Nguyên khí kiếp cũng được Diệp lão giảng lại cho Lục Thanh một cách chi tiết.
Nguyên khí kiếp chính là do kiếm giả khi đạt tới đỉnh cao của Kiếm Sư, kiếm chủng (thuộc tính của kiếm khí) trong Đan Điền đã hoàn toàn thành thục, thân thể cũng đã đủ mức độ cứng cỏi. Do trong kiếm khí có tồn tại một thuộc tính nào đó nên dẫn động nguyên khí trong thiên địa vì vậy mà nghênh đón thiên kiếp của nguyên khí có thuộc tính đó. Thiên kiếp sử dụng các loại hình thái ngưng kết, ẩn chứa nguyên khí có thuộc tính tinh khiết. Một khi vượt qua được, thuộc tính của kiêm khí được tẩy luyện, chính thức có được kiếm khí mang thuộc tính tinh khiết.
Trên đường đi, ánh mắt mỗi người đều có một sự mong đợi. Đoàn người có thể nói là những nhân vật đứng đầu thay mặt tông môn, sau này cũng có cơ hội đột phá tới cảnh giới Kiếm Chủ. Hôm nay có cơ hội quan sát một gã Kiếm Sư độ nguyên kiếp đối với bọn họ chính là một kinh nghiệm quý báu trên con đường tu luyện. Dù sao thì trong cả khu vực Tử Hà tông, số lượng Kiếm Chủ cũng chỉ hơn ba mươi người. Gần như cứ mười năm mới có thể nhìn thấy một gã Kiếm Sư độ kiếp.
Mà đối mặt với thế công của nguyên kiếp mạnh như vậy cũng không phải một Kiếm Sư bình thường có thể vượt qua. Đại khái rằng mười người Kiếm Sư độ nguyên kiếp chỉ có một nửa có thể vượt qua. Những người không độ kiếp thành công thì cho dù không chết cũng bị tán công mà trở thành một tên phế nhân. Đối với một gã kiếm giả đặc biệt là kiếm giả có tu vi Kiếm Sư đỉnh mà nói thì cái kết quả đó chẳng khác gì sống không bằng chết.
Nhưng dựa theo những lời Diệp lão nói thì trên kiếm đạo luôn có sinh có tử. Muốn có sinh thì phải tử trước, cũng có nghĩa là phá rồi lại lập, đặt mình vào trong chỗ chết rồi tái sinh. Chỉ có đối mặt với cái chết, kiếm giả mới có thể bộc phát ra được thực lực tiềm ẩn của mình.
Vọng Nguyệt sơn ở bên ngoài Thú Khư. Hai bên nó có hai con đường, cao ước chừng hai trăm trượng. Do ngày xưa có nhiều đàn sói ngửa mặt ngắm trăng mà tru lên nên mới có tên là Vọng Nguyệt sơn.
Hôm nay, dưới chân Vọng Nguyệt sơn có một đội hơn mười thành vệ đang đứng quanh, phong tỏa đường lên núi, ngăn cản những người có ý định đi lên, ảnh hưởng tới việc độ kiếp của Ô Thiết. Đi tới chân núi, đám người Lục Thanh đưa thiếp mời rồi tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Giữa sườn núi, bọn họ lại gặp một đội kiếm giả chừng mười người mặc võ phục màu đen. Trên áo của họ có thêu một ngọn núi màu xanh. Ngọn núi trời sinh có hình dạng giống như một thanh kiếm. Mặc dù chỉ là một hình thêu nhưng vẫn mang tới cho người ta một cái cảm giác uy nghiêm.
"Đây là kiếm giả hộ vệ của Kiếm Thần điện" - Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng. Nhìn võ phục và hơi thở tỏa ra từ người bọn họ có thể cảm nhận được đều có tu vi Kiếm Giả. Đây hoàn toàn là người của Kiếm Thần điện ở Lạc Nhật thành. Mà Lục Thanh cũng không biết đây đã phải là tất cả lực lượng của họ hay chưa. Nghĩ tới việc trong cả Thập Vạn đại sơn, mỗi một tông môn đều có phân điện của Kiếm Thần điện thì có thể tưởng tượng được mức độ khổng lồ của nó thế nào.
Thoáng cài, mọi người tới trên đỉnh núi. Đây là một cái bình đài rộng chừng bảy mươi trượng. Mặc đất không hề có một ngọn cỏ, chứng tỏ đã bị nhổ sạch từ trước. Trên mặt đất có một dòng suối nhỏ. Ở giữa bình đài, Ô Thiết mặt nguyễn giáp màu xanh bằng da thú, đeo một thanh trường kiếm màu đen, lẳng lặng ngồi dưới đất.
Mấy người Lục Thanh cảm giác được xung quanh người có nguyên khí của trời đất dao động rất mạnh. Thậm chí còn có thể nghe được những tiếng động nhỏ do sự dao động của nguyên khí gây ra. Đồng thời, hơi thở trên người Ô Thiết càng lúc càng nặng nề, giống như đang ẩn giấu một lực lượng cực mạnh, không xuất ra ngoài.
Cách đó không xa có đặt một lễ đài, được tạo thành từ đá. Lúc này, trên đó có không ít người. Ngoại trừ thành chủ Cổ Kiếm Phong mặc võ phục màu trắng đứng đầu tiên, bên cạnh hắn cũng có một người trung niên mặc võ phục màu trắng. Cả hai đang nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh. Nhưng nhìn nét mặt của người trung niên có thể thấy một chút gì đó như đang lấy lòng.
Thấy đoàn người Lục Thanh tới, nét mặt bình tĩnh của Cổ Kiếm Phong vốn bình tĩnh liền nở nụ cười, rồi lên tiếng:
- Hôm nay mọi người tới hơi chậm một chút. Độ kiếp của Ô huynh sắp bắt đầu rồi. Mau lên đây.
Trung niên mặc áo trắng cùng với hơn hai mươi người phía sau đều chuyển sự chú ý tới đoàn người Lục Thanh. Nhóm người này có thể có được sự yêu cầu của Ô Thiết, bọn họ đều là nhân vật có vai vế ở Lạc Nhật thành. Phần lớn là mặc võ phục màu đen, cũng có hai tới ba người mặc võ phục màu xanh xám của Kiếm Khách.
Mấy ngày qua, đoàn người Lục Thanh trợ giúp Cổ Kiếm Phong tuần tra trong thành, giám sát Thú Khư, muốn không bị người ta chú ý cũng khó. Mà những người này cũng đều có cơ nghiệp ngoài trăm năm ở Lạc Nhật thành, gia nghiệp không phải nhỏ nên một số tin tức cũng nắm được.
Lúc này, thấy Cổ Kiếm Phong chào hỏi, ngoại trừ trung niên nhân mặc áo trắng, những người khác đều ôm quyền hỏi han đối với đoàn người Lục Thanh. Đồng thời bọn họ cũng tránh ra một vị trí để cho đoàn người Lục Thanh đi lên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
- Đến đây giới thiệu một chút. Vị này chính là đại trưởng lão Tư Đồ Trọng của gia tộc Tư Đồ, đệ nhất gia tộc của Lạc Nhật thành. - Cổ Kiếm Phong nhìn đám người Lục Thanh đi lên, bèn giới thiệu trung niên mặc áo trắng đứng bên cạnh.
- Thì ra là Tư Đồ đại trưởng lão. Vãn bối Lạc Tâm Vũ có quen với Tư Dư sư đệ. Bây giờ sư đệ đang ở chỗ của vãn bối. - Lạc Tâm Vũ mỉm cười rồi khom người thi lễ.
Hiển nhiên là tất cả những người phía sau đều biết thanh danh của Lạc Tâm Vũ nên lúc này đều nhìn về phía trung niên mặc áo trắng mà ao ước.
- Hiền chất! Không cần... - Tư Đồ Trọng mỉm cười, vội vã nâng Lạc Tâm Vũ dậy. Đoạn Thanh Vân đứng bên hơi nhếch mép, nhưng cũng không mở miệng.
Đột nhiên giữa bình đài, trên người Ô Thiết chợt tỏa ra ánh sáng màu hồng. Kiếm khí hệ hỏa có màu đỏ bắn ra khiến cho những tảng đá xung quanh xuất hiện vô số cái khe sâu. Mọi người cảm nhận được xu thế như vậy đều rùng mình, xoay người tập trung quan sát Ô Thiết.
- Nguyên kiếp chuẩn bị bắt đầu rồi. - Lúc này, âm thanh của Diệp lão vang lên, dặn dò Lục Thanh:
- Mặc dù chỉ là Hỏa nguyên kiếp bình thường không tương xứng với thuộc tính của ngươi nhưng vẫn có thể giúp ngươi có một chút lĩnh ngộ đối với thuộc tính bản nguyên. Ngươi hãy quan sát cẩn thận, sau này sẽ có tác dụng đối với việc độ kiếp của ngươi.
Lục Thanh chăm chú, tập trung toàn bộ tinh thần để quan sát. Trong Thức Hải dòng khí thần thức màu bạc dưới sự vận chuyển của Luyện Hồn quyết nhanh chóng xoay tròn. Đồng thời, một chút thần thức mà người khác không thể phát hiện, hóa thành một làn sóng vô hình tản về phía Ô Thiết.
Nhưng Lục Thanh không nhận ra rằng, Nhiếp Thanh Thiên đứng cách đó không xa giật mình mà hơi nhíu mày.
Dưới sự khuếch tán của thần thức, Lục Thanh cảm nhận từng chút không gian xung quanh người Ô Thiết. Nhưng tình hình có chút nằm ngoài dự đoán của hắn. Quanh người Ô Thiết không còn yên tĩnh nữa mà dao động cực mạnh. Dao động rất mạnh khiến cho thần thức của Lục Thanh mới chạm tới quanh người Ô Thiết khoảng mười trượng liền bị cắn nát. Sắc mặt Lục Thanh tái nhợt vì thần thức của bản thân bị chấn động.
Lục Thanh cười khổ một tiếng. Hắn cứ tưởng rằng sau khi tu luyện Luyện Hồn quyết tới giai đoạn Luyện Thần, thần thức có thể so sánh với Kiếm Sư tiểu thiên vị là có thể dò xét được nguyên khí quanh người Ô Thiết. Không ngờ được rằng vào lúc này một khi nguyên khí mất đi sự ổn định khiến cho ngay cả thần thức cũng bị thương. Đồng thời, hắn cũng không phát hiện được thần thức của Cổ Kiếm Phong và những người khác ở xung quanh.
Xem ra, kinh nghiệm còn thiếu quá nhiều. Lục Thanh nhếch mép cười khổ. Đám người Cổ Kiếm Phong đã biết kết quả như vậy từ sớm, nhưng hắn không biết tự lượng sức mình mà dụng thần thức quan sát nguyên kiếp.
- Chỉ là Nguyên Khí kiếp mà thôi. Tiểu tử, ta giúp ngươi. Ngươi cứ yên tâm mà quan sát. - Âm thanh của Diệp lão có chút khinh thường, mở miệng nói. Đồng thời, Lục Thanh chợt cảm thấy trong Thức Hải chợt xuất hiện một làn sáng như hòa màu xanh. Đối diện với ánh sáng đó Lục Thanh cảm thấy linh hồn mình cũng phải run rẩy. Làn khí lưu màu bạc của thần thức gần như trong nháy mắt dừng lại.
"Vù..."
Trong nháy mắt, vầng sáng màu xanh dung nhập với dòng khí lưu trong thần thức của Lục Thanh.
Một đạo thần thức không biết mạnh hơn trước bao nhiêu từ trong Thức Hải của Lục Thanh tản ra. Trong nháy mắt đã bao phủ chu vi mười trượng trên đỉnh núi. Thậm chí còn khuếch tán ra vài dặm xung quanh, nhét tất cả những cảnh tượng vào đầu Lục Thanh.
Vào lúc này, Lục Thanh cảm giác bản thân như có thêm hai con mắt từ trên trời cao quan sát tất cả mọi thứ. Tất cả hình ảnh Ô Thiết ngồi giữa bình đài, đám người Cổ Kiếm Phong, Đoạn Thanh Vân...ngay cả Nhiếp Thanh Thiên đang nhíu mày nghi hoặc và bản thân hắn cũng đều xuất hiện trong đầu. Lục Thanh cảm giác bản thân như có thể quyết đỉnh tất cả sinh tử. Chỉ cần một cái ánh mắt là có thể khiến cho mọi người hồn phi phách tán.
- Thủ vững bản tâm, không để những vật bên ngoài ảnh hưởng. Tỉnh lại nhanh cho lão phu.
Một tiếng hét lớn vang lên trong óc khiến cho Lục Thanh giật mình, ánh mắt tỉnh táo lại như cũ. Lúc này, mấy người Đoạn Thanh Vân đã tập trung chú ý nguyên khí dao động quanh người Ô Thiết nên không có người nào phát hiện ra trạng thái khác thường của Lục Thanh.
- Đa tạ sư phụ... - Lục Thanh lên tiếng tạ ơn, nhưng toàn thân vẫn toát mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn tự mình cảm nhận thực lực của Diệp lão. Thiếu chút nữa hắn bị lạc giữa ảo giác. Mà đây cũng chỉ là một chút lực lượng tùy ý của Diệp lão mà thôi. Vào lúc này, Lục Thanh cảm nhận thật sâu vị sư phụ không muốn tiết lộ tên họ, chỉ còn một chút hồn phách đáng sợ như thế nào.
Lục Thanh có thể tưởng tượng khi Diệp lão vẫn còn thân thể có thực lực mạnh tới như thế nào. Nó đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của hắn.
Có lực lượng của Diệp lão, Lục Thanh hoàn toàn nắm được sự thay đổi của Ô Thiết. Cho dù vào lúc này, nguyên khí quanh người Ô Thiết dao động rất mạnh cũng không ảnh hưởng tới thần thức của Lục Thanh.
"Phù..."
Cuối cùng, Ô Thiết đang ngồi xếp bằng trên mặt đất xuất hiện sự thay đổi.