Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 2 - Chương 14: Thú vương thức tỉnh

"Oanh!"

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Thiên uy như sấm, điện quang như nung!

Tiểu Hỏa Vân đắm chìm bên trong lôi đình, giãy dụa thống khổ, da tróc thịt bong. . . Nhưng là nó vẫn đứng lặng như cũ, ngẩng cao đầu tựa hồ thứ gì cũng không thể khuất phục nó! Càng bị áp bách, càng phải cao ngạo!

. . .

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Khi đạo lôi đình thứ chín hạ xuống thì Tiểu Hỏa Vân đã suy yếu không chịu nổi.

Nhưng mà, ở lúc Tiểu Hỏa Vân sắp không chống đỡ được thì mây đen trên bầu trời tựa hồ cũng mệt mỏi, rồi sau đó dần dần tan đi, một tia sáng mặt trời từ trên trời giáng xuống bao phủ Tiểu Hỏa Vân ở trong đó.

"Két két ~~~ "

Tiểu Hỏa Vân há hốc mồm thở hổn hển, làn da khô héo khắp toàn thân cũng theo đó mà tróc ra, miệng vết thương toang hoác khép lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được. . .

Thấy tình hình như vậy, Tiêu Ly Hận căng thẳng trong lòng, thầm kêu một tiếng không ổn rồi bay thẳng đến phía Tiểu Hỏa Vân.

Thú Vương tiến giai linh thú dị thường cao ngạo, nếu trong lúc bình thường muốn hàng phục nó căn bản là chuyện không có khả năng, chỉ có thừa dịp lúc nó còn đang suy yếu, mạnh mẽ phong ấn vào trong không gian của Phong Linh Hoàn thì mới có cơ hội chuyển hóa trở thành tiên linh của bản thân.

"Tiểu gia hỏa, ngươi là của ta! Ha ha ha ~~~ "

Trong tiếng cười điên cuồng, Tiêu Ly Hận tế xuất Phong Linh Hoàn, chụp vào đỉnh đầu Tiểu Hỏa Vân, chuẩn bị đem nó phong ấn. . . Vào giờ phút này, dư quang nơi khóe mắt hắn đột nhiên cảm thấy một chút hàn mang lóe ra!

"Xuy!"

Ba tấc hàn mang xuyên thấu qua hư ảnh của cự hùng rồi xẹt lướt qua cổ Tiêu Ly Hận, mang theo một tia máu!

Hư ảnh làm cho hàn mang bị chậm lại, ngoài ra còn thêm phản ứng theo bản năng của Tiêu Ly Hận nên mới cứu được một mạng của hắn.

"Sao. . . Sao có thể như thế! ?"

Tiêu Ly Hận bất giác sờ sờ vào cổ, miệng vết thương đau đớn như là đang nhắc nhở một thực tế là hắn bị thương .

Hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi mình gặp thoáng qua cái chết trong nháy mắt, cả người Tiêu Ly Hận dựng đứng lông tơ, thậm chí nghĩ mà sợ không thôi! Nếu như mình phản ứng chậm hơn một chút, hoặc là hiệu quả của tiên linh hộ thể yếu đi một chút thì chỉ sợ mình đã trở thành một khối thi thể cứng ngắc giống đám sơn phỉ nằm khắp nơi trên mặt đất này.

. . .

"Ngươi còn chưa có chết! ? Không! Không có khả năng!"

Tiêu Ly Hận nhìn lại bên trong đống đá thấy thân thể Vân Phàm lung lay sắp ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng chân hắn lại bước từng bước vô cùng kiên định về phía trước. Máu tươi trên người hắn đã khô lại, hai mắt trống rỗng mang theo một chút quật cường, giống như một khối thi thể chậm chạp, không cảm giác được một chút sinh cơ nào.

"Lạch cạch! Lạch cạch!"

Máu đã chảy khô, trái tim cũng không đập nữa. . . Đây rõ ràng đã là một người chết! Sao còn có thể đứng lên như thế?

Không! Không có khả năng! Tuyệt đối không ckhả năng!

Hai mắt Tiêu Ly Hận lồi ra giống như là đang nhìn thấy quỷ!

Chỉ có điều, Tiêu Ly Hận là một người tàn nhẫn, càng sợ hãi thì hắn càng điên cuồng, sát khí trong lòng rốt cục bộc phát ra!

"Tiểu tử thối, lão tử bầm thây ngươi thành vạn đoạn xem ngươi còn có thể sống lại hay không!"

Tiêu Ly Hận đang muốn thi triển thủ đoạn thì không ngờ một tia sáng chói lòa chiếu vào mắt hắn!

"Bồng!"

"Két két ~~~ "

【 Quang Minh Phong Linh Hoàn 】 lơ lửng trên đỉnh đầu Vân Phàm giống như một mặt trời chiếu sáng vạn linh!

Lập tức, một bộ thủ quyết biến hóa, một quang cầu ngưng tụ tại đầu ngón tay Vân Phàm, sau đó bị hắn nuốt vào.

"Thiên phú thuộc tính quang? ! Tiên thuật thuộc tính quang! ? Bảo sao không chết được, hóa ra có tiên thuật chữa trị thuộc tính quang!"

Tiêu Ly Hận sửng sốt đứng nhìn, biểu tình dữ tợn lại hiển lộ: "Không quản ngươi có thiên phú gì, hôm nay đều phải chết! Chết —— "

"Ông ~~~ "

"Phốc! Phốc! Phốc!"

Tiêu Ly Hận búng ngón tay liên tục, từng chùm sáng chui vào dưới lòng đất!

Cái này cũng chưa hết, tiên linh cự hùng gầm lên giận dữ, hướng tới Vân Phàm đánh tới!

"Xuy! Xuy! Xuy!"

Từng mũi gai đất đâm lên khiến cho bụi mù bay đầy trời!

Tiêu Ly Hận sợ chuyện có biến cố nên sau khi thi triển tiên thuật liền không hề quản Vân Phàm, mà tập trung vào trên người Tiểu Hỏa Vân, thi triển thủ quyết để Phong Linh Hoàn vận chuyển nhanh hơn .

"Xèo xèo!"

Tiểu Hỏa Vân còn chưa khôi phục nên rất suy yếu, căn bản không thể phản kháng được!

Trong lúc chỉ mành treo chuông, giọng nói khàn khàn của Vân Phàm vang lên, mang theo một khí thế cương liệt cùng quyết tuyệt, dũng mãnh không sợ chết!

"Ngươi —— đừng—— mơ—— "

Trong đám bụi mù, đột nhiên Vân Phàm biến mất tại tại chỗ, cả thân mình phóng về phía Tiêu Ly Hận. . . Hắn đã cạn kiệt tất cả lực lượng, chỉ dựa vào một tín niệm để chống đỡ thân thể!

Ngươi có thể thua, ngươi có thể chết, nhưng ngươi tuyệt đối không thể lùi về phía sau.

Đây là câu đầu tiên mà phụ thân Vân Phàm đã dạy cho hắn khi dạy hắn luyện quyền, hắn tuy rằng không hiểu lắm, nhưng hắn nhớ rõ, đến bây giờ cũng vẫn nhớ rõ.

. . .

"Bồng!"

"Oanh —— "

Lấy thân hóa quyền, ý chí làm lực!

Thân thể Vân Phàm xẹt qua hư ảnh, hung hăng đụng vào Tiêu Ly Hận khiến hai người đồng thời ngã trên mặt đất.

"Phốc!"

Ngũ tạng Tiêu Ly Hận quay cuồng, một ngụm nghịch huyết phun ra, trong mắt chứa đầy tơ máu!

Mà Vân Phàm thì quỳ trên mặt đất, thở hổn hển yếu ớt.

"Phù~~~ phù ~~~ phù ~~~ "

Cứ việc rất muốn nhắm mắt lại, nhưng Vân Phàm biết hiện tại mình không thể ngã xuống như vậy, bởi vì, hắn còn có trách nhiệm của hắn. . .

Vì thế, Vân Phàm gian nan chống thân mình, tay phải run rẩy sờ vào túi da bên hông. . .

"Tiểu. . . Tiểu tử. . . Ngươi. . . Ngươi. . . Khụ khụ khụ khụ. . ."

Tiêu Ly Hận bò trên mặt đất, tránh ở trong đống xác người.

Khí tức tử vong trong khoảnh khắc rốt cục khiến hắn sinh ra sự sợ hãi với Vân Phàm, đó là sự sợ hãi đến từ chỗ sâu trong linh hồn, tâm tình hắn giờ phút này giống như là đám sơn phỉ chạy trốn lúc trước, ước gì cách thiếu niên giống như yêu ma trước mắt này càng xa càng tốt!

"Rống —— "

Cự hùng cảm ứng được sự sợ hãi của kí chủ nên vội vàng rống lên, đồng thời từ trong đám bụi mù vọt ra.

"Ù ù —— ù ù —— ù ù —— "

Mặt đất đang rung động, thân ảnh cự hùng càng ngày càng gần mang theo uy thế lớn lao, giống như muốn đạp Vân Phàm thành thịt nát.

"Ba!"

Đầu ngón tay Vân Phàm cầm lấy phi đao, lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt ném ra ngoài, chẳng qua lúc này mục tiêu của hắn không phải Tiêu Ly Hận, mà là Phong Linh Hoàn đang lơ lửng trên đầu Tiểu Hỏa Vân . . . Đây là cơ hội cuối cùng của hắn!

"Đinh —— "

Một tiếng giòn vang, Phong Linh Hoàn bị phi đao đẩy văng ra, Tiểu Hỏa Vân rốt cục khôi phục tự do.

Vân Phàm rách họng kiệt lực hô lên một chữ cuối cùng: "Chạy —— "

"Bồng "

Vân Phàm bị cự hùng đâm sầm vào, xương ngực khẽ lõm xuống, cả thân hình bay lên cao rồi cuối cùng rơi thật mạnh xuống mặt đất!

Chạy! Chạy mau! Đồng bọn của ta. . . Huynh đệ của ta. . .

Ý niệm trong đầu Vân Phàm dần dần mơ hồ, thế giới xung quanh dần dần im lặng.

. . .

"Rống —— rống rống rống —— "

Một tiếng rống giận cơ hồ tuyệt vọng vang vọng núi lớn, là thanh âm của Tiểu Hỏa Vân!

Trong tiếng rống giận dữ, Tiểu Hỏa Vân chẳng những không đi mà ngược lại nhảy cao lên, đánh về phía cự hùng!

Mắt Tiểu Hỏa Vân lộ ra hung quang giống như một con tuyệt thế mãnh thú, toàn thân tràn ngập một loại khí tức man hoang khủng bố.

Tứ chi bay lên không, giống như mây lửa đánh xuống, cái thế vô song!

Một đôi cự chưởng, giống như sinh tử kim luân, yên diệt vạn vật!

"Rống —— "

Một chưởng hạ xuống, giống như tan vỡ trời đất, cự hùng khoảnh khắc bị đánh hồn phi phách tán!

"Bồng!"

Lại thêm một trảo, Tiêu Ly Hận bị đánh nổ tung thành một đống huyết nhục mơ hồ, chỉ còn một chiếc vòng tay nổi ở bên trong vũng máu và bị Tiểu Hỏa Vân tiện tay lấy đi.

Trên bầu trời, Phong Linh Hoàn hóa thành bột phấn đại biểu cho một vị tiên đạo tu sĩ đã bị chết.

. . .

"Rống rống rống —— "

Tiểu Hỏa Vân một bên ngửa mặt lên trời rít gào, một bên đấm vào lồng ngực mình, như là đang tuyên cáo điều gì đó. Hắn từ nhỏ chính là vì chiến đấu, từ nhỏ đã có nghịch cốt, tuyệt không cúi đầu, tuyệt không khuất phục!

Giờ khắc này, hắn là Thú Vương chân chính, là vua của vạn thú, tuyệt thế vô song!

Bạch vân xích hỏa đạp càn khôn,

Thủ chưởng kim luân vạn vật tranh.

Chư thiên yêu ma nhiên bất tận,

Bích lạc hoàng tuyền lập vô sinh.

. . .


. . .

————————————