhiều!"

Đậu Xuất đã chuẩn bị hoàn toàn trở mặt với Thánh Địa, cũng bất kể cái gì mặt mũi: "Đừng quên, tất cả phiền toái hiện tại đều do Thánh Địa các ngươi gây ra, còn muốn để cho người khác chùi đít cho các ngươi, các ngươi rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không! ?"

"Nhiều lời vô ích, động thủ!"

Quát to một tiếng, Lãnh Vô Yên không có chút dấu hiệu nào xuất thủ, một đạo tiên thuật đánh vào thủy tinh trụ, đem nó đánh thành bụi phấn.

"Ong ong ông! ! !"

Tiếp dẫn đại trận bị ảnh hưởng, trận văn chung quanh chớp động, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào!

"Dừng tay!"

Khương Công Vọng quát to một tiếng, Đậu Xuất lại càng giận không kềm được, đồng thời xuất thủ muốn đem Lãnh Vô Yên ngăn cản.

Mà Lãnh Vô Tình cũng không chậm trễ, mang theo người của Thánh Địa đồng loạt xuất thủ.

Song phương ra tay, tranh đấu không nghỉ!

...

"Oanh!"

"Rầm rầm rầm!"

Tranh Hoàng đại điện, đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ĩ, tu sĩ chung quanh quảng trường quay đầu nhìn lại, tất cả đều sửng sờ.

Chỉ thấy đại điện nguy nga sụp đổ, từng đạo thân ảnh từ trong kiến trúc sụp đổ vọt ra.

Vừa lúc đó, cả Hoàng thành cũng lay động, càng diễn càng liệt, thậm chí ngay cả mặt đất trên quảng trường cũng xuất hiện từng đạo nứt nẻ.

Trên hoàng thành, phong vân biến sắc, oán khí bao phủ, phảng phất toàn bộ thiên địa đều sụp đổ vậy.