Tại một nơi hoang lĩnh, Hỏa Vân cõng Tiểu Vân Mục đang chạy trốn trong loạn thạch, một đám biên quân thị vệ theo sát phía sau, bộ dạng quyết không từ bỏ.
Đây đã ngày thứ ba mươi ba truy bắt.
Qua một tháng thời gian, biên quân Sài gia chẳng những không từ bỏ việc đuổi bắt một người một vượn, ngược lại còn phái thêm rất nhiều nhân mã, cơ hồ đem trọn cả sơn lĩnh lật lên, làm cho bọn họ không có nơi nào ẩn nấp.
Mà trải qua nhiều ngày bôn ba vất vả, Hỏa Vân cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ dựa vào bản năng để chiến đấu chống lại kẻ địch. Tiểu Vân Mục cũng dần dần thích ứng với cuộc sống trốn chạy, đem vô tận cừu hận chôn giấu tận đáy lòng, toàn tâm toàn ý phối hợp với hành động của Hỏa Vân.
...
"Rống!"
Hỏa Vân lại bị đuổi kịp một lần nữa, cùng một đám biên quân thị vệ quyết chiến với nhau.
Đám thị vệ này không có một người nào không phải là thân chinh bách chiến, hung hãn không sợ chết! Bọn họ liều lĩnh kiềm giữ bước chân của Hỏa Vân, chính là muốn tranh thủ thời gian cho cao thủ ở phía sau.
Chỉ tiếc, chênh lệch về lực lượng có đôi khi rất khó dùng số lượng để đền bù , chưa đầy mấy hiệp, hơn ba mươi biên quân thị vệ bị giết chết, mặc dù vẫn còn mấy người trọng thương chưa chết , cũng bị Tiểu Vân Mục dùng dao găm cắt đứt cổ họng.
Đối với chuyện giết người, Tiểu Vân Mục bắt đầu sợ hãi và khẩn trương, sau đó dần dần quen thuộc. Nàng và huynh trưởng Vân Phàm rất giống nhau, không thích cảm giác giết người, nhưng nàng phải giết chết những người này, bởi vì bọn chúng đều là cừu nhân, đều là hung thủ hại mình tan nhà nát cửa, làm sao có thể thương hại bọn chúng được.
Mà nếu xét trên điểm này, Tiểu Vân Mục tựa như kiên quyết hơn so với Vân Phàm, nàng làm việc càng thêm triệt để.
...
"Hỏa Vân!"
Sau khi giết chết địch nhân cuối cùng, Hỏa Vân đổ ầm xuống đất, thân thể thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng như lúc trước, nằm trên đất thở hổn hển.
Nó thật sự quá mệt mỏi, mặc dù nó là vạn thú chi vương, mặc dù nó đã tiến giai thành linh thú, nhưng nó cũng là sinh mệnh, nó cũng sẽ mỏi mệt.
Tiểu Vân Mục vạn phần thương yêu ôm Tiểu Hỏa Vân vào trong ngực, cảnh giác đánh giá bốn phía, sau đó nhìn về phía sơn lĩnh phía bắc. Sơn lĩnh phía bắc vô cùng hung hiểm, hung cầm mãnh thú vô số, nhưng chính vì như thế, nơi đó ngược lại là lựa chọn tốt nhất cho Tiểu Vân Mục .
Khẽ do dự một hồi, Tiểu Vân Mục cuối cùng nhằm thẳng sơn lĩnh phía bắc mà đi.
Có lẽ, nơi đó mới là hi vọng sống duy nhất của bọn họ!
...
————————————
Mạn mạn hoàng phong độ, như đồng hoạt nhân mộ.
Cổn cổn lưu sa thành, thần tiên dục tiêu hồn.
Hoàng Phong độ không phải là bến thuyền, mà là một mảnh giáp ranh nơi hoang mạc. Nơi này không có nước, cũng không có thuyền, chỉ vì một năm bốn mùa có hoàng phong, không biết mai táng biết bao nhiêu kẻ lữ hành, giống như một nấm mồ đem người ta chôn cất, cho nên mới có danh xưng như vậy.
Đồng dạng, Lưu Sa thành cũng không phải một tòa thành, mà là địa phương vô pháp vô thiên ở ngoài biên cảnh . Nơi này bão cát cuồn cuộn, tựa như lưu vân, vì vậy mới mang danh "Lưu Sa".
Lưu Sa thành nằm ở ngay lối ra vào của Hoàng Phong độ, nơi này chỉ lớn bằng một huyện trấn, bốn bề xây thành tường cao mười trượng, ra vào chỉ có một cửa thành ở phía đông, có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt cẩn thận, gió thổi không lọt.
Mặc dù hoàn cảnh nơi này ác liệt, điều kiện cuộc sống gian khổ, nhưng người ở nơi này thật là tiêu dao tự tại, phi thường thoải mái.
Nơi này có sòng bạc lớn nhất biên cảnh, nữ tử đẹp nhất, rượu ngon nhất, còn có đấu trường giết chóc đẫm máu nhất!
Chỉ cần ngươi có tiền, ngươi sẽ là nam nhân hoặc nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này.
...
Không một ai biết 【 Lưu Sa Thành 】 thành lập từ bao giờ , chỉ biết là nơi đây tựa như vẫn luôn tồn tại như thế, chứa chấp những người không có chỗ đi, hoặc thích phiêu bạt. Tất cả tu sĩ, võ giả, thương lữ lui tới biên cảnh đều sẽ đến chỗ này dừng chân chốc lát, hưởng thụ khí tức tự do xa hoa lãng phí ở đây.
Dĩ nhiên, mặc dù Lưu Sa thành vô cùng tự do, nhưng nơi này cũng có quy củ của mình.
Bên trong Lưu Sa thành cấm đánh nhau, càng nghiêm cấm giết người. Tất cả những người muốn lưu lại trong thành, phải có năng lực nuôi sống chính mình, tỷ như đến trong Cấm Đoạn sơn mạch săn thú linh thú hoặc yêu ma, hoặc là dựa vào thủ nghệ đặc biệt kiếm ra tiền. Nếu như cướp đoạt được coi là một loại năng lực mà nói, không thành vấn đề, mời đến ngoài Lưu Sa thành làm việc. Phàm những người không tuân theo quy định, sẽ bị đuổi ra ngoài thành, nặng hơn sẽ trực tiếp xử tử.
Đừng nghĩ nơi này rời rạc không tổ chức, thủ vệ trấn thủ các nơi chính là tiên đạo cao thủ vô cùng lợi hại, mà thân phận Thành chủ lại càng thần bí. Mọi người chỉ biết là " Mộ Tàng Vũ " là tên của Thành chủ , nhưng chưa từng có ai gặp mặt người này, thậm chí có người nghi ngờ, nơi này căn bản chưa từng có Thành chủ.
...
...
"Đinh linh linh ~~~ đinh linh linh ~~~ "
Nơi xa có tiếng đà linh vang lên, một con bạch đà cùng với đội ngũ mười người từ xa đi đến, trực tiếp tiến vào Lưu Sa thành.
Thấy đội ngũ như vậy vào thành, mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ cùng với ghen tỵ tham lam.
Rất rõ ràng, đây là một tiểu đội săn thú đặc thù, tất cả các thành viên đều là tiên đạo tu sĩ tạo thành. Trên người mỗi người cũng mang theo bốn năm cái giới tử đại, trên mặt tràn đầy nụ cười hoan khoái, vừa nhìn chính là bộ dạng thu hoạch phong hậu.
"Hừm! Nhiếp thủ lĩnh trở về rồi sao? Lần này ra ngoài thu hoạch không tệ lắm nhỉ!"
"Đâu có đâu có, chỉ là thừa dịp biên cảnh bên kia chiến sự căng thẳng, cho nên chiếm được chút ích lợi mà thôi, ha ha ha ~~~ "
"Nhiếp thủ lĩnh quá khiêm nhường rồi, chiếm chút lợi ích cũng phải có thủ đoạn mới được!"
"Ha ha ha! Lời của Lỗ huynh đệ ta rất thích nghe , chúng ta buổi tối đến Phong Mãn lâu uống mấy chén thì thế nào! ?"
"Thật hay, nếu không gọi thêm Trương lão ca mấy người bọn hắn, coi như đón gió tẩy trần cho các ngươi đi."
"Hay lắm hay lắm,quyết định như vậy!"
...
"Di, là Nhiếp thủ lĩnh!"
"Nhiếp thủ lĩnh hảo!"
"Các vị hảo các vị hảo!"
...
Cùng nhau đi tới, không ít người cũng rất khách khí bắt chuyện với mọi ngươi, nhất là đầu lĩnh.
Người này tên Nhiếp Trần, tuổi trung đẳng, mặt mũi coi như tuấn lãng, chỉ tiếc nhiều râu, nhìn qua lại giống lão nam nhân lôi thôi lếch thếch. Nhưng đầu hắn tóc quăn thật dài, ánh mắt có chút lười nhác, làm cho người ta cảm thấy hắn là người phóng khoáng không câu chấp.
Không giống với đồng đội khác, trên người Nhiếp Trần không có giới tử đại, chỉ ở bên hông có bầu rượu, thỉnh thoảng uống một hớp, nhìn qua càng thêm phóng túng. Chẳng qua, có đôi khi phải đem chữ “phóng” xóa đi... bởi vì khi hắn gặp được nữ nhân xinh đẹp, thật sự túng đến vô cùng!
...
Cũng không lâu lắm, đoàn người đi vào một tiểu viện tứ hợp.
Tòa tiểu viện tứ hợp nhìn qua vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên bình thời có người quét dọn thường xuyên, chẳng qua trong viện có vẻ trống trải và đơn sơ, không có trang sức cùng điêu khắc, thậm chí ngay cả cây cảnh cũng không có, trừ mấy gian phòng có thể che gió tránh mưa, ngủ nghỉ ra, không còn bất cứ thứ gì, vì vậy lộ vẻ hoang vắng lạnh lùng.
Mọi người trong tiểu đội sắp xếp lại đồ đạc, đang chuẩn bị trở về chỗ ở của riêng mình.
Lúc này, một thanh âm có vẻ khôn khéo bỗng nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi Nhiếp thủ lĩnh, nên xử lý người này như thế nào đây?"
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ một người béo mập đứng bên cạnh bạch đà, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh nằm trên lưng bạch đà.
Đây là người thời điểm bọn hắn trên đường đi qua bờ Đông Lâm hà, Nhiếp Trần ở bên bờ sông gặp được .
Lúc ấy người này bị thương nặng hấp hối, vốn nghĩ rằng chẳng mấy chốc sẽ chết đi, ai ngờ hắn có thể kiên trì cho tới bây giờ.