"Ngươi tới đây làm gì? Nơi đây không hoan nghênh sự có mặt của ngươi!"
Thiên Hà đám người nhìn rõ người vừa tới nhất thời sắc mặt trở nên không vui.
Tạ Lạc Nhi chuẩn bị mở ra trận pháp ngăn cản đối phương bên ngoài tiểu viện, nhưng Thiển Y lại bảo nàng dừng lại.
Người này mặc một bộ quần áo rách rưới, lưng đeo một chiếc thạch quan cũ kỹ, toàn thân buộc đầy xích sắt, không phải Bí Định Thiên thì còn có thể là ai.
Người này là người đắc tội với Thánh Địa, từng ở Lạc Nhật thành cứu Tiêu Dật Long, lại có mặt trên tiên vũ đại hội thay Vân Phàm ngăn cản Khương Thừa Tổ đám người, luôn miệng nói muốn đánh một trận công bằng với Vân Phàm, mang hắn trở về Thánh Địa... Không biết hắn là địch hay là bạn.
Bí Định Thiên trừng mắt, lạnh lùng liếc nhìn chúng nhân nói: "Vân Phàm nợ ta một trận đánh, ta sợ hắn chạy trốn, cho nên mới chờ ở nơi này, các ngươi là bằng hữu của hắn, ta tin tưởng hắn sẽ không bỏ rơi các ngươi mà rời đi một mình đâu."
Thiên Hà đám người trong lòng oán giận mắng thầm, vẻ mặt Thiển Y chuyển sang lạnh lẽo: "Các hạ làm vậy chính là uy hiếp hay sao?"
"Các ngươi nghĩ thế nào cũng được."
Bí Định Thiên không hề quan tâm đi tới trong viện, tìm một góc tối không có người nào ngồi xuống, sau đó đem thạch quan đặt bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve.
Thấy Bí Định Thiên làm như thế, Thiên Hà đám người cũng không biết phải nói làm sao, người kia hành động tự tiện như mình là người trong nhà vậy!
Thiên Hà nói nhỏ: "Thiển Y Thánh nữ, bây giờ phải làm sao đây? Có muốn đuổi hắn đi hay không?"
"Không cần, cứ để cho hắn ở lại đi."
Thiển Y nhẹ nhàng đáp lời, trong lòng nàng người này tuy là tội nhân của Đại Càn Thánh Địa, nhưng khí độ bất phàm làm việc quang minh chính đại, ở lại đây cũng không có vấn đề gì.
"Mọi người theo ta vào trong này đi, lần này ta bế quan có chút thu hoạch, ta sẽ giảng giải cho mọi người."
Thiển Y gọi mọi người, sau đó kéo tay Vân Mục đi vào đại sảnh.
Đợi mọi người rời đi, toàn bộ tiểu viện rộng lớn chỉ còn có một mình Bí Định Thiên, quả thật cảm giác có chút cô đơn lạc lõng.
Bí Định Thiên cũng đã quen với việc một mình, hai mắt tựa như mở lại tựa như nhắm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
————————————
Động thiên bí cảnh, phía dưới lôi uyên.
Hôm nay cách ngày Vân Phàm rơi xuống nơi đây đã khoảng một tháng.
Trong một tháng này, Vân Phàm chưa từng nghỉ ngơi, trừ tu luyện ra, chính là thăm dò lôi lung, hy vọng có thể tìm được thông lộ rời khỏi nơi này.
Đáng tiếc chính là tìm suốt một tháng, Vân Phàm vẫn không tìm thấy đường ra, phảng phất mình đang trong một thế giới khác, mà thế giới này hoàn toàn phong bế với thế giới bên ngoài.
Chỉ là quá trình này không phải hoàn toàn không được lợi ích gì.
Được vô tận lôi đình cùng Hồi Quang tiên thuật rèn luyện không ngừng, lực lượng của Vân Phàm tăng lên không ít, thân thể càng thêm rắn chắc, mạnh mẽ như kim cương, binh khí cũng khó làm thương tổn.
Mặt khác, Vân Phàm dần dần thích ứng cuộc sống tại nơi này, ban đầu hắn chỉ có thể kiên trì từ ba đến năm tức trong lôi lung, đến hiện tại căn bản có thể ở lại trên trăm tức, tiến bộ không thể nói là không lớn.
Hơn nữa thi thể lôi linh phía ngoài huyệt động, từ nửa tháng trước đã được lôi thiền đang trọng thương thu vào kim kén, tâm hạch của nó bị lôi thiền dần dần hấp thụ, giờ phút này đang lâm vào trong ngủ say.
...
"Khương Vô Tà, đây là gì vậy?"
Vân Phàm lê thân thể mỏi mệt trở lại huyệt động, đem tấm bia đá cao chín thước khiêng ở trên vai đặt trước mặt Khương Vô Tà.
Suốt một tháng không nói một lời, nghe Vân Phàm đột nhiên mở miệng hỏi mình, Khương Vô Tà cảm thấy hơi kinh ngạc, nhất là nghe đối phương trực tiếp gọi tên của mình, cảm giác càng thêm không tự nhiên.
"Ách! ?"
Nhìn tấm bia đá trước mặt, con ngươi của Khương Vô Tà co rút, vội hỏi ngược lại: "Ngươi đã xông vào mộ địa của tuẫn đạo giả ư?"
"Tuẫn đạo giả? Mộ địa? Thứ này thật sự là bia mộ ư?"
Vân Phàm hơi nhíu chân mày, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh cực kỳ rung động lúc trước.
Ở trung tâm của lôi lung, có vô số tấm bia đá như vậy, ít cũng phải mười tỷ tấm bia, nếu như mỗi một tấm bia đại diện cho một sinh mệnh đã tiêu biến, chẳng phải là nói nơi đây mai táng mười tỷ bộ hài cốt hay sao!
Sau đó Vân Phàm không khỏi liên tưởng đến ngọn núi xương cốt cao vút giữa lôi lung, thứ này không phải xương cốt của tuẫn đạo giả bồi đắp mà thành đấy chứ!
Nếu quả thật như vậy, Vân Phàm không thể nào tưởng tượng nổi nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.
"..."
Trong lúc Vân Phàm trầm mặc , thần hồn khẽ ba động, một đạo thân ảnh hắc bạch xuất hiện ngay bên cạnh.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi quả nhiên mạng lớn, như thế mà cũng không chết!"
Tà Thần đã khôi phục trạng thái bình thường, hưng phấn nhảy đến trên người Vân Phàm, sau đó vội vàng hỏi: "Đại gia hỏa kia đâu?Đã giải quyết nó chưa?"
"Rồi, ngày đó lôi linh bị lôi thiền phóng thích một tia bổn nguyên khí tức đánh chết rồi, hơn nữa tâm hạch của lôi linh đã bị lôi thiền ăn hết, nên lúc này nó đang ngủ say."
Vân Phàm gật đầu, không hề có ý kiêng kỵ Khương Vô Tà.
"Lôi thiền tên này đúng là gặp được tạo hóa a!"
Tà Thần ghen tỵ hừ lạnh, vẻ mặt lộ rõ nét không vui.
Lần này vì cứu người mà hắn liều cả cái mạng già, kết quả không được phân một chút lợi ích nào, làm sao mà vui cho nổi, cũng may còn giữ được một mạng, không thì không biết tới chỗ nào để kêu oan đây.
Càng nghĩ càng khó chịu, Tà Thần chỉ chỏ Vân Phàm không ngừng mắng nhiếc, đáng tiếc người sau đã quá quen với cảnh này không thèm để ý chút nào.
"Di, Vân Phàm tiểu tử, tiểu tử tóc trắng kia là ai vậy?"
Tà Thần thấy Vân Phàm giương bộ mặt giữ nguyên chẳng hề thay đổi, cũng không buồn mắng thêm, cho nên chuyển sự chú ý sang Khương Vô Tà.
"Trắng... tiểu tử tóc trắng?"
Khương Vô Tà khóe mắt giật giật, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị. Hắn lần đầu tiên nghe thấy có người gọi mình như thế, cảm thấy cực kỳ tùy ý, lại tựa như cực độ tự nhiên.
"Đây là tiên linh của ngươi sao? Thật là một tiểu tử hay ho ..."
Khương Vô Tà bất ngờ đánh giá một câu, Tà Thần tựa như bị đâm trúng yếu huyệt, hướng về phía Khương Vô Tà gầm thét: "Tiểu tử cái gì! ? Ngươi mới là tiểu tử! ? Tiểu tử nhà ngươi mới nhỏ, toàn thân từ trên xuống dưới đều nhỏ! Ngươi không những nhỏ, còn tàn phế... Bổn tôn chính là Tà Thần oai phong, ngươi dám gọi bổn tôn là tiểu tử? Có tin bổn tôn sẽ ăn ngươi hay không! ?"
Tà Thần ở trong cơ thể của Tiểu Ngu, vì vậy tiếng nói cực kỳ non nớt, vốn dĩ lời nói chanh chua ác độc, nhưng qua miệng của hắn lại thành ra đáng yêu kỳ lạ .
Khương Vô Tà vốn cũng không để tâm, nhưng nghe được chữ "tàn phế", sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt tỏa ra hận ý cùng sát cơ ngập trời.
"Ngươi dám nhục mạ Bổn cung sao! ?"
Trong tiếng quát lạnh lùng, mi tâm của Khương Vô Tà tỏa ra lệ khí điên cuồng, đỉnh đầu chợt hiển hóa một tòa tháp cao chín tầng, xanh vàng rực rỡ, tôn quý bất phàm.
"Ách, khó trách không thấy ngươi đi lại, thì ra chân của ngươi đã gãy."
Lúc này, thanh âm của Vân Phàm bỗng nhiên vang lên, tựa như hơi bất ngờ, nhưng không có ác ý gì. Nhưng những lời này của hắn chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, đốt cháy sự điên cuồng trong lòng của Khương Vô Tà.
Đường đường là Thái tử Điện hạ của Đại Càn cổ quốc, hôm nay hai chân đã gãy, trở thành tàn phế, sống trong lao tù chẳng khác gì một con chó thế này!
Khương Vô Tà có thể nhịn đến hiện tại đã là tâm tính rèn luyện cực tốt rồi.
Nhưng Vân Phàm cùng Tà Thần trong lúc lơ đãng vạch trần nỗi đau của hắn, trong nháy mắt làm hắn cảm thấy khuất nhục tức giận, hận ý điên cuồng nhanh chóng bành trướng.
"Các ngươi chết đi cho Bổn cung!"
Lại một tiếng quát vang, cửu trọng kim lâu như đổ ập về phía Vân Phàm cùng Tà Thần!