Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 94: Độ kiếp thành công! Tin tức phường thị

- Đúng vậy! Nghe nói năm nay mới xuất hiện. Nhưng bất luận là tu vi hay chiến tích cũng đều khiến cho người ta bất ngờ.

- Đợt một chút. Hình như là ta nhớ ra rồi. Trên Long Phượng bảng đầu tháng có miêu tả một thiếu niên. Nhưng Hàn huynh, chẳng lẽ tu vi như vậy mà cũng có thể được sao?

Người họ Hàn có tu vi Kiếm Khách đứng bên cạnh thanh niên mặc võ phục màu xám lên tiếng:

- Nếu như nghe người ta nói, ta cũng không tin. Nhưng ngươi đã từng thấy Long Phượng bảng nói sai bao giờ chưa?

Kiếm giả trung niên nghe thấy vậy sửng sốt, rồi thở dài, nói:

- Người như vậy, Lục gia có hưng thịnh trăm năm nữa cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì.

- Đúng vậy! Người như vậy không nên đối đầu. Nhưng theo ta được biết thì gần đây phường thị cũng không yên ổn. Những người đó cũng đáng tới lúc bị giáo huấn. - Kiếm Khách họ Hàn nói bóng gió, ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh đang ở trong Phong Lôi kiếm khí, nét mặt có chút than thở.

Hắn cũng không biết rằng vào lúc này, Lục Thanh có được sự trợ giúp của Diệp lão nên thần thức bao phủ toàn bộ vài dặm chung quanh Vọng Nguyệt sơn. Đoạn nói chuyện đó của bọn họ làm sao có thể thoát khỏi tai hắn.

"Phường thị?" - Lục Thanh có chút suy tư. Lục gia của hắn tại phường thị ở năm thành lớn đều có cửa hàng. Đặc biệt là Lạc Nhật thành do rất gần Thú Khư nên có rất nhiều kiếm giả qua lại. Phường thị trong thành là chỗ tốt nhất để bổ sung tiếp tế. Vì vậy mà Lục gia của hắn dựa vào uy danh ngàn năm của gia tộc chú kiếm khiến cho lợi nhuận của cửa hàng ở đây rất tốt. Tiền lãi gần như chiếm tới bốn phần thu nhập hàng năm của Lục gia.

Sau khi tới Lạc Nhật thành bởi vì sự xuất hiện của Địa Huyệt ma chu và chuyện phòng ngự Thú Khư bạo động mà hắn vẫn chưa có thời gian tới cửa hàng của Lục gia. Vào lúc này, nghe thấy Kiếm Khách họ Hàn nói vậy, hắn biết được hình như của hàng của Lục gia có chuyện không hay xảy ra.

Có lẽ, cũng phải tới đó để xem tình hình.

Lục Thanh thầm nghĩ trong đầu. Đồng thời, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng. Lục gia của hắn bao đời vẫn tuân thủ lời dậy không tham gia tranh quyền đoạt lợi. Nếu không, với thực lực bao năm của Lục gia, muốn tạo ra một gia tộc lớn như năm đại gia tộc mặc dù không phải chuyện dễ dàng nhưng cũng không phải là việc khó. Nhưng như vậy lại khiến cho có nhiều người thích bỏ đá xuống giếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

"Lục gia của ta đã quá nhân từ!".

"Đã như thế, phải cho các ngươi một chút giáo huấn" - Trong mắt Lục Thanh xuất hiện chút sát khí.

Sau đó, hắn lại tập trung toàn bộ tinh thần vào việc độ kiếp của Ô Thiết.

Nương theo tốc độ xoay tròn của dòng xoáy Hỏa nguyên kiếp, khí thế và uy nghiêm tỏa ra càng lúc càng mạnh. Vào lúc này, Hỏa nguyên kiếp như thay mặt trời cao, phát ra cơn giận của chính mình.

Cuối cùng thì lần công kích thứ hai cũng xuất hiện.

"Phừng..."

Một ngọn lửa màu lam sậm từ trong nguyên kiếp hạ xuống. Ngọn lửa màu lam có độ nóng cực cao. Lục Thanh biết cho dù là chú kiếm có được loại than tốt nhất thì cũng phải cần có người thổi gió mới có thể đạt được hơi nóng như thế này. Hơi nóng của ngọn lửa cho dù là huyền thiết cứng rắn chạm vào một lúc sau cũng phải chảy ra thành nước.

Mặc dù ngọn lửa đó chỉ dài khoảng một thước nhưng uy thế của nó vượt qua thực lực Kiếm Sư đỉnh phong của Ô Thiết. Trên đường nó bay xuống, không khí tỏa ra những làn sóng gợn, chẳng khác gì một bình nước sôi.

Đến lúc này, nét mặt Ô Thiết vô cùng nghiêm túc. Hắn biết, lượt công kích cuối cùng chính là thí luyện tâm cảnh. Nếu như bị thương quá nặng rất dễ khiến cho tinh thần không ổn định vì vậy mà tâm cảnh không có được sự phòng ngự tốt nhất. Tới lúc đó, chắc chắn thành tựu bao năm khổ tu chắc chắn sẽ xuôi theo dòng nước.

Trên người Ô Thiết tỏa ra kiếm khí màu đỏ, trường kiếm chắn trước mặt. Kiếm khí mang theo hơi nóng của mặt trời thò ra thụt vào ở mũi kiếm. Lục Thanh dụng thần thức cảm nhận có thể thấy thanh trường kiếm chợt rung rung rất mạnh rồi chia ra thành ba bóng kiếm. Trường kiếm của Ô Thiết lay động, ba đạo bóng kiếm xoay tròn phát ra tiếng gió rít.

"Kiếm pháp tinh thâm! Uy thế như vậy chắc chắn không thể nhầm được." - Ánh mắt Lục Thanh nhìn động tác của Ô Thiết một cách chăm chú. Đồng thời, một chút thần thức của hắn vẫn chú ý tới Hỏa nguyên kiếp trên cao. Ngọn lửa màu lam sậm trong ánh mắt của hắn cũng ẩn chứa cái cảnh giới Cử khinh nhược trọng.

Mặc dù chỉ là ngọn lửa dài một thước, nhưng trong mắt của kiếm giả trên sân đã lĩnh ngộ được cảnh giới cử khinh nhược trọng mà nói nó chẳng khác gì một con rắn lửa dài mười trượng. Cái lưỡi của nó đang phun ra rồi lại nuốt vào một ngọn lửa màu lam có thể đốt cháy tất cả.

"Rắc rắc..."

Không để cho ngọn lửa hạ xuống, hai chân Ô Thiết dậm mạnh một cái xuống đất rồi bay lên trời. Mặt đất chỗ hắn vừa đứng liền xuất hiện một khe nứt. Trong nháy mắt, Ô Thiết đã vọt lên cao mấy trượng, đồng thời, bóng kiếm xoay tròn trong tay chợt tạo thành một vòng tròn. Cảnh tượng giống hệt như vòng nguyên khí bao vay vừa rồi, kiếm khí màu da cam tỏa ra một hơi nóng cực mạnh, thôn phệ ngọn lửa màu lam của Hỏa nguyên kiếp.

"Vù vù.."

Sau khi Ô Thiết tạo ra vòng tròn bao vây bằng kiếm khí, trong không trung chợt xuất hiện những tiếng gió rít vù vù. Đồng thời, vòng bao vây màu cam chợt xuất hiện ánh sáng màu lam nhạt. Có thể nói lúc này, ngọn lửa màu lam sậm đang cố giẫy dụa.

"Phá..."

Trên mặt Ô Thiết nổi đầy gân xanh, quanh người hắn tỏa ra kiếm khí hệ hỏa dài cả trượng. Khí thế mạnh mẽ khiến cho cả mặt đất cũng phải chấn động. Mặc đất bị nguyên khí bao bọc chợt xuất hiện những khi nứt.

"Ầm..."

Kiếm khí bay xung quanh tan nát, đồng thời ngọn lửa màu lam cũng tan theo. Những điểm sáng màu lam tản ra giống như ánh sao đêm trên bầu trời. Nhưng khi chúng đụng chạm vào vòng nguyên khí đang bao phủ liền dung nhập một cách kỳ dị vào trong đó.

"Bịch...bịch...bịch..."

Ô Thiết rơi xuống đất liền lui lại mấy bước, tay hắn khua kiếm ngăn chặn những đốm lửa màu lam. Khóe miệng hắn tràn ra một dòng màu, sắc mặt hơi tái. Tuy nhiên, nét mặt hắn vẫn không có một chút bối rối. Bị thương thế này vẫn nằm trong sự kiểm soát của hắn.

"Đúng là điện chủ của Kiếm Thần điện" - Lục Thanh cảm thán. Sau khi được Diệp lão giúp đỡ, hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của ngọn lửa chẳng khác gì khí thế của Lệ Kinh Sanh. Vậy mà Ô Thiết có thể ngăn cản, chỉ bị thương nhẹ. Chẳng những cảnh giới kiếm pháp của hắn rất cao mà cảnh giới cử khinh nhược trọng của hắn, Lục Thanh cũng chỉ có thể nắm được một chút quỹ tích. Kiếm pháp của hắn đúng là một thứ kiếm pháp tinh thâm, không có gì phải nghi ngờ.

Ngay lập tức, Ô Thiết lại giơ trường kiếm đặt lên đầu gối mà ngồi xuống đất. Hai mắt của hắn nhắm lại, khí thế và hơi thở toàn thân được thu liễm.

Tốc độ xoay tròn của Hỏa nguyên kiếp sau khi xuất ra hai ngọn lửa màu lam liền chậm lại. Trong ánh mắt nặng nề của đám người Cổ Kiếm Phong, một cột sáng màu hồng từ giữa nguyên kiếp bắn ra. Trong nháy mắt, nó liền chui vào mi tâm của Ô Thiết.

"Phù..."

Sau khi bắn ra cột sáng, Hỏa nguyên kiếp và vòng nguyên khí bao vây Ô Thiết liền biến mất, chỉ để lại một mình hắn đang ngồi xếp bằng tại đó.

- Mọi người không nên gây ra động tĩnh. Công kích cuối cùng luyện tâm rất nguy hiểm. Nếu bị kinh động chắc chắn là bị tán công mà chết. - Ánh mắt của Cổ Kiếm Phong dữ tợn, trầm giọng nói một câu. Đồng thời, hắn chậm rãi đi tới bên người Ô Thiết đang xếp bằng. Hiển nhiên vào lúc quan trọng, Cổ Kiếm Phong vì lo lắng mà tới gần để làm hộ pháp.

Thời gian chậm rãi trôi đi. Đạo tâm ma cuối cùng, Lục Thanh không thể dò xét. Ngay cả Diệp lão khôi phục cũng không có cách nào giúp cho thần thức của hắn tiến vào trong Thức Hải của người khác. Chưa kể, hôm nay, hắn có tu vi Kiếm Khách tiểu thiên vị, nếu như tiến vào Thức Hải của Ô Thiết chắc chắn sẽ phải chịu cùng tâm ma tác động. Mà điều đó với tâm cảnh của hắn bây giờ sẽ rất nguy hiểm, không biết có chuyện gì xảy ra.

Lục Thanh và những người khác cùng nhau ngồi xuống, thu hồi thần thức. Làn khí lưu màu xanh dung nhập trong thần thức của hắn cũng chui ra ngoài. Lục Thanh cảm thấy được thần thức của hắn lại trở lại như cũ. Cảm giác mạnh mẽ vừa rồi giảm đi mấy phần.

Cẩn thận tiêu hóa những gì vừa mới cảm ngộ được đối với Hỏa Nguyên kiếp, hắn có thể hiểu được mơ hồ, đồng thời có một ít lĩnh ngộ đối với lực lượng bản nguyên của Hỏa nguyên kiếp. Có thể do Lục Thanh không phải là người có được kiếm khí hệ hỏa nên lĩnh ngộ có chút khó khăn. Mặc dù vậy thì cũng có thể coi như lĩnh ngộ được một loại bản nguyên. Nếu tích lũy đủ cũng có thể khai thông đối với loại khác. Lục Thanh cũng không nản chí, tinh thần yên lặng. Vào lúc này, hắn cảm giác được tâm cảnh lại tăng lên mấy phần.

Thời gian từng chút một trôi đi. Cho tới mấy canh giờ sau, trời chiều từ từ buôn xuống. Ô Thiết vẫn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất chợt tản ra một làn khí hệ hỏa tinh thuần. Đồng thời, trên người một vầng kiếm khí màu đỏ từ từ xuất hiện. Khí thế mạnh mẽ làm xuất hiện một cơn lốc nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Cặp mắt chợt mở ra khiến cho mọi người chỉ cảm thấy trong mắt của hắn lóe lên hai luồng ánh sáng màu hồng dài cả thước khiến cho người ta sợ hãi. Khí thế mạnh mẽ cứ từ từ tăng lên trên người hắn. Đồng thời, hắn đứng dậy, ngón tay tạo thành kiếm chỉ bổ về phía trước. Nhất thời, một đạo kiếm khí màu đỏ dài tám trượng bắn về phía một tảng đá nặng ngàn cân trên sườn núi.

- Ầm...

Tảng đá lớn bị sương gió mài mòn bao nhiêu năm trở nên vô cùng cứng rắn nát ra thành từng mảnh. Mỗi một mảnh đá vụn hơi đỏ lên một chút, giống như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có người nào lại không biết Ô Thiết đã thành công vượt qua tâm ma, tiến vào cảnh giới Kiếm Chủ. Kiếm khí tinh thuần và mạnh mẽ như vậy chỉ có sau khi trải qua nguyên khí kiếp mới có được mà thôi.

- Chúc mừng Ô huynh độ kiếp thuận lợi, đạt tới Kiếm Chủ. - Cổ Kiếm Phong cười lớn, rồi lên tiếng chúc mừng.

- Chúc mừng Ô điện chủ độ kiếm thuận lợi, đạt tới Kiếm Chủ. - Đồng thời, các thế lực của Lạc Nhật thành và đoàn người Lục Thanh đứng xem trên lễ đài đều cung kính hành lễ.

Ngay cả Lạc Tâm Vũ cũng xuất hiện một sự thèm muốn. Trong khu vực Tử Hà tông, ngoại trừ tông chủ và bốn vị phong chủ ra thì Kiếm Chủ có thể tương đương với Phong Chủ ngoại phong và thành chủ.

Trong Thập Vạn đại sơn, từ trước đến nay đã có một quy định bất thành văn như vậy. Kiếm giả đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn sẽ được gọi là Kiếm Đạo đại sư. Đạt tới cảnh giới Kiếm Phách thì được gọi là kiếm đạo tông sư. Còn Kiếm Chủ sau khi trải qua nguyên khí kiếp cũng được gọi là chuẩn đại sư. Có thể thấy được địa vị của bọn họ là rất cao.