- Tốt, tốt lắm mau đứng lên!
Trung niên anh tuấn cao giọng cười to, tiến tới đỡ Lục Thanh đậy, hai tay vỗ vỗ vai Lục Thanh, quan sát cần thận mấy lần, lại tiếp tục cười to:
- Thật không ngờ một đời Huyền Thanh ta cũng có thể bồi dưỡng ra được một Thánh Giả Kiếm Đạo, thật không uổng chút nào!
Tuy rằng hiện tại Huyền Thanh là Kiếm Linh, nhưng trên người ông, nhân khí toát ra nồng đậm vô cùng, thâm chí nồng đậm hơn cả tỷ muội Nhược Thủy.
- Sư phụ, hãy theo con về tông. Đang lúc Thiên địa quay ngược lại, sư phụ sư mẫu ở bên ngoài bất tiện vô cùng. Các sư thúc cứ mãi tưởng nhớ người.
- Về ư...
Huyền Thanh lẩm bẩm, sau đó chìm vào trầm tư.
- Huyền Đại ca...
Bên cạnh đó. Tần Vũ tiễn lên nắm lấy tay ông:
- Bất kể huynh đi tới đâu. Tần Vũ cũng sẽ theo bàu bạn cùng huynh
- Được, chúng ta trở về…..
Rốt cục Huyền Thanh cũng hạ quyết tâm, gật gật đầu.
Bên cạnh, thấy Lục Thanh không ngó ngàng gì tới, nhưng đám Tông sư Ma Đạo cũng không dám nói lời nào, nhưng thiếu niên Thánh Giả kia không nhịn được cơn giận dữ:
- Các hạ phải cho ta một lời giải thích!
Mái tộc màu đỏ tím của y không gió mà bay một cỗ khí thế uy nghiêm vô hình lan tràn ra, trấn áp bốn phía.
Tâm Trấn Thế là uy nghiêm của Thánh Giả, người thường không thể ngăn cản.
Hai người Thạch Hàn biến sắc, lập tức rời xa ngoài trăm dặm. Bất kể Thạch Hàn hay Hàn Nghê Thường cũng không ẩn nấp phía sau Lục Thanh.
- Ngươi muốn giải thích chuyện gì?
Ánh mắt Lục Thanh trở nên hết sức lạnh lùng, xoay người nhìn thiếu niên:
- Dám đả thương sư phụ ta, dù là Thánh Giả cũng không được!
- Giỏi, giỏi cho một Kiếm Thánh Thời Không! Bất chợt thiếu niên cất tiếng cười to:
- Hôm nay trên Kiếm Thần đại lục, lão phu muốn thử xem một kè mới tiến lên Kiếm Thánh như ngươi, rốt cục có được uy năng thế nào.
Lục Thanh!
Huyền Thanh trầm giọng nói.
Tuy rằng không biết Thánh Giả Kiếm Đạo là cảnh giới thế nào, nhưng Huyền Thanh đã đạt tới cảnh giới hiện tại, cũng có thể đoán biết, thiếu niên kia trở thành Kiếm Thánh đã bao nhiêu lâu. Lực Thế Giới ngưng tụ e rằng đã đạt tới mức độ hết sức kinh người.
- Sư phụ bất tất phải nhọc lòng, chỉ bằng vào y vẫn chưa thể làm cho đồ nhi bị thương.
Tuy Lục Thanh mĩm cười, nhưng ánh mắt nhìn thiếu niên lại vô cùng lạnh lẽo.
Hắn thừa sức cảm ứng được, thiếu niên này chỉ là Kiếm Thánh Ma Đạo sinh ra vào năm vạn năm hiện tại, còn kém xa nhưng Kiếm Thánh thượng cổ. Thậm chí mức độ ngưng luyện của Kiếm Vực còn kém hơn một bậc so với năm đại Kiếm Thánh Lăng Nguyên. Tuy nhiên y có được tâm Trấn Thế, cho nên ngưng luyện lực Thế Giới hơn xa Quân Mạc Lâm lúc trước.
Nhưng lúc trước, ngay cả năm đại Kiếm Thánh, Lục Thanh cũng dám ra tay trấn áp, đừng nói chi có mình thiếu niên này. Huống chi hàng ngày ngưng luyện nguyện lực hương hỏa, thực lực Kiếm thể. Kiếm Đạo của Lục Thanh sinh ra biến hóa từng giờ từng phút.
Vài tháng nửa năm ít ỏi không đáng kể trong mắt Thánh Giả, nhưng đối với Lục Thanh, cũng đã khiến cho thực lực của hắn nâng cao thêm một phần.
- Nơi này chật hẹp, bất tiện đại chiến.
- Lục Thanh liếc thiếu niên một cái:
- Theo ta!
- Dứt lời, dưới chân Lục Thanh đột ngột xuất hiện một dòng sông Thời Không chảy thẳng tận trời cao. Cương Phong Lôi Hỏa bị xuyên qua, lộ ra biển sao đầy trời.
- Lục Thanh bước vào dòng sông Thời Không, biến mất ngay tại chỗ.
- Trên chín tầng trời không có không khí, dù là người thường cũng có thể trôi nổi giữa không trung. Mặt trời có vẻ lớn hơn bình thường, khí hệ Hỏa nóng rực tràn ngập không gian. Ngoài ra, còn có rất nhiều ngôi sao khổng lồ chẳng kém gì mặt trời. Ởgiữa biển sao đầy trời thiếu đi bốn mươi chín ngôi sao thật lớn, để lại nhưng lỗ đen trống rỗng, hiện ra Hỗn Độn màu xám, lôi đình chớp động, có uy thế hủy Thiên diệt địa.
Không bao lâu sau, hai bóng người xuất hiện, đúng sừng sững dưới biển sao, chân đạp Cương Phong Lôi Hỏa, chính là cảnh giới của Thánh Giả Kiếm Đạo. Uy nghiêm Trấn Thế, đội trời đạp đất. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
- Cả hai người đều có tâm Trấn Thế, đây là tâm cảnh, cũng là cảnh giới Kiếm Đạo. Chỉ người nào có được cảnh giới này mới được xem là Kiếm Thánh chân chính. Nếu không, chỉ có một thân sức mạnh của Kiếm Thánh mà không có tâm cảnh Kiếm Thánh, nhiều nhất chỉ có thể xem như bán thánh hay ngụy thánh, không thể xuất ra được thực lực chân chính của Kiếm Thánh.
- Ánh mắt thiếu niên tỏ ra ngưng trọng, không nói lời nào, kiếm chỉ điểm lên trên. Ngay sau đó một ngôi sao to chừng vạn dặm rơi xuống đầu Lục Thanh.
- Ngôi sao này chẳng khác mặt trời, Thái Dương Chân Hỏa cháy rực, không gian sụp đổ, hình thành một khoảng không khổng lồ cách đầu Lục Thanh mười mấy vạn dặm. Khí Hỗn Độn màu xám chớp động, cỗ khí tức Bản Nguyên này nuốt cả Thái Dương Chân Hỏa, sau đó toàn bộ hóa thành từng cơn mưa khí Hỗn Độn giáng xuống
- Một chỉ của Kiếm Thánh, sao trời rơi rụng.
- Lục Thanh lạnh lùng nhìn hết thảy trước mặt:
- chỉ có chút uy năng như vậy thôi sao?
- Ngay tức khắc. Lục Thanh ngẩng đầu một cỗ Kiếm Ý Thời Không bùng lên, ngưng tụ lại thành một thanh cự kiếm mười trượng màu xám bạc. Cự kiếm màu xám bạc này cổ kính giản đơn, nhưng toát ra khí tức Thời Không Lưu Tố, khí tức này nháy mắt biến hóa một dòng sông Thời Không hiện ra vờn quanh cự kiếm.
- Từ dòng sông Thời Không Lưu Tố, một cỗ Kiếm Ý Tuế Nguyệt bùng lên, bao phủ lấy ngôi sao to vạn dặm kia.
- Tuế Nguyệt!
- Kiếm Ý Tuế Nguyệt mênh mông cuồn cuộn xuyên qua hư không, đề lại ấn tượng rất sâu trong lòng thiếu niên. Gương mặt y lộ vẻ run rẩy, Kiếm Tâm bên trong cũng chấn động. Còn có thứ gì lâu dài hơn lực Thế Giới? chỉ có vài thứ hiếm hoi trong đó có lực Tuế Nguyệt
- Bùng...
- Bị Kiếm Ý Tuế Nguyệt kia bao phủ, ngôi sao vạn dặm lập tức bị ăn mòn với tộc độ bằng mắt thường có thể thấy được. Thậm chí còn chưa rơi xuống được mười vạn dặm đã nhỏ lại chỉ bằng tăng đá trăm trượng, hào quang âm đạm, nháy mắt đi tới chỗ diệt vong. - Hảo Kiếm Ý!
- Thiếu niên quát lớn:
- Ma Hỏa Phần Thân!
- Theo tiếng quát của thiếu niên, trên người y đột ngột hiện ra hàng ngàn hàng vạn ma ảnh. Hỏa Ma mãnh liệt như từ ngoài trời mà đến, bất chợt xuất hiện giữa không trung.
- Vực Ngoại Thiên Ma!
- Ánh mắt Lục Thanh lộ vẻ kỳ quái đối mặt với Hỏa Ma vô tận đang ập tới, trong đó có Vực Ngoại Thiên Ma đang ẩn nấp. Kiếm Ý Hỏa Ma mang theo hàng ngàn hàng vạn ma ảnh như vậy, cho dù là Kiếm Tổ Tuyệt Thế cũng nháy mắt bị khơi lên tâm ma Chân Hỏa, thiêu đốt thành tro. Nhưng đáng tiếc là, hàng ngàn hàng vạn ma ảnh này gặp phải Lục Thanh.
- Ngàn vạn ma ảnh thiêu đốt thân hình Lục Thanh tiêu tan mất, trong nháy mắt, đột ngột vang lên tiếng xèo xèo như nước đổ vào chảo dầu sôi. Ngàn vạn ma ảnh thét lên chói tai rút lui. Hỏa Ma tiêu diệt, ngay cả Kiếm Ý Hỏa Ma của thiếu niên cũng có dấu hiệu suy yếu rất nhiều.
- Ma Thần, là khí tức của Ma Thần!
Vô số ma ảnh thét lên chói tai trôn mắt vào hư không, khiến cho thiếu niên cảm thấy kinh ngac.
- Không ngờ ngươi có khí tức Ma Thần! Làm sao có thể như vậy được? Làm sao Ma Thần lại bảo vệ ngươi?
Thiếu niên tỏ vẻ không thế nào tin được, nhưng Lục Thanh cũng không thêm để ý, đột ngột điểm ra một chỉ về phía thiếu niên:
- Ngươi cũng tiếp ta một chỉ .
Trong nháy mắt một đạo kiếm quang vạn trượng từ trong kiếm chỉ của Lục Thanh bay ra, kiếm quang màu xám bạc hỏa thành một thanh cự kiếm sừng sững giữa không trung, khí Phong Mang đen sẫm vờn quanh.
Kiếm quang màu xám bạc lan tràn khắp không trung, hai dòng sòng Thời Không hiện ra hai bên cự kiếm, một dòng chảy ngược, một dòng chảy xuôi, đồng thời còn có tiếng nước chảy róc rách vang lên.
Ngay tức khắc, khí Phong Mang đen sẫm bùng lên. ý chí Phong Mang vô cùng vờn trên thân kiếm, một cỗ khí tức Tuế Nguyệt Luân Chuyển hiện ra, chỉ trong thoáng chốc đã trở nên vô cùng linh hoạt sắc bén. Ngay sau đó. Kiếm Ý Tuế Nguyệt Luân Chuyển kia vừa chuyển Thời Không xung quanh thiếu niên lập tức trở nên hỗn loạn.
Kiếm quang vô tận chớp động, bao trùm tất cả không gian xung quanh thiếu niên mười van dặm.
Hành Lang Thời Không màu xám bạc không ngừng chuyển động một cổ lực vặn vẹo mênh mông cuồn cuộn gia nhập vào trong Thời Không vô tận. Hành Lang Thời Không vô cùng vô tận không ngừng đóng mở, nháy mắt đã bao phủ thân thể thiếu niên, giam cầm y vào trong.
Đây là kiếm thức Hỗn Loạn Thời Không, cũng là kiếm thức mạnh nhất mà hiện tại Lục Thanh đang nắm giữ. Theo sự lãnh ngộ của Lục Thanh đối với Kiếm Đạo Thời Không càng ngày càng sâu, uy năng của kiếm thức này cũng càng ngày càng kinh khủng.
Trong tay Lục Thanh hiện tại một kiếm này đã có thể uy hiếp tới an nguy của Thánh Giả Kiếm Đạo. Đương nhiên, nếu là Kiếm Thánh thượng cổ, với thực lực hiện tại của Lục Thanh có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng đánh một trận. Thế giới Kiếm Vực của Kiếm Thánh thượng cổ hết sức hùng mạnh, mức độ ngưng tụ của lực Thế Giới có thể dễ dàng xé rách lực Thời Không của hắn.
Lục Thanh đứng sừng sững giữa không trung, Kiếm Ý Thời Không trên người Bắt đầu khởi động như nước thủy triều, trấn áp một mảng Thời Không vặn vẹo mặc cho Ma Hỏa màu đỏ tím chớp động trong đó. Hỗn Độn hiện ra, nhưng không chút sứt mẻ. Kiếm thể đạt tới tầng mười bốn đỉnh phong của Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, đương nhiên Lục Thanh không sợ lực hủy diệt của đại đa số Kiếm Ý trên thế giới Thiên Đạo này. Hiện tại thứ duy nhất có thể dễ dàng xé rách Kiếm thể Thánh Kiếm của hắn, cũng chỉ có lôi đình Hỗn Độn.
Trừ lôi đình Hỗn Độn ra, có lẽ cũng có một ít Kiếm Thánh thượng cổ có thể có được thủ đoạn như vậy. Nhưng người như vậy, theo như suy đoán của Lục Thanh, cũng không bao gồm thiếu niên trước mặt hắn đang bị vậy trong Hỗn Loạn Thời Không. Mặc dù y cũng là một lão già sống qua biết bao nhiêu năm tháng.
Qua nửa canh giờ. Hỗn Loạn Thời Không kia vẫn không ngừng bạo động. Kiếm Ý Hỏa Ma, lực Thế Giới không ngừng thời thúc, nhưng vần không thể phá vỡ được Hỗn Loạn Thời Không, trở lại thế giới Thiên Đạo. Mà bản thân kiếm nguyên, thậm chí kiếm thức của Lục Thanh cũng đã sắp sửa tiêu hao không còn. Bên trong Thần Đình thức hải nguyện lực hương hỏa vẫn đang thôi thúc. Lục Thanh ngẫm nghĩ một chút sau đó thu hồi kiếm chỉ.
Ngay tức khắc. Hỗn Loạn Thời Không kia lập tức bị một đạo kiếm quang màu đỏ tím vài vạn trượng phá vỡ, lộ ra một bóng người vô cùng chật vật.