Đó chính là nợ máu mà có dốc cạn thương hải cũng không bao giờ rửa sạch!
Thế nào được gọi là bất cộng đái thiên?
Đó chính là căm hận mà đi đến tận cùng thiên địa cũng không thể nào quên được!
. . .
Đã bắt đầu vào đông, khí trời cũng dần lạnh lẽo.
Ở dưới một cái mái hiên, Tiểu Vân Mục ôm Tiểu Hỏa Vân lẳng lặng co vào trong góc, gặm bánh bao nguội lạnh, hai mắt ửng đỏ lóe lên nét cừu hận không thể xóa nhòa.
Thôn đã không còn , thôn trưởng gia gia đã chết, ngay cả ca ca cũng không rõ tung tích. Mà chính mình thì lang thang nơi đầu đường xó chợ, giãy dụa cầu sinh.
Tiểu Vân Mục muốn tới Tây Khuyết chủ thành, tìm một đại hồ tử gọi là Hồ Nhất Phi. Nàng không biết Tây Khuyết chủ thành nằm ở nơi nào, càng không biết nơi đó cách chỗ này bao xa, nàng chỉ biết chính mình phải tới đó. Chỉ có đi đến Tây Khuyết chủ thành, tìm thấy đại hồ tử, nàng mới có cơ hội hỏi thăm tin tức về huynh trưởng của mình.
Lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên chạy trốn, lần đầu tiên thấy thế giới này u tối, tình người bạc bẽo.
Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra thời gian vừa rồi, tất cả giống như một cơn ác mộng. Nếu như hết thảy mọi chuyện đều là giấc mơ có phải tốt không, nàng nguyện ý thừa nhận thật nhiều thống khổ, chỉ muốn đổi lại cuộc sống như thuở trước đây.
. . .
"Ba !"
Một hòn đá nhỏ rơi vào dưới chân, Tiểu Vân Mục bỗng nhiên cảm thấy kinh ngạc!
"Uy! Tên ăn xin bẩn thỉu từ nơi nào đến, nhanh cút ra khỏi tiểu trấn của chúng ta, nếu không chúng ta sẽ đánh chết ngươi!"
"Đúng, cút ngay đi! Đánh chết ngươi!"
"Cút ngay đi!"
Một đám hài tử nhỏ tuổi vây quanh Tiểu Vân Mục, mang trên mặt vẻ chán ghét và lạnh lùng, sau đó dần dần chuyển thành ác ý.
"Chi chi!"
Tiểu Hỏa Vân từ trong ngực Tiểu Vân Mục thò đầu ra, nhe răng nhếch miệng đe dọa đám hài tử kia.
"Hỏa Vân không cần quan tâm tới bọn họ làm gì. . ."
Tiểu Vân Mục nhẹ nhàng kéo Tiểu Hỏa Vân về trong ngực, cũng không cảm thấy tức giận . Đây không phải lần đầu tiên nàng bị người ta xua đuổi, cơ hồ mỗi lần đi qua một tòa thành trấn, cũng sẽ có vài người như vậy muốn khi dễ nàng. . . Từ lúc ban đầu phản kháng, cho đến hiện tại lặng yên, nàng đã sớm quen thuộc với tính tình ích kỷ lạnh lùng của đám người trong thành trấn, cho nên dần dần không quan tâm, cuối cùng trở thành đạm mạc.
"Di, trên tay ngươi đang đeo thứ gì đó? Là ăn trộm từ đâu mà có?"
Đại nam hài cầm đầu đột nhiên ngăn cản Tiểu Vân Mục, muốn cướp lấy vòng tay trên cổ tay nàng.
Không ngờ một đạo lực lượng mạnh mẽ đẩy vào hai tay của hắn, đại nam hài mất thăng bằng ngã lăn ra trên mặt đất!
"Răng rắc!"
Thanh âm gãy xương thanh thúy vang lên, mấy đứa trẻ chung quanh nghe thấy cảm thấy sợ hãi vô cùng, chỉ có đại nam hài nằm lăn trên đất kêu rên, thống khổ giãy dụa, nước mắt nước mũi đầy mặt.
"Yêu. . . Yêu quái!"
"A! Chạy mau đi —— "
Không biết ai là người đầu tiên hét lên, mấy đứa trẻ còn lại nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
Lúc này, Tiểu Vân Mục tự biết mình gây ra chuyện rồi, không dám ở lại lâu, vội vàng ôm Tiểu Hỏa Vân rời khỏi nơi này, phía sau mơ hồ nghe thấy thanh âm có người la mắng đuổi theo.
. . .
————————————
Hoàng Phong độ, Lưu Sa thành.
Lúc này trời còn tờ mờ sáng, khắp nơi yên tĩnh.
Trong một gian nhà nhỏ ở phía bắc thành, bỗng nhiên truyền đến từng tiếng xé gió!
"Hô! Hô! Hô!"
"Ba —— ba —— ba —— "
. . .
Trong viện âm thanh càng lúc càng nặng, động tĩnh cũng càng thêm lớn, tự nhiên ảnh hưởng tới mọi người trong viện.
"Mới sáng sớm, ầm ĩ cái gì ấy vậy? Có để cho người ta ngủ một giấc hay không!"
"Con mẹ nó, tối hôm qua đánh bài đến nửa đêm mới về, vốn dĩ muốn ngủ muộn một chút, tên nào sáng sớm ra đã thất đức như vậy hả! ?"
"Ngươi còn sung sướng chán, ta còn đang nằm mơ thấy Xuân Nương đang bò lên giường của ta rồi, thật là xui xẻo!"
"Con bà nó, nếu để cho lão tử biết tên nào quấy phá, để xem lão tử có đá đít đuổi nó ra ngoài hay không!"
"Đi, ra ngoài xem xem thế nào!"
Cửa phòng bị đẩy ra, thành viên tiểu đội liệp ma quần áo xốc xếch bước ra khỏi phòng mình, hùng hùng hổ hổ đi về phía đại viện, vẻ mặt người nào người nấy đều buồn ngủ.
Chẳng qua đến khi mọi người tập trung ở đại viện, phát hiện có hai bóng lưng quen thuộc đã sớm đứng bên ngoài viện. Một béo một gầy, chính là liệp ma tiểu đội đầu lĩnh Nhiếp Trần, còn có tên béo có cái tên hài hước Hà Thích.
"Di? Là Nhiếp thủ lĩnh và Hà mập mạp sao. . ."
"Nhiếp thủ lĩnh, vì sao các ngươi lại đứng chỗ này? Chính là các ngươi cũng bị đánh thức hay sao? Chạy tới thật là nhanh!"
Mọi người vội vàng tập trung đi lên phía trước, mọi người đã thân quen rồi, nên cũng không có câu nệ chào hỏi cái gì.
"Nhanh?"
Nhiếp Trần vẻ mặt giật giật mấy cái, tức giận liếc mắt nhìn mọi người: "Đúng vậy, lão tử đã đến nơi này một canh giờ rồi! Làm sao có thể không nhanh chứ?"
"Một canh giờ? ! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi nhìn vào trong viện.
Chỉ thấy ở giữa sân, một thiếu niên quyền cước như gió, mỗi quyền đều làm cho không khí chung quanh chấn động.
"Nhiếp thủ lĩnh, tiểu tử kia là ai vậy?"
Mọi người quan sát trong chốc lát, nam tử thấp đen tuổi tác cũng khá lớn tò mò quay đầu hỏi Nhiếp Trần, người sau bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nhưng không đáp lại.
Cũng là Hà mập mạp bất ngờ cười quái dị mấy tiếng nói: "Lão Hắc, các ngươi không đoán ra sao! Vị tiểu huynh đệ này gọi là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm, hắn chính là thiếu niên mà Nhiếp thủ lĩnh cứu về. . . Ách! Chính là vị thiếu niên dở sống dở chết kia đó, hắc hắc hắc ~~~ "
"Cái gì! ? Là hắn sao! ?"
Mọi người lần nữa quan sát thiếu niên trong viện, rồi lại quay qua nhìn Nhiếp Trần, ánh mắt rõ ràng là trần trụi hoài nghi.
Không phải đã nói xương cốt toàn thân của thiếu niên này đã vỡ vụn sao? Không phải nói thiếu niên này thần hồn tan rã khó có thể sống sót hay sao? Mấy chuyện này chỉ là nói chơi thôi sao? Bộ dạng của hắn nghĩ thế nào cũng không liên quan tới việc trọng thương, thật sự bọn hắn nghĩ mắt chúng ta mù hết cả rồi sao?
"Nhìn ta làm gì. . ."
Nhiếp Trần nhún vai, thẳng thắn nói: "Được rồi được rồi, lần này coi như lão tử nhìn nhầm rồi, không nghĩ tới đi đường tùy tiện nhặt được một tên tiểu quái vật. Rõ ràng hôm nọ mới tỉnh lại, hôm nay đã có thể xuống giường luyện quyền rồi, nếu không phải Hà mập mạp khăng khăng đòi dẫn ta qua đây chứng kiến, có đánh chết ta cũng không bao giờ tin chuyện này, thật sự quá mức kỳ lạ!"
"Không chỉ vậy đâu!"
Hà mập mạp dương dương đắc ý nói: "Vân Phàm huynh đệ còn là tiên đạo tu sĩ, mấy ngày qua hắn không thể xuống giường, hắn vẫn ở trên giường tu luyện, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp được người nào tu luyện khắc khổ như hắn, cơ hồ không cần nghỉ ngơi chút nào."
"Tu luyện tiên pháp? Tiên đạo tu sĩ?"
Ánh mắt mọi người lại tập trung trên người của Nhiếp Trần, người sau cười nói: "Thời điểm mà ta đi gặp tên tiểu tử này, đúng là hắn đang tu luyện tiên pháp, chẳng qua không có khí tức Trúc Cơ, hẳn là tiên đạo học đồ mới thức tỉnh thiên phú mà thôi."
Thật ra Nhiếp Trần cảm thấy rất khó tin, lúc mà mình cứu thiếu niên này, rõ ràng đã kiểm tra, thần hồn của đối phương tổn thương nghiêm trọng vô cùng, có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, mà còn có thể tu luyện tiên pháp nữa.
Trong khi mọi người đang đàm luận với nhau, trong viện chợt nổi lên biến hóa.
. . .
. . .
"Hô! Hô! Hô!"
"Ba ! Ba ! Ba !"
Quyền thế chợt nhanh chợt châm, thân ảnh chợt tĩnh chợt động.
Suốt một canh giờ, Vân Phàm liên tục luyện tập từng chiêu từng thức trong Quân Thể Quyền, quanh thân khớp xương vang lên thành tiếng, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn không hề mỏi mệt, ngược lại càng đánh càng hăng, càng đánh càng thêm tinh thần!
Ở trên giường nằm suốt ba ngày, Vân Phàm cảm giác toàn thân mình đều cứng ngắc khó lòng di chuyển. Cho nên hắn mới có ý nghĩ lập tức xuống đất bước đi, liền nhanh chóng luyện quyền, cho dù là Hà mập mạp cũng không khuyên được hắn.
Trải qua ba ngày điều dưỡng, thân thể Vân Phàm nguyên vốn có chút gầy yếu, từ từ khôi phục thành bộ dáng như trước, hơn nữa vóc dáng cũng cao lớn không ít, bộ mặt càng thêm kiên nghị cường tráng.
Có lẽ là hậu tích bạc phát, có lẽ là phát tiết sau khi bị đè nén. Vân Phàm trong lòng tích tụ, theo quyền thế từng điểm từng điểm giãn ra, toàn thân huyết khí tràn đầy, cả người cũng tinh thần tràn đầy.
Tâm linh phúc chí, Vân Phàm dần dần đắm chìm vào trong thế giới của mình.
. . .
Thế giới của Vân Phàm mà một mảnh máu đỏ, hắn giống như tu la ra đời từ biển máu, chúa tể vô tận giết chóc! Lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ lướt qua trước mắt hắn, phảng phất toàn bộ thế giới đều bỏ rơi hắn.
Trong thoáng chốc, Vân Phàm nhớ lại thật lâu trước đây chính mình đã từng hỏi phụ thân một câu: "Nam tử hán thật sự là thế nào?"
Lúc ấy phụ thân trả lời là nghiêm túc kiên định: "Đứng thật thẳng, thật ngay ngắn, không sợ khổ, không sợ khó! Ngay cả thiên chuy bách luyện, cũng không giảm nhuệ khí! Ngay cả vực sâu vạn trượng, cũng phải dũng cảm tiến lên! Đây mới là nam tử hán thực sự!"
Suy nghĩ như thế, một tia thanh minh nhất thời nảy lên trong lòng của Vân Phàm.
Cả người sát nghiệt thì thế nào? Cả đời tội ác thì thế nào?
Vân Phàm hắn chẳng qua là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể, lại có tư cách gì đi để ý tới phân ra trái phải, thiên đạo luân thường? Nếu hiện tại không còn gì nữa, vậy hắn cần gì phải cố ký? Còn có cái gì có thể làm cho hắn cố kỵ nữa?
Hắn gọi là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm.
Hắn đã đáp ứng mẫu thân của mình, phải vui vẻ, phải hạnh phúc, cho nên hắn không oán trời trách đất, cũng chưa bao giờ cam chịu.
Đồng dạng, từ nay về sau, hắn còn cả đời, vô oán vô hối, không thẹn với lương tâm, sống thật tiêu dao tự tại, sống thật yên tâm thoải mái, hắn chỉ cầu quang minh trong lòng mình, đường đường chánh chánh, nhẹ nhàng bình thản.
. . .
"Ông!"
"Ông ~~~ ông ~~~ ông ~~~ "
Trong một sát na, một cái hư ảnh hiện lên từ sau lưng Vân Phàm.