Hồi Quang tiên thuật! Hồi Quang tiên thuật! Hồi Quang tiên thuật!
Vân Phàm liên tiếp không ngừng vì Mục Hồng Nương thi triển Hồi Quang tiên thuật, cảm giác mệt mỏi dâng lên trong tâm trí. Hắn bây giờ tu vi còn chưa đạt đến Trúc Cơ, thi triển tiên thuật vốn đã quá sức của mình, sử dụng ba tới năm lần đã thành cực hạn, huống chi còn đang bị trọng thương nữa.
Bảy lần, tám lần, chín lần...
Mười lần, mười một lần, mười hai...
Mỗi một lần thi triển, sắc mặt Vân Phàm lại tái nhợt thêm một phần, quang thải trong mắt cũng mờ dần, thậm chí ngay có mái tóc cũng trở nên khô vàng, đây chính là dấu hiệu của sinh mệnh tiêu hao.
Thấy tình thế như vậy, mọi người chung quanh đều sững sờ tại chỗ.
"Tiểu tử này, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao!"
"Đúng vậy đúng vậy a, hiển nhiên là không muốn sống nữa rồi!"
"Cứ tiếp tục thi triển như thế, người còn chưa cứu sống được, chính mình đã lăn ra chết rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy a, hiển nhiên là lăn ra chết rồi!"
Hắc Trần cùng Hồng Trần nhị lão phối hợp nói chuyện với nhau, không thèm để tâm tới ánh mắt căm tức của mọi người chung quanh.
Lúc này, lão Thập Bát trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, một mặt muốn ngăn cản hành động ngu ngốc của Vân Phàm, nhưng mặt khác hắn lại hi vọng Vân Phàm có thể cứu sống được Mục Hồng Nương. Dù sao, một người là thiếu niên mà hắn vô cùng thưởng thức, một người lại là nha đầu mà hắn nhìn từ nhỏ tới giờ.
Tâm tình giống như lão Thập Bát còn có Nhiếp Trần, một người là nữ tử vẫn luôn yêu mình, một người lại là huynh đệ của mình! Nếu nói khó xử, người nào có thể khó xử hơn hắn chứ? Hắn đã mấy lần mở miệng khuyên can, nhưng Vân Phàm vẫn tiếp tục không ngừng.
"Đủ rồi! Thật sự đã đủ rồi!"
Nhiếp Trần túm chặt lấy cổ tay của Vân Phàm, thân thể khẽ run run, con mắt đã ươn ướt!
"Để cho... ta... thử... thử một chút nữa..."
Vân Phàm khó nhọc tránh né Nhiếp Trần, lại thi triển một đạo Hồi Quang tiên thuật rơi vào trên người của Mục Hồng Nương.
Hồi Quang tiên thuật!
Hồi Quang tiên thuật! Hồi Quang tiên thuật! Hồi Quang tiên thuật!
...
Có lẽ là do chấp nhất, có lẽ là do không nỡ rời đi, Nhiếp Trần đột nhiên cảm nhận được Mục Hồng Nương nằm trong lồng ngực khẽ giật mình, sinh cơ yếu ớt dần dần tăng lên, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận.
Mà ngược lại, khí tức trên người Vân Phàm ảm đạm, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc trở thành xám trắng.
Vân Phàm đã làm được, hắn thật sự làm được rồi. Hắn tiêu hao lực lượng sinh mệnh của mình, đổi lại một mạng của Mục Hồng Nương.
"..."
Người chung quanh trầm mặc, không khí nồng đậm cảm thương.
"Vân Phàm... Cám ơn ngươi... Cám ơn..."
Nhiếp Trần nhìn Vân Phàm cảm kích, tâm tình phức tạp khó nói thành lời. Thật ra giữa huynh đệ với nhau không cần nhắc tới hai chữ "cảm ơn", nhưng hắn không thể cầm lòng nói lời cảm tạ, đây không chỉ là ân cứu mạng, mà còn cứu cả tâm của hắn.
Vân Phàm lắc đầu, nửa quỳ trên mặt đất thở hổn hển đầy suy yếu, mí mắt nửa khép nửa mở.
...
...
Chém giết càng lúc càng thêm kịch liệt, song phương đều có thương vong, nhất là phía biên quân, trải qua trận chiến này đã tiêu hao gần mười vạn binh lực.
Mà Sài Thiệu Kiệt thấy Vân Phàm có thể sống sót bước ra từ trong Thiên Lôi trận, trong lòng tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
"Mâu Nghiêu tướng quân, tiếp tục bố trí Thiên Lôi trận , ta muốn tiêu diệt toàn bộ đám nghịch tặc này!"
Nghe thấy Sài Thiệu Kiệt ra lệnh, Mâu Nghiêu tướng quân vội vàng an bài bên dưới thi hành. Mặc dù trong lòng không muốn, cũng không dám tỏ vẻ phản bác ý kiến.
...
Lại một đợt binh triều lao đến như sóng lớn!
Giờ phút này Vân Phàm đã không còn sức để tái chiến, nhưng sát ý cùng hận ý trong lòng đã càng thêm ngưng tụ.
Nhiếp Trần ôm Mục Hồng Nương còn đang hôn mê, cơ hồ không thể nào chiến đấu, chỉ có thể dựa vào ngự linh thuật, khống chế giao long phi kiếm tung hoành chém giết.
"Ai nha, Trần thị nhất tộc chúng ta, không thể nhúng tay vào phân tranh thế tục được ."
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng không thể nhúng tay ."
"Chẳng qua nếu như có người muốn khi dễ người của Trần thị nhất tộc chúng ta, vậy thì không được."
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng là không được."
"..."
Nghe thấy Trần thị nhị lão đối thoại, lão Thập Bát chỉ biết im lặng, trong lòng khát khao được đá cho mỗi lão này một cái, hai người này quả thật là già mà không nên nết, lời nói quá mức bậy bạ.
Chẳng qua nói bậy bạ thì bậy bạ, tu vi của nhị lão vô cùng bí hiểm, ngay cả lão Thập Bát cũng nhìn không thấu đối phương sâu cạn thế nào.
Cũng không thấy Trần thị nhị lão triệu hồi phong linh hoàn của bản thân, trực tiếp bay lên trời, đánh về phía Sài Thiệu Kiệt.
"Lão tặc các người dám làm bậy!"
Hắc bạch nhị lão thấy tình thế như vậy, vội vàng bỏ qua thập bát tiên vệ, lập tức trở về bên cạnh Sài Thiệu Kiệt.
"Lại còn dám mắng người, ta nghĩ hai tiểu tử các ngươi cần phải ăn đòn!"
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng là cần ăn đòn!"
Trần thị nhị lão khí thế bộc phát, giống như biển lớn mênh mông, thiên hà sụp đổ!
"Thiếu soái chạy mau!"
Hắc bạch nhị lão nhất thời chịu đựng áp lực cực lớn, chỉ có thể kiên trì tiến lên ngăn cản.
Thấy tình thế biến hóa như vậy, Sài Thiệu Kiệt trên mặt lộ vẻ kinh hãi, cưỡi long câu chạy tới phía sao, làm gì còn thời gian bận tâm tình huống của đại quân. Hắn không thể nào nghĩ tới tại nơi biên cảnh hoang vu này, lại xuất hiện hai lão đầu cực kỳ cổ quái. Chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của hắn, không thể dùng âm mưu quỷ kế gì ngăn cản được nữa rồi.
Chuyện đến lúc này, Sài Thiệu Kiệt chỉ muốn rời khỏi chỗ này, còn chuyện đối phó Vân Phàm, hắn hiện tại đã không có tâm tư nữa rồi .
...
"Oanh!"
"Oanh —— oanh —— oanh —— "
Một trận nổ vang, đinh tai nhức óc!
Hắc bạch nhị lão căn bản không phải đối thủ của Trần thị nhị lão, chỉ đối chiêu vài lần, đã thất bại thảm hại .
Chẳng qua mục tiêu của Trần thị nhị lão không phải hai người này, vì vậy sau khi đánh lui không đại khai sát giới, mà là bay thẳng đến đuổi theo Sài Thiệu Kiệt.
"Tiểu tử, biết điều một chút quay trở lại cho lão phu!"
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng phải quay trở lại. "
Phía sau hai người đuổi tới, Sài Thiệu Kiệt không thể trốn đi đâu, quay người liều mạng: "Hai lão bất tử nhà ngươi! Bản thiếu soái liều mạng với ngươi —— "
"Ông!"
Giây lát sau, phong linh hoàn hắc hồng sắc trên đỉnh đầu Sài Thiệu Kiệt phát ra trận trận huyết quang!
Đang lúc Sài Thiệu Kiệt chuẩn bị liều mạng, một cỗ khí tức cuồng bạo phô thiên cái địa, tịch cuốn đánh tới, mang theo uy thế như thiên quân vạn mã, kinh khủng như giữa thi sơn cốt hải, phủ xuống mảnh đất đầy sát lục này!
"Sài mỗ tung hoành chiến trường mấy chục năm, cũng muốn xem xem ai dám động tới con trai thứ hai của bổn soái!"
Trong tiếng quát vang, đại địa run lên.
Chỉ thấy một cái hư ảnh khổng lồ bao phủ thiên không, mặc dù chưa thấy người, nhưng uy thế như vậy có thể thấy được người tới bất phàm!
Tất cả mọi người không tự chủ được mà ngừng lại, biên quân binh lính nhanh chóng lui tới bên cạnh Sài Thiệu Kiệt, song phương phân rõ hai bên.
Lưu Sa thành một phương lấy thập bát tiên vệ cầm đầu, tiếp theo là thành viên của Liệp Ma tiểu đội, phía sau là gần ngàn võ giả!
Mà biên quân một phương, lại là lấy Sài Thiệu Kiệt cầm đầu, chung quanh là Mâu Nghiêu tướng quân, hắc bạch nhị lão cùng với đám người áo đen đeo mặt nạ, hư ảnh khổng lồ đang che phủ toàn bộ bọn hắn.
...
"Di, mượn thế hóa hình, dĩ nhiên là tiên đạo cường giả!"
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng là tiên đạo cường giả."
"Chúng ta trạng thái bây giờ, giống như đánh không lại đâu, chuyện này cũng không dễ làm rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy a, rõ ràng không dễ làm rồi."
Trần thị nhị lão lui về bên cạnh Nhiếp Trần, chỉ là vẻ mặt thản nhiên như không.
Nhiếp Trần mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không thể làm gì, người mà ngay cả Trần thị nhị lão đều không thể đối phó được, còn nói gì đến hắn chứ.
Đang lúc Nhiếp Trần chuẩn bị khuyên ngăn Vân Phàm, một đạo hư ảnh nhàn nhạt chậm rãi ngưng tụ phía sau lưng của Vân Phàm.