Chỉ trong thoáng chốc, năm tên Kiếm Hoàng của Hỏa Ma tông một trong sáu đại tông môn Ma Đạo đã tan thành tro bụi bị nuốt chửng vào trong không gian Động Hư.
Sắc mặt thiếu niên áo trắng không thay đổi giơ tay vén hai lọn tộc mai ra sau vai sau đó giơ kiếm chỉ điểm vào chỗ Liên Thành Hải vừa tiêu tan thành tro bụi.
- Bùng...
Bất chợt một điểm sáng màu xám bạc xuất hiện giữa không trung, điểm xám bạc này mông lung mờ mịt, dường như ẩn chứa vô tận huyền ảo, lơ lửng trước mặt thiếu niên. Thần quang màu xám bạc chiếu vào người thiếu niên, khiến cho thiếu niên không nhịn được, lộ vẻ cảm khái.
- Không phải là...
Dường như e ngại chuyện gì, thiếu niên muốn nói lại thôi lập tức kiếm chỉ vạch ra. Trên bầu trời khu vực Hỗn Độn, sương mù màu xám. Bắt đầu hội tụ về phía điểm sáng màu xám bạc kia. Thiên địa nguyên khí mênh mông bắt đầu chuyển động, bao trùm lấy điểm sáng màu xám bạc kia. Không bao lâu sau đã hình thành một chiếc kén màu xám bạc.
- Bùng...
Dường như bên trong kén đang nuôi dưỡng thứ gì, kén màu xám bạc kia không ngừng chuyển động, chậm rãi xoay tròn theo một nhịp điệu kỳ dị, bên trong mơ hồ hiện ra một hình dáng hoàn hảo.
Thời gian cứ trôi qua, Thiên địa nguyên khí hội tụ chẳng những không giảm bớt, thậm chí càng ngày càng trở nên dày đặc. Sương mù Hỗn Độn màu xám ngưng tụ, từng đạt Thái Dương Chân Hỏa mỏng manh hiện ra trong không trung, không ngừng rót vào trong kén.
Nửa ngày sau, thiếu niên áo trắng vốn đang chăm chú theo dõi mắt chợt lóe tinh quang, nhìn một vong xung quanh khu vực Hỗn Độn miệng lẩm bẩm:
- Quả nhiên không hổ là khu vực Hỗn Độn do Đạo - Ma sinh ra, lôi kiếp không thể dẫn xuất trong này.
Thiếu niên ngừng một chút, sau đó hừ lạnh:
- Bất quá chỉ có thể chất như vậy mới có thể không e ngại gì. Nếu như ta...
Nói tới đây, dường như e ngại chuyện gì, thiếu niên cũng không dám nói hết lời.
Lúc này, kén màu xám bạc kia bắt đầu nứt vỏ, những vết nứt như mạng nhện nhanh chóng lan tràn ra dày đặc trên vỏ kén.
- Thế nào, hiện tại ngươi có cảm giác ra sao?
Thiếu niên áo trắng đứng sừng sững nơi đó, không hề bị Thái Dương Chân Hỏa xâm phạm mảy may. Trên người y không hề hiện ra bất cứ hệ thuộc tính nào cà, nhưng lại giống như Huyền Băng lạnh lẽo nhất trên thế gian này. Thái Dương Chân Hỏa tới quanh thân y chừng một trượng, không thế nào tiến thêm được mảy may.
Liên Thành Hải chậm rãi mở hai mắt, không thế nào tin được vào nhưng gì nhìn thấy. Đây là mình hiện tại sao? Đây rõ ràng là Lĩnh Vực Cửu Dương! Tông sư Kiếm Phách mới có thể có được Lĩnh Vực, nhưng chính mình mới chỉ là một tên nhất kiếp Kiếm Hoàng nho nhỏ mà thôi vì sao bây giờ lại...
- Ngươi đã chết một lần. Thiếu niên áo trắng hờ hững nói.
- Ngươi là...
Liên Thành Hải kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt. Trong ký ức của y trước kia. y còn nhớ rõ mình đã tiêu tan trong kiếm quang Ma Hỏa của Ma Hỏa tông, hình thần câu diệt, vì sao bây giờ...
- Ngươi đi theo ta! Ngươi đã chết một lần, hiện tại ngươi đã không còn là Liên Thành Hải...
Giọng điệu của thiếu niên áo trắng tuy lãnh đạm, nhưng vần toát ra ý không cho pháp chống lại. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Liên Thành Hải sững sờ, căn nhắc một lúc, sau đó gật gật đầu:
- Hết thảy xin nghe theo tiền bối chỉ bảo.
- Được...
Thiếu niên gật đầu:
- Chúng ta đi thôi.
- Ha ha, mới đây mà đã muốn đi sao, không phải là quá nhanh ư?
Thiếu niên áo trắng vừa nghe thấy giọng nói này vang lên, sắc mặt vốn bình thản rốt cục đại biến. Ngay tức khắc một tay y chộp lấy Liên Thành Hải, Kiếm chỉ mở hư không ra, bước vào trong đó.
Trong không gian Động Hư tối đen, thiếu niên áo trắng rảo bước mà đi. Bất kể là không gian loạn lưu hay không gian sụp đổ thỉnh thoảng gặp phải dọc đường đều bị tự động trấn áp. Dưới chân thiếu niên, có hai đạo kiếm quang màu trắng tinh thuần chớp động. Kiếm quang này ngưng tụ thành hình kiếm, toàn thân trắng như tuyết, trong suốt.
Bước ra một bước, trong cảm ứng của Liên Thanh Hải, chính là vượt qua vô số vạn dặm.
- Huyền Băng Kiếm Quang Bộ năm xưa, quả nhiên không giống bình thường!
Ngay sau đó. Liên Thành Hải lập tức nhìn thấy ở phía sau tràm dặm một đạo kiếm quang màu tím ngưng thật, hiện ra thân hình của một tên trung niên áo tím.
Trung niên áo tím này chỉ bước ra một bước, đã khiến cho Liên Thanh Hải cảm thấy có một cỗ áp lực nặng nề. Dường như cả vùng trời đất này đều thuộc về trung niên kia, mỗi một gốc cây ngọn cô không thể cãi lại y. Dưỡng như y là trời là đất, ý chí vô biên trấn áp hư không. Đồng thời Liên Thành Hải phát hiện ra, sắc mặt thiếu niên áo trắng đưa y đi tỏ ra ngưng trọng, thậm chí hơi tái đi.
- Đã nhiều năm không gặp, không ngờ Tử Lôi Kiếm Thánh ngày xưa, hiện tại đã trở thành tay sai cho người khác.
Thấy không trốn khởi trung niên áo tím, thiếu niên áo trắng chợt dừng lại. Mà trung niên áo tím kia cũng dừng lại, hết sức tự nhiên giống như Thiên mã hành không, không chút dấu vết
- Không ngờ miệng lưỡi Huyền Băng Kiếm Thánh cũng sắc bén như vậy. Chẳng qua ẩn vào Mộ Chúng Thánh năm vạn năm, không thấy được ánh mặt trời. Cuộc sống như vậy e rằng cũng chẳng vui gì...
Liên Thành Hải không thế nào tin được vào tai mình, giờ phút này hai người trước mặt y lại là hai tên Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh là nhân vật thế nào! Liên Thành Hải không dám nghĩ nhiều, bất quá ngay tức khắc, y bình tĩnh lại. Nếu không phải là Kiếm Thánh có được tâm Trấn Thế, lực lượng to lớn vô cùng, còn ai có thể cứu y sống lại sau khi bị hình thần câu diệt?
Sắc mặt Huyền Băng Kiếm Thánh tỏ ra ngưng trọng, giờ phút này trên người y khuếch tán ra một luồng sức mạnh huyền ảo vô biên, bảo vệ cả hai người vào trong.
- Huyền Băng Kiếm Thánh, ngươi không cần làm như vậy, ta chỉ muốn mời vị tiểu huynh đệ này tới Kiếm Thần sơn làm khách mà thôi.
- Kiếm Thần sơn?
Huyền Băng Kiếm Thánh cười lạnh:
- Chỉ là một tên chó săn, có được một cái tên hão Kiếm Thần, cũng làm ra vẻ đường hoàng, nuốt chửng toàn bộ nguyện lực hương hỏa trên đại lục mấy vạn năm. Tử Lôi Kiếm Thánh, nhiều năm không gặp, da mặt của ngươi quà thật càng ngày càng dày.
Kiếm Thần!
Giờ phút này, Liên Thành Hải không thế nào kềm được nổi sợ trong lòng, nhưng lời Huyền Băng Kiếm Thánh vừa nói ra, y nghe hết sức rõ ràng.
Kiếm Thần! Trung niên áo tím trước mặt y, chính là một trong hai cường giả tối cao của Thiên Đạo đại lục. Kiếm Thần?!
Mà thân Liên Thành Hải là Kiếm Giả Thiên Đạo, là kẻ từng thờ phụng Kiếm Thần từ lúc còn Kiếm Thần đại lục trước kia, càng có sư kính sợ nhiều hơn.
- Ngài là Kiếm Thần ư?
- Không sai.
Kiếm Thần nở một nụ cười, nhìn Liên Thành Hải:
- Tiều huynh đệ, theo ta đi Kiếm Thần sơn, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, truyền cho ngươi một thân sở học.
Kiếm Thần muốn thu mình làm đô đệ!
Liên Thành Hải không khởi hít sâu một hơi khí lạnh, nhưng y chưa kịp lên tiếng. Huyền Băng Kiếm Thánh đã hừ lạnh:
- Tốt nhất ngươi không được đáp ứng y, bằng không, ta dám cam đoan, nhất định ngươi sẽ chết nhanh hơn ai hết!
- Cái gì?
Liên Thành Hải không khởi kinh ngạc, nhưng lúc này Kiếm Thần vẫn tỏ ra bình thản vô cùng:
- Quả nhiên là như vậy, năm vạn năm không gặp, để ta thử xem Huyền Băng Kiếm Thánh năm xưa, trải qua năm vạn năm, tu vi đã nâng cao tới mức nào rồi.
Thần sắc Huyền Băng Kiếm Thánh tỏ ra ngưng trọng, khoát tay đẩy Liên Thành Hải ra xa ngàn dặm. Hư không xung quanh Liên Thành Hải rút lui trong nháy mắt, khiến y cảm thấy choáng váng đầu óc. Đến khi hồi phục tinh thần. y thấy mình đã bay tới một khoảng không xa lạ, xung quanh có một luồng sức mạnh màu trắng bảo vệ, ngăn hết thảy không gian loạn lưu ở bên ngoài.
Ngay tức khác, toàn thân Liên Thành Hải chân động, y kinh hãi vội nhìn ra ngoài xa ngàn dặm. Không gian Hỗn Độn màu xám mở ra không hạn chế, như hung thú há mồm, cho dù không gian loạn lưu cũng bị cắn nuốt không còn. Kiếm Anh Liên Thành Hải run rẩy, tuy rằng không bị ảnh hưởng gì, nhưng hai luồng sức mạnh to lớn làm toát ra uy thế vô biên, vẫn khiến cho y cảm thấy có nguy cơ phải chết.
Lúc này, đột nhiên y phát hiện ra trong Đan Điên Khí Hải của mình, có một điểm sáng màu xám bạc bay ra. Điểm sáng này vừa xuất hiện, uy áp vô hình vừa trấn áp lên người y nháy mắt đã tiêu tan không còn nữa. Thậm chí Hỗn Độn màu xám ở xa xa kia. Liên Thành Hải chỉ cảm thấy khinh thường
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến cho mình được hai vị Kiếm Thánh coi trọng, thậm chí trong đó còn có một đời Kiếm Thần danh chấn đại lục, chúa tể của Kiếm Thần sơn?
Nhưng ngay sau đỏ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Liên Thành Hải, điểm sáng màu xám bạc kia chợt rồi khởi thân thể y. Một khoảng Hỗn Độn màu xám khoảng chừng một thước mở ra, trong đó dường như có sấm sét gào thét, nháy mắt đã nuốt chửng điểm sáng màu xám bạc vào trong.
Làm sao có thể như vậy được?
Liên Thành Hải cảm thấy vô cùng nghi hoặc, điểm sáng màu xám bạc kia rời khởi thân thể y, cứ như vậy đã biến mất ngay tại chỗ. Liên Thành Hải giơ tay chộp hai cái về phía trước, chỉ thấy Hỗn Độn màu xám trong tay, sau đó cũng biến mất.
Liên Thành Hải chưa có phản ứng gì, uy thế mênh mông cuồn cuộn của hai Kiếm Thánh giao thủ lại xuất hiện.
-Phụt...
Dù có luồng sức mạnh to lớn của Huyền Băng Kiếm Thánh bảo vệ, nhưng Liên Thành Hải vần phải phun ra một ngụm tâm huyết, Kiếm Anh trở nên uể oải
- Vù...
Một đạo Hỗn Độn màu xám từ phương xa mở ra, giống như kiếm quang kéo dài tới trước mặt Liên Thành Hải. Y thấy rất rõ ràng, chính là Huyền Băng Kiếm Thánh, thân hình hết sức chật vật, đang mở không gian Hỗn Độn chạy tới. Trên người y, lôi quang Tử Lôi chớp động. Kiếm Ý Phong Mang cắt vào thân thể, để lại một vết kiếm thương rất lớn trên vai trái.
Còn Kiếm Thần đang thong thả bước đi, chỉ sau vài bước đã vượt qua không gian vài vạn dặm, theo sát Huyền Băng Kiếm Thánh như bóng theo hình-
Thấy không chống nổi Kiếm Thần. Huyền Băng Kiếm Thánh nhìn chằm chằm Liên Thành Hải, sau đó nhanh chóng mở ra một không gian Hỗn Độn, chui vào trong đó.
Ngay sau đó. Liên Thành Hải chỉ thấy Kiếm Thần điểm ra một chỉ. Không gian trước mặt, ngoại trừ một cỗ Kiếm Ý Phong Mang đen như mực, không còn thấy gì khác.