Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 32: Việt tỏa việt dũng

Cái gì! ? Thần hồn khắc độ chỉ có một sao? !

Mọi người đều trợn trừng mắt, chỉ trong nháy mắt tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.

Một thiếu niên có tiềm chất của võ đạo tông sư, một thiếu niên ý chí kiên cường, một thiếu niên luôn không ngừng cồ gắng, thần hồn khắc độ lại chỉ có một hay sao. Đây là lão Thiên cố tình trêu đùa vận mệnh của hắn? Hay nói quả thật là một trò đùa đến bi thương.

"Chuyện này không thể như vậy! Chẳng lẽ là lượng hồn xích có vấn đề hay sao! ?"

Hà mập mạp vội vàng giật lấy lượng hồn xích trong tay của Vân Phàm, đem thần hồn đưa vào trong đó, khắc độ nhất thời biểu hiện ở điểm thứ bốn mươi bốn. Đây chính là thần hồn khắc độ của hắn, không sai lệch nửa điểm.

"Lượng hồn xích này, thật giống như không có vấn đề gì."

Hà mập mạp vẻ mặt buồn bã đem lượng hồn xích trả lại cho Nhiếp Trần, trong lòng cảm thấy chán nản thay cho Vân Phàm. Một người có quyết tâm cố gắng như vậy , tiên đạo thiên phú cư nhiên lại kém đến thế, thật sự làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối. Chỉ sợ thần hồn khắc độ chỉ cần ba điểm cũng tốt, hơn nữa đối phương lại có thiên phú võ đạo, sau này tuyệt đối có thể trở thành cường giả một phương.

Nhiếp Trần đem lượng hồn xích thu hồi, cũng cảm thấy tiếc nuối thở dài. Thật ra hắn rất rõ ràng, vật phẩm của Vạn Bảo Lâu, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, cũng đồng nghĩa với việc thiếu niên Vân Phàm này thần hồn khắc độ chỉ có “một” mà thôi.

Ở trong tiên đạo thế giới, người tu tiên chân chính , bình thường vốn khinh thường tu luyện võ đạo, mà những người một lòng chuyên tâm tu luyện võ đạo, đều là vì bản thân không có tiên đạo thiên phú, hoặc là chỉ muốn theo đuổi võ đạo đỉnh phong, cho nên trên phiến đại lục này, còn chưa từng xuất hiện tông sư tiên võ đồng tu.

Không thể không nói, tạo hóa trêu người cũng cùng lắm là mức này thôi. Một võ đạo tông sư trong tương lai, có tiên đạo thiên phú kém cỏi nhất, chẳng lẽ đây chính là đều do trời định hay sao?

Vừa nghĩ như vậy, Nhiếp Trần cũng dần bình phục tâm tình.

Dù sao trên thế giới này, lấy đâu ra người thập toàn thập mỹ, còn nếu thật sự có được người như thế, vậy thì kẻ đó không còn được gọi là người, mà phải xưng là yêu nghiệt... Nếu đã là yêu nghiệt, làm sao chính mình có thể dễ dàng gặp mặt như thế.

...

So sánh với mọi người còn chưa bình phục tâm tình, Vân Phàm lại rất bình tĩnh . Phong linh hoàn mặc dù có thể phục sinh, nhưng dù sao đã từng vỡ vụn, làm sao có thể hoàn hảo như trước nữa. Chính vì vậy trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, vô luận là kết quả ra sao, hắn đều có thể chấp nhận.

Thiên tài thì thế nào? Phế vật thì làm sao?

Nhớ ngày đó, Vân Phàm chính là tiên đạo thiên tài, thần hồn khắc độ vượt xa trị số cực hạn của tiên thiên, nhưng như vậy thì có thể làm sao? Ở trước mặt thực lực tuyệt đối , hắn không hề có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia viên hủy diệt, thân nhân ly tán.

Mà lúc này đây, mặc dù Vân Phàm hiện tại đã trở thành phế vật, hắn vẫn không có quá nhiều ý nghĩ, tín niệm của hắn vẫn như từ nhỏ đến giờ không hề thay đổi. Hắn chỉ tin vào mồ hôi và cố gắng, chỉ tin vào chăm chỉ cùng kiên trì, đây mới là căn bản để cho hắn cường đại, cũng là thứ có thể kiên cường chống đỡ nội tâm của hắn.

"Ách!"

Nhiếp Trần nhìn vẻ mặt Vân Phàm ngây ngốc, trong mắt đối phương chẳng những không có nửa điểm thất vọng, ngược lại càng thêm kiên định hơn.

Điều này làm cho hắn đột nhiên nhớ tới một người, một người mà hắn vô cùng tôn kính, một người đã cứu tính mạng của hắn, một người chưa từng chịu thất bại bất cứ chuyện gì. Những người giống như bọn họ, gặp phải áp bách cũng tuyệt đối không khuất phục, vĩnh viễn không chịu đầu hàng, càng gian nan càng bền bỉ, càng ngăn trở càng hăng hái! Có thể nói là đại trượng phu chân chính ! Hảo nam nhi!

Nhân sinh trên đời, có ai không có vài chuyện đau thương?

Trong bi thống không thoát ra được sẽ trở thành vãng sự.

Dưới áp bách mà đứng lên được mới coi là bản lĩnh!

Bất tri bất giác, Nhiếp Trần cười phá lên , cười vô cùng sướng khoái, giống như gặp được một vị bằng hữu thân quen, lần nữa dùng sức vỗ vỗ bả vai của Vân Phàm.

...

"Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười chứ! Họ Nhiếp, ngươi lăn ra đây cho lão nương..."

Ngoài viện, đột nhiên truyền đến thanh âm đanh đá lanh lảnh của một nữ tử.

Nghe thấy thanh âm này, vẻ mặt Nhiếp Trần nhất thời cứng đờ ra, mọi người chung quanh giải tán ngay lập tức, ngay cả Hà mập mạp cùng lão Hắc cũng vội vã rời đi.

"Ta... Ta nhổ vào! Đám người các ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa!"

Thấy đám huynh đệ vô tình vô nghĩa bỏ rơi chính mình, Nhiếp Trần khóc không ra nước mắt muốn chửi ầm lên, nhưng trong hoàn cảnh này hắn lại không tiện phát tác.

Ngay lúc này, một cô gái mặc trang phục màu hồng, quần áo nóng bỏng hùng hùng hổ hổ bước vào trong viện.

Nhiếp Trần thấy thế vội vàng xoay người muốn đi, không ngờ nữ tử kia nhanh chóng chặn trước mặt hắn.

"Nhiếp Trần, đồ vô lương tâm, nhìn thấy lão nương còn muốn chạy hay sao? Không có cửa đâu!"

Hồng y nữ tử mở miệng quát mắng, trong giọng nói mang theo vô hạn u oán.

Nữ tử này rất đẹp, có thể xưng tụng là kinh diễm, cộng thêm với nàng ăn mặc nóng bỏng, quả thật như một ngọn lửa vậy.

Vân Phàm không hiểu gì nhìn hồng y nữ tử, lại nhìn một chút Nhiếp Trần vẻ mặt râu ria, hơi có chút lúng túng, chỉ cảm thấy một nam một nữ này thuộc về phong cách khác nhau, giống như mỗi người ở một thế giới vậy.

"Ngươi... Nói chuyện với ngươi có thể chú ý ảnh hưởng một chút hay không? Cãi nhau như vậy, ngươi có gì để nói? !"

Nhiếp Trần mặt già đỏ lên, có chút xấu hổ nói: "Được rồi, chuyện của chúng ta, sau này sẽ bàn tiếp, hiện tại ta còn có việc muốn nói với vị tiểu huynh đệ này, ngươi đi về trước đi!"

"Trở về? Về cái đại gia nhà ngươi!"

Hồng y nữ tử tiếp tục mắng: "Ngươi đã về ba ngày rồi, cũng không tới gặp ta? Hiện tại lão nương mất mặt tới tìm ngươi, ngươi lại kêu lão nương trở về? Làm sao, ăn xong muốn chùi mép bỏ đi hả? Mặc quần vào coi như hết nợ hả? Ngươi nghĩ Mục Hồng Nương ta là ai chứ?"

"Ngươi là ai?"

Hồng y nữ tử nhìn sang Vân Phàm: "Tiểu tử ngươi đứng đó làm gì, đừng có làm chướng mắt ta ở chỗ này, hôm nay nếu ai dám ngăn cản chuyện tốt của lão nương, lão nương làm cho hắn biết tay!"

"Nhiếp đại ca, ta đi trước vậy..."

Vân Phàm bỗng nhiên mở miệng, đang chuẩn bị yên lặng rời đi, ai ngờ Nhiếp Trần vội vàng giữ chặt hắn: "Vân Phàm huynh đệ đừng đi, ta còn có chuyện muốn thương lượng với ngươi mà..."

Trước mắt đến xem, Vân Phàm là bia đỡ duy nhất của Nhiếp Trần, hắn sao có thể để cho đối phương đi được.

"Mục Hồng Nương, ngươi quậy phá đủ chưa? !"

Ngay sau đó, Nhiếp Trần quay qua Mục Hồng Nương, nói lớn: "Ngươi mở miệng là lời nói thô tục sao? Có thể nói chuyện dễ nghe một chút không? Ngươi nhìn ngươi giống nữ nhân ở điểm nào? Cái gì mà chùi mép? Cái gì mà kéo quần? Ngươi là một cô nương, sao có thể mở miệng nói ra những lời như thế? !"

"Mất mặt? Ngay từ ba năm trước lão nương đã ném mặt mũi của mình đi rồi, hiện tại còn cái gì mà sợ mất mặt nữa?"

Mục Hồng Nươngsắc mặt bỗng biến đổi, hai tay chống eo thon, ngạo nhiên hếch ngực nói: "Ngươi nói ta giống nữ nhân ở chỗ nào sao? Nói chuyện khó nghe ư? Bổn cô nương thiên sinh lệ chất khó cưỡng, tiếng như hoàng oanh động nhân tâm... Bổn cô nương nếu không giống nữ nhân, đảm bảo trên thế giới này nữ nhân đều chết hết rồi... Tiểu huynh đệ, ngươi nói có đúng hay không! ?"

Dứt lời, Mục Hồng Nương lần nữa quay qua nhìn Vân Phàm, đưa tay hướng trên bả vai Vân Phàm đặt xuống.

"Ba !"

Vân Phàm khẽ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng nghiêng người tránh được Mục Hồng Nương tới gần.

"Di? ! Tiểu tử nhà ngươi lại dám..."

Mục Hồng Nương không khỏi ngẩn người, đang chuẩn bị nóng giận phát tác, Nhiếp Trần kéo Vân Phàm chạy ra ngoài viện...

"Vân Phàm huynh đệ, ta dẫn ngươi ra đi thăm Lưu Sa thành này một chút!" Dứt lời, Nhiếp Trần chợt hô to một tiếng: "Lão Hắc, mập mạp, đi tới hồng lâu có đi hay không, lão tử mời khách!"

"Có có !"

Hai đạo nhân ảnh chợt lóe lên, mập mạp cùng lão Hắc trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Nhiếp Trần.

Cho nên, bốn người cùng nhau hướng về phía thành nam mà đi, chỉ để lại Mục Hồng Nương vẻ mặt vô cùng buồn bực.