Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 922: Các tông tề tựu

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Trên Tử Hà Kiếm Phong trời quang mày tạnh, ánh dương quang bao phủ- nhưng lại xuất hiện một vẻ âm u trên chín tầng trời.

Nhìn mây đen kéo dài về phía xa xạ thần sắc Lạc Tâm Vũ vẫn tỏ ra điềm tỉnh, nhưng thật ra trong lòng y bỗng dưng sinh ra rất nhiều lo lắng. Hành tung các tông lần này quỷ dị khác thường, đúng là gạt bỏ Kim Thiên tông y sang một bên.

Dụng tâm hiểm ác của bọn họ không cần nói cũng biết, hơn nữa đã qua thiên địa quay ngược lại, cường giả Kiếm Đạo ẩn nấp khắp nơi trên đại lục thảy đều xuất thế. Hai đại lục sát nhập, trong lúc nhất thời, thế cục trở nên rắc rối phức tạp, thật sự làm cho người ta cảm thấy trong lòng bất an.

- Ta muốn xem thử bọn chúng có kỹ xảo gì.

Lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên cách đó không xa. Ngay tức khác, ba bóng người một trắng, một tím, một đỏ từ trong hư không bước ra.

- Đệ muội Tử cô nương. Liệt Linh tôn!

Thần sắc Đoạn Thanh Vân tỏ ra vui vẻ. Đối với ba người này, y biết rõ, khoan nói tới Tử Uyển có tu vi Kiếm Tổ Tuyệt Thể. Liệt Diễm thân là hung thú cửu giai Hỏa Phượng, một thân thực lực cũng tuyệt đối không kém Kiếm Tôn đỉnh Phong. Ngay cả đệ muội của y tuy rằng thường ngày không hiển lộ tu vi, nhưng cũng tuyệt đối không kém hơn Tử Uyển bao nhiêu.

Đối với thân phận của Nhược Thủy, bọn Đoạn Thanh Vân đã sớm biết được, trong lòng cũng thầm chúc phúc cho Lục Thanh. Nữ tử ôn nhu hiền dịu như vậy, có thể trong lúc nguy nan ra sức chống đỡ, người ta lấy được thê tử như vậy, còn cầu gì hơn?

- Kẻ tới bất thiện!

Ánh mắt Tử Uyển hết sức lạnh lùng, nhìn về phía núi Lạc Nhật:

- Tên khốn này ẩn nấp ở đó là muốn thừa nước đục thả câu ư?

- Tử cô nương, ở núi Lạc Nhật...

Lạc Tử Dương ngập ngừng nói.

- Mười bảy tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế đều đã hội Tụ ở đó! Tử Uyển trầm giọng nói:

- Trừ phi tên kia (Lục Thanh) trở về, nếu không, một khi khai chiến...

Tử Uyển không nói thêm gì nữa, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, ở khoảng không gian kia còn có vài cỗ ý chí ẩn nấp rất kín, dù là nàng cũng chỉ có thể cảm ứng loáng thoáng.

Mười bảy tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế! Mười bốn người Lạc Tâm Vũ đều cảm thấy giật mình kinh hãi.

- Chẳng lẽ các tông thật sự muốn ra tay với Kim Thiên tông ta?

Minh Thiên Hà trầm giọng nói.

- Thay vì án binh bất động, chỉ bằng tiên phát chế nhân.

Lôi Thiên trầm ngâm một lúc, sau đó lên tiếng nói.

- Tông chủ...

Bọn Lạc Băng Y đồng thời nhìn Lạc Tâm Vũ. Thân là người đứng đầu một tông, bất kể có quyết định gì cũng do Lạc Tâm Vũ quyết định cuối cùng. Trải qua nhiều năm rèn luyện Lạc Tâm Vũ cũng chưa từng làm cho bọn họ thất vọng.

Nhìn Lạc Tâm Vũ trước mặt, bọn Đoạn Thanh Vân đột nhiên có cảm giác, Lạc Tâm Vũ trước mặt giống hệt Tông chủ tiền nhiệm của Tử Hà tông: Lạc Thiên Phong.

Lúc này Lạc Tâm Vũ có tầm nhìn rộng lớn hơn cả Lạc Thiên Phong trước kia, tu vi cũng hơn xa, coi như thanh xuất ư lam, đã có phong thái của một đời tông sư.

Cái gọi là một đời tông sư bao trùm tất cả, không chỉ có tu vi, còn có đại thế nắm trong tay. Có thể nói muốn trở thành một đời tông sư, tối thiểu phải là một kẻ bề trên đầy đủ tư cách. Mà Tông sư Kiếm Phách, tối đa chỉ có thế nói là Tông sư Kiếm Đạo. Muốn khai Tông lập phái cũng có thể được, nhưng rất khó lòng duy trì lâu dài.

Mà Lạc Tâm Vũ hiện tại đã có Phong thái của một đời tông sư, nếu có thêm thời gian, sẽ có thể xây dựng Kim Thiên tông kiên cố. Nhiều năm như vậy, chuyện này đã trở thành nhận thức chung của sáu đại kiếm phong.

Nhìn quanh một vòng, rốt cục Lạc Tâm Vũ gật gật đầu:

- Tiên phát chế nhân, nắm lấy tiên cơ, trừ khử nguy nan.

Giọng điệu Lạc Tâm Vũ hết sức thâm trầm, trong mắt lộ vẻ không cho phép nghi ngờ. Bọn Lạc Tử Dương nhìn nhau, trên người đồng thời sinh ra khí thế quyết tuyệt.

Lúc này, mười bảy người cùng nhau ngự không bay về phía núi Lạc Nhật.

Ở núi Lạc Nhật.

Núi Lạc Nhật cao vạn trượng tựa như mặt trời núi đá màu vàng đất dung hợp đồng thau, cứng rắn vô cùng. Cho dù trải qua chấn động khi hai đại lục dung hợp, cũng chỉ sụp đổ một nửa, vẫn còn cao vạn trượng như trước.

Noi đây có khoảng hơn ba trăm người, chia làm bốn mươi chín phe thế lực, mồi phe thế lực đều có bảy, tám người. Trên đỉnh núi, tất cả Cương Phong đều bị trấn áp, chỉ còn lại đại thế của hơn ba trăm người in dấu thật sâu trên núi Lạc Nhật này.

Phía trước hơn ba trăm người này, có mười bảy bóng người đang đứng sừng sững, dường như đã hòa hợp cùng trời đất thành một thể. Một bóng người có màu đỏ máu mang theo một cỗ khí thế uy nghiêm, có vẻ vượt hơn mười sáu người còn lại.

- Người của Kim Thiên tông tới rồi.

Sau thời gian tàn nửa nén nhang, mười bảy đạo lưu quang cắt ngang chấn trời, dừng lại trước núi Lạc Nhặt mười dặm, đứng nhìn về phía núi Lạc Nhật.

- Đúng là bọn chúng!

Bọn Lạc Tâm Vũ biến sắc, chỉ liếc mắt qua đã thấy mười bảy người kia.

- Môn chủ Sinh Tử môn Quân Mạc Lâm!

Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói.

- Không sai tiểu tử ngươi vẫn còn nhớ bản thánh, tốt lắm!

Bóng người màu máu xoay lại, đó rõ ràng là Môn chủ Sinh Tử môn Quân Mạc Lâm lúc trước đã đại chiến một trận cùng Lục Thanh ở Vong Sinh hoang nguyên.

Mà bên cạnh Quân Mạc Lâm lại là mười sáu tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế.

Mười sáu tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế cùng với Kiếm Tổ Tuyệt Thế Quân Mạc Lâm, vốn đã dung hợp Kiếm Tâm Ma Đạo! Bọn Lạc Tâm Vũ đồng thời giật thót trong lòng.

- Chẳng hay hôm nay các vị hội tụ ở núi Lạc Nhật có chuyện gì quan trọng, sao không tới Kim Thiên tông ta? Cũng tiện cho Kim Thiên tông ta có thế trọn tình địa chủ.

Lạc Tâm Vũ thản nhiên nói giọng điệu không tỏ ra kiêu ngạo hay xiêm nịnh.

- Tình địa chủ chúng ta không cần, chúng ta coi khinh không thèm kết bạn với Kim Thiên tông các ngươi. Hôm nay tới đây là vì hàng ngàn vạn sinh linh của thế giới, Bất Kim Thiên tông ngươi phải đưa ra một lời giải thích.

Trong mắt Quân Mạc Lâm lộ ra hàn quang lạnh lẽo, mà đám Tông sư Kiếm Phách vốn ngồi xếp bằng cũng đã đồng thời đứng dậy.

- Không sai Kim Thiên tông ngươi gạt bỏ đạo nghĩa, vùi lấp hàng ngàn vạn sinh linh thế giới Thiên Đạo ta. Hôm nay các tông ta tụ tập tại đây là muốn thế thiên hành đạo, trả lại cho thế giới Thiên Đạo ta một sự công bằng!

- Lăng Tiêu!

Lạc Tâm Vũ quát lớn.

Lăng Tiêu tiến lên phía trước một bước, giọng hết sức lạnh lùng:

- Lạc Tâm Vũ, ngươi không cần nhiều lời như vậy, cũng không phải là ân oán cá nhân, không phải là các tông chúng ta cùng nhau liên thủ mà tới. Kim Thiên tông ngươi tội ác tày trời thiên lý khó dung, cho nên các tông tự động kéo tới hỏi tội!

- Làm càn!

Liệt Si Thiên không kìm nổi quát lên một tiếng lớn:

- Ngươi muốn làm gì, lại luôn miệng nói Kim Thiên tông ta tội ác ngập trời? Ta muốn hỏi các ngươi. Kim Thiên tông ta từ khi lập tông tới nay rốt cục đã làm gì khiến cho người trời cùng oán, đến nổi ngươi phải đứng đây quát tháo như vậy? Quả nhiên là không còn chút thể diện nào!

Không ngờ Lăng Tiêu cũng không hề tỏ ra tức giận, lại quay sang nói với Quân Mạc Lâm:

- Tiền bối cũng đã thấy. Kim Thiên tông đến chết cũng không hối cải, nếu các vị không chế tài, vậy làm sao đối mặt với ngàn vạn sinh linh của thế giới Thiên Đạo ta?

- Lăng Tiêu!

Triệu Thiên Diệp lại quát to một tiếng. Cũng phải nói lúc trước ở Triều Dương Phong của y cũng có một vị sư huynh tên Lăng Tiêu, hiện tại cũng là Kiếm Hoàng của tông môn, nhưng chính đại quang minh hơn tên Lăng Tiêu này không biết bao nhiêu mà kể. Bất kể là lòng dạ, khí độ, đều vượt trội hơn.

Mà tên Lãng Tiêu này ngoại trừ thực lực tu vi ra, nhưng điểm khác coi như phế bỏ. Giờ phút này y lại ở đây đổ dầu vào lửa, nếu không phải có các tông ở đây. Triệu Thiên Diệp đã ra tay từ sớm, dù có chết cũng phải giết y cho bằng được.

- Không nên nóng nảy.

Lúc này Tử Uyển đứng bên cạnh nhướng mày:

- Tiểu tử kia, không thế nói lời bừa bãi như vậy được, hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng, Bản nhân ắt phải giữ ngươi lai.

- Nàng chính là vị Kiếm Tổ ẩn sau lưng Kim Thiên tông đó sao?

Mắt Quân Mạc Lãm bất chợt sáng rực lên.

- Lão là Quân Mạc Lâm chứ gì?

Tử Uyển thản nhiên nhìn Quân Mạc Lâm:

- Bất quá chỉ là lấy được một quả Kiếm Tâm Ma Đạo, nhờ đó tu thành tu vi Kiếm Thánh, nhưng không có tâm Trấn Thế, nhiều nhất chỉ hơn được Kiếm Tổ một chút mà thôi có gì hay ho mà diễu võ dương oai ở đậy?

- Được, nếu đã là như vậy, nàng cứ việc ra tay, hai ta luận bàn một trận. Bản thánh cũng muốn xem thử, vị Kiếm Tổ của Kim Thiên tông rốt cục thế nào.

- Ta cũng đang có ý này.

Tử Uyên cũng nhướng mày, đang muốn động thủ.

- Quân huynh...

Lúc này bên cạnh Quân Mạc Lâm, một lão nhân thân khoác bào tím trầm giọng nói:

- Đại sự quan trọng hơn.

Khí thế của Quân Mạc Lâm thu lại, lão nói với giọng lạnh lùng.

- Hôm nay chúng ta tới đây không vì chuyện gì khác, mà vì hộ tông trưởng lão Lục Thanh của các ngươi đã phạm vào tội tày trời. Chúng ta tới đây là muốn Kim Thiên tông các ngươi đưa ra câu trả lời hợp lý, hoặc là bảo Lục Thanh tự mình nhận tội, các tông ta còn có thể mở ra một góc lưới, miễn họa diệt tông cho Kim Thiên tông các ngươi. Nếu không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Kim Thiên tông

Lạc Tâm Vũ cau mày, lớn tiếng nói:

- Chẳng hay hộ tông trưởng lão của Kim Thiên tông ta đã phạm tội gì, vì sao chúng ta không hề hay biết? Có thể có người ném đá giấu tay, cố ý khởi lên, hãm hại Kim Thiên tông ta vào chỗ bất nghĩa chăng?

Lúc này Lăng Tiêu nhướng mày, cười chế nhạo:

- Cố ý châm ngòi ư? Lạc Tâm Vũ, hôm nay Bản tông có thể nói bốn mươi chín tông chúng ta ở đây, không có tông nào đưa ra việc này, mà do Kim Thiên tông ngươi che giấu cho kẻ làm ác. Mấy tháng trước. Giới Chủ Quỷ giới đích thân tới các tông ta, kể lại hành động độc ác của hộ tông trưởng lão Lục Thanh các ngươi. Hắn đã cướp đoạt kiếm bi Bản Nguyên của Quỷ giới, hủy diệt mười tám tầng địa ngục, khiến cho Thời Không vặn vẹo của Quỷ giới dần dần trở nên ổn định, chậm rãi nối liền với thế giới Thiên Đạo Ta. Không lâu sau đó. Thời Không của Quỷ giới đã hợp nhất cùng thế giới Thiên Đạo ta, sinh tử nhị khí xung khắc với nhau, khiến cho thế giới chấn động, hàng ngàn hàng vạn sinh linh mai một. Tội ác bậc này không lẽ không phải là tội ác tày trời? Dụng tâm của hắn hiểm ác vô cùng, đáng bị đốt xương thành tro, hình thần câu diệt.

- Ngươi nói bậy!

Nhược Thủy vốn đứng yên từ đầu tới giờ, rốt cục không nhịn được quát lớn.

Nhược Thủy một thân áo trắng như tuyết, sống bao nhiều năm qua, nhân khí đã tràn ngập thân thể nàng, khí tức Kiếm Linh trước kia đã tiêu tan không thấy, đối với đạo lý đối nhân xử thế, nàng cũng đã hiểu rõ. Lúc này tuy Nhược Thủy đang trừng mắt giận dữ, nhưng phong thái vầ điệu của nàng khiến cho mọi người phải ngay ngẩn cả người.

Ánh mắt Quân Mạc Lâm chợt dừng trên thân thể Nhược Thủy một lúc, sau đó cười nói:

- Nàng là Kiếm Linh bấy lâu nay vẫn đi theo Lục Thanh ư? Không ngờ có được linh tính như vậy, khá lắm