Nhiếp Trần thu hồi tầm mắt, quay sang nói với Trương Vô Nhị: "Trương lão ca, thật ra Vân Phàm huynh đệ được ta cứu về từ bên bờ sông nửa tháng trước, thời khắc đó hắn đang hấp hối, nhưng hắn kiên cường chống đỡ dù chỉ còn một hơi thở, mi tâm ẩn ẩn có sát khí hiện lên... Một người kiên trì cầu sinh như thế, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu? Huống chi, tính cách của hắn làm cho ta nhớ lại một vị bằng hữu từ rất lâu trước..."
Dừng một thoáng, Nhiếp Trần trong mắt lộ ra hồi ức: "Có một ít người cho dù tương giao cả đời, chưa chắc có thể trở thành bằng hữu, mà có đôi khi chỉ gặp gỡ thoáng qua cũng đã thành tri kỷ, trọn đời khó có thể quên."
"Ngươi... Ai! Thôi giờ nói còn ý nghĩa gì..." Trương Vô Nhị thở dài phẩy tay áo nói: "Được rồi được rồi, tiểu tử ngươi cứ yên tâm đi đi! Lão đầu tử ta chịu khổ chút vậy, giúp ngươi trông nom cho hắn."
"Đa tạ Trương lão ca."
"Hắc hắc, tiểu tử nhà ngươi từ khi nào lại trở nên khách khí với ta như thế? Lần tới đi hồng lâu, xem ta có ăn chết ngươi không."
"Sao dám không tuân mệnh!"
Nhiếp Trần chắp tay với Trương Vô Nhị, sau đó bước ra ngoài y quán.
Mà Mục Hồng Nương thấy vậy, do dự một hồi cũng theo hắn đi ra.
Đợi đến khi Hà mập mạp cùng lão Hắc đều đi cả, trong phòng khách chỉ có một mình Trương Vô Nhị .
...
————————————
Ngoài thành trên một chỗ sa mạc hoang vu, một thân ảnh cao ngạo đứng yên trong gió cát, chính là Đinh Hào.
Không lâu sau, Nhiếp Trần cùng Mục Hồng Nương một trước một sau cũng xuất hiện ở nơi đây.
"Ta còn tưởng Nhiếp huynh không tới."
"Hiển nhiên ngươi đoán sai rồi."
Nhiếp Trần thản nhiên nhìn Đinh Hào , người sau ánh mắt chỉ thấy lạnh lùng.
Hai người nói chuyện với nhau, Mục Hồng Nương trực tiếp không ai để ý đứng sang bên cạnh.
"Đinh Ngạo đã chết."
"Ta biết." Nhiếp Trần gật đầu.
"Hắn là huynh đệ ruột thịt của ta."
"Ta biết." Nhiếp Trần vẫn chỉ gật đầu.
"Là người của ngươi giết hắn."
"Ta biết." Nhiếp Trần vẫn gật đầu.
"Ngươi định công đạo với ta như thế nào?"
Đinh Hào trong mắt sát cơ ẩn hiện, tựa như tức giận với thái độ của đối phương.
"Công đạo?"
Nhiếp Trần đột nhiên nở nụ cười, cười rất sảng lãng: "Huynh đệ của ngươi Đinh Ngạo chính là tam tinh tiên linh sư, không để ý mặt mũi lên đài sinh tử đánh với huynh đệ của ta, sau khi thua cuộc còn ra tay đánh lén, cuối cùng bị đánh chết... Huynh đệ của ngươi phá hư quy củ, lại còn muốn ta cho ngươi công đạo sao? Đinh Hào,dù gì ngươi cũng là nhân vật có danh tiếng tại Lưu Sa thành, không biết xấu hổ mà nói ra lời như thế hay sao? Ngươi không nên tên là Đinh Hào, ngươi phải tên là Đinh Vô Nhan mới đúng, Đinh Vô Nhan không biết xấu hổ là gì ( Hào : hào khí, phóng khoáng. Vô Nhan : không có thể diện)."
"..."
Đinh Hào không tranh cãi với Nhiếp Trần, chẳng qua trong mắt sát cơ càng thêm nồng đậm.
Thật ra Đinh Hào cũng biết, hai tiểu đội của bọn họ trước giờ đã không hợp nhau, vô luận nói thế nào, chuyện này cũng không thể dễ dàng tính toán, sớm muộn cũng cần quyết thắng thua một phen. Chẳng qua Đinh Hào tâm tính cẩn thận, không nắm chắc chuyện thắng thua, sao có thể cùng Nhiếp Trần quyết sống chết một lần?
...
Trầm mặc trong chốc lát, Đinh Hào bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhiếp huynh, giữa chúng ta không cần phải nói lòng vòng nhiều làm gì, ta tất nhiên là biết Đinh Ngạo phá hư quy củ, nhưng cho dù hắn không đúng thế nào, hắn vẫn là huynh đệ ruột thịt với ta! Ta và ngươi thân là đội trưởng, vị trí của chúng ta có rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, chuyện này ta nghĩ ngươi cũng hiểu rất rõ!"
"Đương niên ta hiểu rõ, cho nên ta cũng không thể nào lùi bước được!"
Nhiếp Trần sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nhìn thẳng Đinh Hào. Hắn không phải lần đầu giao thiệp với Đinh Hào, hắn càng hiểu rõ đối phương là một kẻ lòng dạ độc ác!
"Ngươi không thể lui bước, sao ta có thể lui?"
Đinh Hào chưa chắc đã thật sự quan tâm tới sự sống chết của Đinh Ngạo, nhưng hắn không thể không quan tâm tới cái nhìn của người khác, cho dù chỉ làm bộ, hắn cũng phải đứng ra để cho người khác nhìn thấy hắn vì Đinh Ngạo mà đòi công đạo. Đây cũng là nỗi khổ tâm của người nắm quyền.
"Nếu chúng ta đều không thể lui bước, vậy thì đánh một trận rồi nói!"
Đinh Hào lắc đầu nói: "Nhiếp huynh hiểu lầm rồi, Đinh mỗ một mình tới đây chính vì không muốn làm chuyện này quá mức ồn ào. Còn hơn nửa tháng chính là Liệp Ma đại điển một năm chỉ có một lần, Đinh mỗ không muốn gây thêm chuyện ..."
"Vậy ngươi dự định thế nào? Chẳng lẽ muốn Nhiếp mỗ cùng ngươi đàm luận nhân sinh? Cùng ngắm phong cảnh?"
Nhiếp Trần đầu tiên ngây ngẩn một hồi, nhưng ngay sau đó trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Đinh Hào ngay cả cái chết của huynh đệ cũng coi như không có chuyện gì, còn có tâm tư đi tính những chuyện khác... Đối phương nếu không phải hạng người trời sinh máu lạnh, vậy thì chính là kẻ tâm cơ thâm trầm.
"Ta hẹn Nhiếp huynh tới đây, chính là muốn chấm dứt chuyện này."
Đinh Hào cũng không thèm để ý tới Nhiếp Trần đánh giá chính mình ra sao, nói: "Cho nên ta muốn cùng Nhiếp huynh định ra một chiêu ước định, vô luận ai thắng ai thua, chuyện này cũng sẽ kết thúc được chứ? Thật ra trước giờ Đinh mỗ rất muốn kiến thức bản lĩnh của Nhiếp huynh!"
"Một chiêu ước định? Ha ha ~~~ "
Nhiếp Trần bỗng nhiên cười một tiếng, cười đến mức làm cho người ta không hiểu hắn suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng cũng đồng ý với ước định của Đinh Hào .
...
"Ong ong ~~~ "
"Hô! Hô! Hô!"
Nhiếp Trần cùng Đinh Hào đứng đối diện nhau, khí thế chợt bộc phát, dẫn gió cát chung quanh cuồng loạn.
Mục Hồng Nương thối lui xa xa, sắc mặt hơi lạnh nhìn thân ảnh trong bão cát không chớp mắt, trong mắt khó nén vẻ ân cần .
"Tiên thuật Cuồng Phong!"
Đinh Hào thủ quyết vừa động, gió như tiếng sói tru, mang theo xu thế cuồn cuộn, đánh tới Nhiếp Trần!
"Tiên thuật Lưu Vân!"
Nhiếp Trần không hề yếu thế, bụi mù hóa vân, phô thiên cái địa, liên miên không dứt!
Hai người rất ăn ý không triệu hồi phong linh hoàn, chẳng qua chỉ dùng tiên thuật so đấu.
Từ ý nào đó mà nói, tiên thuật cao thấp, giống như trước quyết định tu vi của một tiên linh sư, nếu không phải quyết sinh tử, vậy thì so đấu tiên thuật là chính xác nhất.
"Oành!"
"Oanh —— oanh —— oanh —— "
Phong lang trong mây, khí lãng kích động, phát ra nổ vang như sấm!
Đinh Hào cảm giác mình như lâm vào trong nước bùn, lực lượng trong người không thể nào thi triển, dị thường biệt khuất. Cho nên hắn ngưng thần tích tụ, đem tiên thuật lực lượng tới đỉnh phong!
"Hô hô hô ~~~ "
Cuồng phong gào thét, như muốn thổi tan lưu vân.
Nhưng lưu vân phiên hốt vô định, tụ tán vô thường, gió thổi qua lại ngưng tụ với nhau.
Đinh Hào thấy mình càng lún càng sâu, tâm tình nhất thời chìm vào đáy cốc. Hắn nghĩ rằng mình đã đánh giá cao Nhiếp Trần, nhưng chân chính động thủ hắn mới hiểu được mình đánh giá thấp đối phương.
Đang lúc Đinh Hào chuẩn bị bộc phát, Nhiếp Trần tản mạn thanh âm đột nhiên vang lên: "Đinh huynh, ta và ngươi giằng co khó dứt, không bằng ngang tay thế nào?"
"Ngang tay! ?"
Đinh Hào nghe vậy sửng sốt, chỉ thấy lưu vân chung quanh dần dần tiêu tán.
Lúc này Đinh Hào biết đối phương cố ý cho mình có đường lui, tự nhiên không muốn tiếp tục động thủ, giống như vậy thu thế mà đứng.
"Nhiếp huynh, ngươi có ý gì?"
Đinh Hào sắc mặt thâm trầm, không thấy hỉ nộ.
Nhiếp Trần lắc đầu nói: "Không có ý gì, một chiêu ước định đã qua, ta hi vọng Đinh huynh lời nói có thể đáng tin, giải quyết xong chuyện này, nếu như còn muốn báo thù, đại khái có thể nhằm vào Nhiếp mỗ."
"Hừ! Ngươi coi Đinh mỗ là ai?"
Đinh Hào làm sao có thể không hiểu ngụ ý của Nhiếp Trần, đơn giản chính là để cho hắn không nên âm thầm giở thủ đoạn, cho nên lạnh lùng đáp lại nói: "Hôm nay đánh một trận, Đinh Ngạo coi như đã có câu trả lời, ngày sau Liệp Ma đại điển, chúng ta sẽ kết thúc ân oán... Chuyện đến nước này, Đinh mỗ cáo từ, Liệp Ma đại điển , hi vọng tiểu tử kia không có chuyện!"
Dứt lời, Đinh Hào nhìn Nhiếp Trần một cái thật sâu, cả người ngự phong mà lên, thoáng chốc đã biến mất trong cát vàng vô tận.