Đại Càn lập quốc vạn năm, mặc dù tự lập tự chủ, không bị Thánh Địa thao túng, nhưng thế lực của Thánh Địa vẫn thẩm thấu vào từng góc nhỏ của Đại Càn, nhất là tiên đạo thế lực, cơ hồ đã thành tay sai cho Thánh Địa, bởi vậy mới cần có võ đạo thế lực tới cân bằng.
Thậm chí trong hoàng tộc, cũng có tai mắt của Thánh Địa.
Chỉ là Đại Càn lịch đại quốc chủ cũng không phải hạng người vô năng hèn yếu, cộng thêm có tổ chế ước thúc, vô luận Thánh Địa giở trò thế nào, hoàng tộc thủy chung vẫn duy trì tính độc lập cùng thái độ trung lập của mình.
Dĩ nhiên, trong hoàng tộc không thiếu người sùng mỵ Thánh Địa, dù sao trong Thánh Địa có vô số thiên tài địa bảo, con đường trường sinh càng thêm bằng phẳng.
Dần dần nội bộ hoàng tộc chia làm hai phe phái, một phương muốn dựa vào Thánh Địa, một phương lại muốn độc lập tự chủ.
Khương Thái Ất cùng Khương Vô Tà chính là đứng về phía độc lập tự chủ, bọn họ một người là quốc chủ của Đại Càn, một người là thái tử của Đại Càn, chính là nhân vật lãnh tụ chân chính trong hoàng tộc, cho nên thái độ của bọn hắn quyết định Đại Càn trăm năm quốc vận.
Khương Thái Ất thiết huyết cùng cường thế, để cho rất nhiều người trong hoàng tộc cũng cảm thấy bất an, cũng làm cho Thánh Địa cảm thấy bất an. Nếu như xuất hiện một Khương Thái Ất thứ hai, không biết lại có bao nhiêu người nhức đầu . Vì vậy, Khương Vô Tà đã trở thành cái gai trong mắt Thánh Địa cùng với phe phái còn lại trong hoàng tộc.
Mà diệt trừ Khương Vô Tà, một mặt có thể đả kích Khương Thái Ất, mặt khác có thể chọn lập thái tử lần nữa, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Trong nhiều năm sau, thái tử kế vị, chính là Đại Càn nằm ở trong tay Thánh Địa.
Lại là tiết mục tranh giành quyền lực trong hoàng tộc, mà Khương Vô Tà đã thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu giữa Thánh Địa và Đại Càn hoàng tộc.
Đáng hận nhất vẫn là Thánh Địa, dã tâm bừng bừng, muốn thâu tóm toàn bộ Đại Càn cổ quốc khí vận, quả thực là tụ tập cái lợi trong toàn thiên hạ, hòng mưu toan cho bản thân.
Trước mặt giống như chánh đạo diễn xuất, tác phong làm việc lại hoàn toàn như ma đạo.
Cùng phản ứng của Vân Phàm bất đồng, Tà Thần chẳng thèm để ý nằm úp sấp ở bên cạnh, thân là tà linh vương, hắn không biết đã chứng kiến bao nhiêu hắc ám trong nhân tính, chớ nói gì đến đồng tộc bài xích, ruột thịt hãm hại, cho dù là cốt nhục tương tàn hắn cũng thấy quá nhiều.
"Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?"
Nghe Vân Phàm hỏi, Khương Vô Tà lạnh lùng nói: "Nếu hai chân đã khôi phục, ta muốn nghĩ biện pháp đi ra ngoài. Sau đó... Quét sạch nội bộ hoàng tộc, chống đỡ sự xâm hại của Thánh Địa."
"Đi ra ngoài? Ngươi biết cách đi ra ngoài sao? !"
Vân Phàm ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, lại thấy Khương Vô Tà cười khổ lắc đầu: "Thật ra ta cũng không biết đi ra ngoài như thế nào, mới đầu ngã xuống đây, ta cũng giống ngươi, thường xuyên điều tra tình huống bên ngoài, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì, sau đó vì giữ lại sinh cơ của hai chân, ta lợi dụng bí thuật cưỡng đoạt sinh cơ của một cây cổ thụ, ngồi ở đây trong huyệt động, nếu như không phải là ngươi rơi xuống nơi này, sợ rằng qua không bao lâu nữa, ta sẽ bỏ đi thân thể này, chuyển sang tu luyện quỷ linh chi đạo."
"..."
Trầm ngâm chốc lát, Vân Phàm nhìn bia mộ bên cạnh hỏi: "Nơi này đến tột cùng là địa phương nào? Những thứ này thật sự là bia mộ sao? Phía ngoài cũng đều là thế sao?"
"Vân Phàm huynh đệ, ngươi đi theo ta."
Dứt lời, Khương Vô Tà hướng ngoài động mà đi, Vân Phàm mang theo Tà Thần theo ở phía sau.
...
"Rầm rầm rầm —— "
Sấm sét vang dội, đinh tai nhức óc.
Cùng trong động đất yên tĩnh so sánh, phía ngoài phảng phất chính là một thế giới khác.
"Vân Phàm tiểu tử, đây... đây là địa phương nào?"
Tà Thần bộ lông lóe sáng, trợn mắt hốc mồm nhìn về phía trước, cảnh tượng bình thường của luyện ngục lôi lung khiến nó thất thần.
Bia mộ như biển, xương trắng như núi.
Cho dù Tà Thần kiến thức rộng rãi, dung hợp tàn niệm của viễn cổ thần ma, giờ khắc này trong lòng cũng vô cùng rung động.
Vân Phàm không trả lời câu hỏi của Tà Thần, bởi vì hắn cũng không biết đây là địa phương nào.
"Kia đều là bia mộ của tuẫn đạo giả."
Thanh âm của Khương Vô Tà vang lên, mang theo thâm trầm cùng kính trọng.
"Tuẫn đạo giả kà gì?"
Vân Phàm lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện trầm trọng của Khương Vô Tà, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường.
Chỉ nghe Khương Vô Tà sắc mặt nghiêm nghị nói: "Tuẫn đạo giả chính là nhân tộc tiên liệt, vì hàng tỉ con dân nhân tộc, vì đạo nghĩa trong lòng, mà cam nguyện hy sinh tánh mạng của mình. Bọn họ dùng thân thể của mình, bổ khuyết vết nứt thâm uyên, trấn áp tai họa, vì vậy mới có ngọn núi đầy xương trắng kia..."
...
Vạn cổ năm tháng trước đây, ba đại bộ lạc hoàng triều thống ngự toàn bộ mảnh đất này.
Lúc đó Đại Càn chưa lập quốc, chỉ là một bộ lạc nho nhỏ ở biên hoang, nhân khẩu thưa thớt, càng không có cường giả.
Đột nhiên có một ngày, thiên cơ dị tượng, quần tinh rơi xuống, Thánh Linh đại lục phát sinh kịch biến, sau động đất biên hoang chi địa xuất hiện một vết nứt khổng lồ, một cuộc tiên ma chi tranh thoáng chốc triển khai ở nơi này.
Ba đại bộ lạc hoàng triều toàn lực trấn áp , ma đạo cuối cùng bại lui, hơn nữa lập ra tứ cực chi thành, dùng vô thượng thần thông, đem vết nứt thâm uyên phong ấn bên dưới, hơn nữa ra lệnh cho Khương thị bộ lạc đời đời trông chừng phong ấn.
Nhưng nhiều năm sau, linh thú thành hoạ, yêu ma phủ xuống, một cuộc đại kiếp quét qua toàn bộ Thánh Linh đại lục.
Ở trong tràng đại kiếp này, ba đại bộ lạc hoàng triều tan thành mây khói, truyền thừa đoạn tuyệt, văn minh của nhân tộc trọng thương.
Mà Khương thị bộ lạc bởi vì trông chừng phong ấn, hàng năm sống ở trong tứ cực thành, ngược lại tránh khỏi kiếp nạn này, hơn nữa chiếm được một bộ phận truyền thừa của ba đại bộ lạc vương triều.
Trận đại kiếp này cũng không kéo dài quá lâu, nhưng lại mang lại đả kích cực lớn cho nhân tộc, làm cho hàng tỉ sanh linh đồ thán.
Đại Càn chính là dưới điều kiện khó khăn này, thành lập Đại Càn hoàng thành, chất chứa lấy hi vọng sinh tồn của nhân tộc tại mảnh đất biên hoang này.
Nhưng mà mọi chuyện còn chưa kết thúc...
Ma đạo ngủ yên nhiều năm, tái nhập đại địa, muốn nhúng tay vào thiên hạ, phá vỡ phong ấn.
Vì ngăn cản dã tâm của ma đạo, tiên ma chi tranh lần thứ hai lại khai mào.
Đáng tiếc không có ba đại bộ lạc hoàng triều trấn áp, tiên ma chi tranh lần này dị thường thảm thiết, Đại Càn liên hợp với Thánh Địa cùng Đông Hải thế lực, phải trả một cái giá cực lớn. Mà Đại Càn đế đô cùng tứ cực thành hoàn toàn biến thành phế tích, vô số cường giả cùng nhân tộc chiến sĩ táng thân trên tiên ma chiến trường.
...
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Tiên đạo liên tiếp bại lui, ma đạo từng bước tiến tới gần, cuối cùng phong ấn bị ma đạo phá vỡ, vết nứt thâm uyên tái hiện thế gian, vô số yêu ma từ trong thâm uyên lao ra ngoài.
Chứng kiến ma họa sẽ phủ xuống một lần nữa, một vị võ đạo Thánh Giả lao vào trong vết nứt, tự bạo thân thể huyết nhục ngăn cản yêu ma phủ xuống.
Cử động này rung động toàn bộ võ giả, cho nên bọn họ tụ họp ở chung một chỗ, dùng mười tỷ thân thể huyết nhục, đem phong ấn khuyết khẩu lấp đầy.
Đây là thời khắc huy hoàng nhất của võ đạo, cũng là thời khắc võ đạo bắt đầu suy bại.
Bất quá hy sinh của tuẫn đạo giả để cho tiên đạo nhất phương tranh thủ thời gian quý giá, Cấm Đoạn sơn mạch Tôn giả rốt cục chạy tới, đem ma đạo đả thương, một lần nữa đem vết nứt phong ấn, hơn nữa dùng đại pháp lực đại thần thông thu vào trong động thiên bí cảnh, do Khương thị hoàng tộc đời đời trông chừng.
Rồi sau đó Đại Càn gầy dựng lại, dùng long mạch trấn áp quốc vận, vừa lập ra tứ tượng tứ cực trận pháp thủ hộ, chính là Đại Càn Hoàng thành hôm nay.