Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 78: Tà linh

Tà linh, chính là ác niệm trong thiên địa biến hóa mà thành.

Trong truyền thuyết, thiên địa ban đầu, hỗn độn sơ khai, thiện ác khó phân.

Chợt có thần nhân hàng thế, một tay khai thiên, diễn biến âm dương, từ đó mới phân thành thiện ác.

Thiện niệm là chính, diễn hóa thành vạn linh, ác niệm là tà, bất tử bất diệt.

...

Ban đầu vừa mới bước vào nơi này, Thiển Y cũng biết là không ổn.

Nơi này chẳng những tà sát bao trùm, ngay cả Tinh La Bàn nàng dùng để định vị cũng mất đi hiệu dụng, hiển nhiên đây là một vùng đất hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới. Nếu không phải nàng có năng lực cảm giác mạnh mẽ, sợ rằng lúc này đã lạc ở bên trong hắc vụ này rồi.

Cho dù như thế, không có Tinh La Bàn chỉ dẫn, Thiển Y khó lòng phân biệt được phương hướng.

"Cạc cạc!"

"Cạc cạc —— cạc cạc —— cạc cạc —— "

Lúc này, Thiển Y hãm sâu trong vòng vây của tà linh, mặc cho tiên thuật tung hoành, cũng không thể xua tan hết thảy.

Ở cách đó không xa, là một cỗ bạch cốt trầm trầm, phía trên tà sát khí tức nồng đậm.

Không giống như yêu ma, yêu ma ít ra còn có thể coi là sinh linh. Mà tà linh không có có sinh mạng khí tức, vô hình vô tướng, biến đổi thất thường, toàn thân hắc khí bao phủ, thỉnh thoảng truyền đến ba động làm người khác run lên, phảng phất như tiếng gào thét đâm thẳng vào tận linh hồn.

Thiển Y thân là truyền nhân của Thánh Địa, đối với tà linh tự nhiên sẽ không xa lạ, nhưng đám tà linh này không giống như sinh ra từ thiên địa, mà là ác niệm trong lòng người ngưng tụ, mặc dù không quá cường đại, nhưng càng giết càng nhiều, liên miên không dứt.

Vì vậy, mặc cho Thiển Y có bản lĩnh thông thiên, cũng không chống nổi vô tận tà linh. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng hao hết tâm lực, bao phủ trong đám tà linh này, có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng uổng công.

Điểm này ngay cả Sài gia phụ tử cũng không dự liệu được.

...

"Ông!"

"Rầm rầm rầm —— "

Tiên thuật cuồng bạo, khí lãng thôn thiên.

Lại là một tầng tiên thuật đánh ra, Thiển Y khí thế bỗng tăng lên, tóc đen phiêu dật, tử y phấp phới, khí tức của tiên đạo cường giả nhất thời hiển lộ.

Chỉ tiếc đám tà linh này không hề có linh trí, chỉ dựa vào bản năng mà hành động, chứng kiến cảnh này càng điên cuồng lao về phía Thiển Y.

Tà linh chung quanh bị Thiển Y đánh tan, cũng không lâu lắm lại tụ tập với nhau một lần nữa.

Cứ liên miên tuần hoàn không dứt, không hề trở ngại!

Thiển Y sắc mặt ngưng trọng, tự biết không thể kéo dài, cho nên xuất thủ toàn lực.

"Oành!"

"Xuy xuy xuy ~~~ "

Hai đạo phong linh hoàn đồng thời xuất hiện trên đỉnh đầu của Thiển Y, trong giây lát, hai con lôi điểu lao ra.

"Ngự linh!"

Một tiếng quát nhẹ, lôi điểu hóa thành lôi đình chi kiếm.

Ở dưới sự khống chế của Thiển Y, song kiếm đem tà linh lao tới đánh tan.

"Khúc khích!"

Lôi đình phảng phất chính là khắc tinh của tà tinh, nơi lôi đình quét qua, toàn bộ tà linh biến thành bụi phấn.

Thấy thế, tinh thần của Thiển Y rung lên, thần hồn ba động càng thêm mãnh liệt.

"Cạc cạc!"

"Cạc cạc —— cạc cạc —— cạc cạc —— "

"Sưu! Sưu! Sưu!"

Bóng kiếm bay múa, lôi quang lóe lên.

Mặc dù bị lôi đình khắc chế, tà linh vẫn không hề mỏi mệt lao về phía Thiển Y, mà thời gian càng dài, tà linh tụ tập ở chung quanh càng đông đảo.

Thiển Y mấy lần muốn phá vòng vây, nhưng không có Tinh La Bàn chỉ dẫn, ngược lại lại lao sâu vào nơi tà linh dày đặc.

...

"Sưu! Sưu! Sưu!"

"Ong ong ông!"

Kiếm vũ cùng tiên thuật bay lượn, lôi đình cùng điện quang đan xen.

Đối mặt với tầng tầng lớp lớp tà linh, Thiển Y cuối cùng cũng cảm nhận được mệt mỏi. Tuy nàng là Thánh nữ, nhưng dù sao không phải Thánh Linh, không thể nào chiến đấu vĩnh viễn không mỏi mệt. Hơn nữa hiện tại nàng không thể xác định được phương hướng, chỉ có thế đánh loạn mà thôi.

Hiện tại nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ mình thật sự phải chết ở đây?

Lần đầu tiên, trong lòng Thiển Y dâng lên cảm giác vô lực, khóe miệng hiện lên sự chua xót. Chính mình cuối cùng vẫn chỉ là một người mù, cho dù thiên phú tốt thì sao, cảm giác mạnh mẽ hơn nữa, cũng có địa phương mà mình không thể nào chạm tới.

"Cạc cạc!"

"Cạc cạc —— cạc cạc —— cạc cạc —— "

"Oanh!"

Một tiếng kình khí chấn vang, Thiển Y cảm thấy sửng sốt.

Nàng bỗng nhiên cảm ứng được cách đó không xa, trừ tà linh ra còn có một loại khí tức khác.

Đây là khí tức sinh mệnh của con người, người này đồng thời chiến đấu cùng với tà linh, hơn nữa đang hướng phía này tiến tới... Tựa như mỗi một bước đều rất khó khăn, nhưng mỗi bước cũng tràn đầy kiên định.

"Các hạ là ai? Nơi đây hung hiểm, nhanh nhanh rời khỏi chỗ này đi!"

Thiển Y vẻ mặt không hề mừng rỡ, bởi vì nàng biết sự kinh khủng của tà linh, trừ phi có phương pháp khắc chế, nếu không đến cũng chỉ là uổng mạng mà thôi.

Người này hiện tại chạy tới nơi này, rõ ràng là muốn giúp Thiển Y. Nếu đối phương có hảo tâm, nàng sao có thể nhẫn tâm để cho đối phương chết chung với mình được.

"..."

Người này không nói gì, tiếp tục chiến đấu .

Hắn không tiến về phía Thiển Y nữa, ngược lại một mình chống đỡ một mặt, san sẻ áp lực với nàng.

"Oanh!"

"Oanh! Oanh! Oanh!"

"Cạc cạc!"

"Cạc cạc —— cạc cạc —— cạc cạc —— "

Một canh giờ trôi qua, người này vẫn không ngừng lại.

Hai canh giờ trôi qua, người này vẫn không ngừng.

Ba canh giờ... Bốn canh giờ...

Thiển Y mới ban đầu cố gắng khuyên ngăn, càng về sau càng khổ sở, cho đến cuối cùng chỉ có thể trầm mặc, thậm chí khóe mắt còn có lệ quang.

Đối phương cố gắng như thế, chính mình làm sao có thể dễ dàng chấp nhận.

Cho nên, Thiển Y không làm hắn phân tâm, toàn tâm toàn ý thi triển tiên thuật, đồng thời khống chế lôi kiếm công kích!

...

"Cạc cạc!"

"Cạc cạc —— cạc cạc —— cạc cạc —— "

"Két!"

Không biết qua bao lâu, đám tà linh đột nhiên truyền tới dị động, dẫn tới Thiển Y chú ý.

"Xuy! Xuy! Xuy!"

"Ong ong!"

Một đạo ý cảnh nóng bỏng đột nhiên sinh ra, mang theo khí tức quang minh chánh đại, mênh mông cuồn cuộn huy hoàng.

Đang lúc ý cảnh hiện lên, hắc ám rút lui, tà linh phảng phất phảng phất nhìn thấy thứ gì kinh khủng, khẽ run rẩy, sau đó lập tức giải tán.

Cảm giác được áp lực chung quanh biến mất trong nháy mắt, Thiển Y không khỏi giật mình, đôi mắt không linh hướng bên kia nhìn lại.

...

"Ngươi, là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?"

Thiển Y cố nén chua xót trong lòng, vội hỏi người vừa tới.

Nàng có cảm giác mãnh liệt, chính mình quen biết người này, nhất định quen biết người này, nếu không đối phương không thể nào xả thân quên cả mạng sống trợ giúp chính mình. Nhưng mà, nàng ở trên người đối phương lại không cảm nhận được khí tức thân quen.

Thẳng thắn mà nói, Thiển Y mù hai mắt, cho nên tâm của nàng càng thêm nhạy cảm, tình cảm của nàng càng thêm sung túc.

Từ khi nàng hiểu chuyện tới nay, đã không tiếp nhận sự trợ giúp của người khác, một lần cũng không. Nàng đã không nhớ nổi cảm giác được người khác quan tâm là thế nào, nàng cũng không nhớ được, được người trợ giúp có cảm thụ thế nào.

Bởi vì nàng có tôn nghiêm của chính mình, nàng có kiêu ngạo của chính mình. Nàng hi vọng trong mắt của mọi người nàng cũng giống người thường , nàng hi vọng chính mình có thể vĩnh viễn kiên cường như vậy.

"..."

"Ngươi, tại sao không nói gì?"

Giống như nghĩ đến điều gì, Thiển Y bỗng nhiên kinh ngạc: "Ngươi chính là người tu luyện trên vách đá sao? Tại sao ngươi lại tới đây?"

"..."

"Ngươi đi theo ta sao?"

"..."

Thấy đối phương không trả lời, Thiển Y cũng không tức giận, tâm tư dần dần bình phục lại: "Tại sao ngươi lại đi theo ta?"

"Ta, ta thấy mắt ngươi không nhìn thấy, sợ ngươi gặp nguy hiểm, cho nên... đi theo xem một chút."

Vẫn là thanh âm khô khốc của Vân Phàm, lộ ra khó khăn cùng mỏi mệt .

Trải qua chiến đấu vừa rồi, cơ hồ tiêu hao toàn bộ thể lực của Vân Phàm, hắn bây giờ còn có thể đứng, đã rất cố gắng rồi.

Chẳng qua những lời này của Vân Phàm, lại khơi dậy tâm tư của Thiển Y.