Đó là cái gì! Pháp tướng? Bảo Linh? Không ai có thể đoán được. Chỉ có ở ngoài vạn dặm, ánh mắt của Nhược Thủy chớp động, dường như mơ hồ đã cảm giác được cái gì, rồi lại không dám xác định.
Giờ phút này, chỉ thấy cự chưởng kia nàng lên, đúng là chộp lôi trụ trong suốt kia vào trong lòng bàn tay.
Xèo...
Khói đen bay lên từ bốn phía của cự chường kia. Người khổng lồ kia bị đòn đau, lập tức bắt đầu rít gào mành liệt, tiếng rít gào này mới đầu không rõ, về sau hóa thành tiếng bạo minh uy nghiêm:
- Thương thiên dĩ tử. Hoàng thiên đương lập, hoàng thiên đương tử, hoàng thiên đương tử.
Tiếng rít gào kia vang vọng thiên địa liên miên không dứt.
Trên chín tầng trời tốc độ xoay tròn của lôi cầu kia càng lúc càng nhanh, tiếng sấm khủng bổ giống như thiên âm kể ra phẫn nộ của Thiên Đạo.
Bên thiên phạt giới vực. Long Tuyền cười lạnh một tiếng:
- Hay một câu hoàng thiên đáng chết, giọng điệu thật lớn!
- Sư phụ...
- Hoàng thiên không chết. Hắn sẽ không an tâm, chẳng qua, chỉ bằng bách trận này, đã muốn ma diệt chân linh của Thiên Đạo thế giới này, quả thật chính là không biết tự lượng sức mình!
Trong mắt Long Tuyền lộ vẻ trào phúng, nhìn người khổng lồ mười vạn trượng kia tức giận hướng thiên.
- Bách Trận Lăng Tiêu, cho rằng thu thập kiếm đồ của cổ kim mười vạn năm liền có khả năng phạt lục Thiên Đạo. Kiếm Thánh còn có khả năng. Thiên Đạo, chẳng lẽ không có thủ đoạn sao? Đạo Linh, ngươi đã quên gốc!
- Làm càn!
Trong phút chốc, ở trên đỉnh đầu Long Tuyền, đúng là có một khuôn mặt khổng lồ màu xanh vắt ngang vạn trượng, hướng về phía Long Tuyền hừ lạnh một tiếng.
Phụt một tiếng, Long Tuyền phun ra một ngụm linh huyết màu vàng, thân hình lay động, hai mắt lại không có chút kinh sợ nhìn lên trời:
- Làm sao, bị ta nói trúng rồi
Đạo Linh cũng thẹn quá thành giận:
- Long Tuyền chấp mê bất ngộ!
Gương mặt màu xanh trầm giọng quát lớn, thân hình Long Tuyền lay động càng thêm kịch liệt.
Bên cạnh, Lục Phong Lôi trong hai mắt thiêu đốt lửa giận, oán hận nhìn lên hư không:
- Ngươi là...
- Câm mồm.
Thanh âm lãnh đạm từ trên chín tầng trời đánh xuống. Lập tức, Lục Phong Lôi giống như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, lại thêm lúc trước chịu thần lôi của thiên phạt giới vực trấn áp, thương thế càng thêm trầm trọng.
- Phong Lôi
Long Tuyền hết lên một tiếng, ngăn hành động của Lục Phong Lôi lại.
- Đạo Linh không cần phải so đo với một tên hậu bối như vậy, không sợ mất thân phận
sao.
- Thân phận.
Gương mặt màu xanh hừ lạnh một tiếng.
- Ở trước mặt thực lực tuyệt đối tất cả đều là vô nghĩa.
- Được.
Long Tuyền ứng tiếng nói.
- Vậy Long Tuyền sẽ nhìn xem. Đạo Linh làm sao thu được thực lực tuyệt đối.
- Ngươi sẽ thấy.
Gương mặt màu xanh hừ nhẹ một tiếng, sau đó liền biến mất trong hư không.
- Sư phụ, đó là ai.
Lục Phong Lôi đỡ lấy thân hình có chút lay động của Long Tuyền, mở miệng nói.
Trong mắt Long Tuyềnlộ ra thần sắc phức tạp, nói:
- Đó là chúa tể chân chính của đại lục Kiếm Thần ta!
- Kiếm Thần!
Triệu Thiên Diệp trầm giọng nói.
Long Tuyền liếc mắt nhìn Triệu Thiên Diệp một cái, không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt tới trên người người khổng lồ kia.
Lúc này, theo một đạo lôi trụ bị người khổng lồ chộp nát, thân hình vốn ngưng thực của người khổng lồ cũng đã có dấu hiệu hư ảo. Dường như đã nhận ra tổn thất của uy năng, Kiếm Ý phong mang trên Bách trận cũng âm đạm không ít. Chẳng qua người khổng lồ kia vẫn đỉnh thiên lập địa như trước, đối diện với lôi cầu trong suốt không ngừng rít gào, sóng âm cuồn cuộn chắn phá không gian, lộ ra từng đạo Hỗn Độn màu xám giống như gợn sóng nghiền áp về phía lôi cầu kia. Trong lôi cầu trong suốt kia đúng là truyền ra tiếng kim thiết. Lập tức, năm đạo lôi tỏa trong suốt từ trong lôi cầu bắn ra, năm đạo lôi tỏa giống như xuyên qua hư không vô tận, trong nháy mắt rơi tới trên người người khổng lồ. Năm đạo lôi tỏa phân biệt khỏa ở tứ chỉ và cổ của người khổng lồ. Cho dù là hư ảnh, người khổng lồ vẫn bị khóa tại chỗ như thường. Tiếng sấm kinh khủng vang lên, lập tức, năm đạo lôi tỏa bắn ra, đánh cho người khổng lồ mười vạn trượng kia từ trên chín tầng trời rơi xuống.
- Trời tru!
Giống như có một thanh âm mông lung vang vọng khắp thiên địa, tuy nhiên không có ai nghe rõ. Nhưng ở trong hồn phách của mọi người, lại đồng thời vang lên thanh âm này. Thanh âm này bình thản, không mang theo một chút tâm tình, giống như tự thuật một chuyện bình thường nhất..... Nhưng lại mang đến một cỗ áp lực cực lớn, trong chốc lát, cho dù là Long Tuyền cũng không thể không nói ra một từ "Đáng sợ!"
Mới đến sau mười hơi thở. Long Tuyền mới là người đầu tiên mở miệng nói:
- Thiên Đạo chi âm, đây mới là Thiên Đạo chi âm chân chính! Thiên Đạo vô tình! Thưởng phạt vạn vật! Người nghịch thiên! Sẽ bị trời tru!
Thiên Đạo chi âm, đây mới là Thiên Đạo chi âm chân chính! Thiên Đạo vô Tình! Thường phạt vạn vật! Người nghịch thiên! Sẽ bị trời tru!
- Vậy sư phụ...
- Thoát, không phải nghịch thiên, mà ra ngoài vạn vật. Không bị ngoại vật làm trở ngại, sau khi thoát khỏi sẽ sánh ngang cùng Thiên Đạo, không có một chữ nghịch nào, chỉ là chinh phạt lẫn nhau mà thôi.
Dường như biết Lục Phong Lôi muốn hỏi cái gì. Long Tuyền lập tức giải thích.
Mà lúc này, lôi tỏa kia đã nối liền từ người khổng lồ về trong lôi cầu. Theo lôi cầu không ngừng tiếp dẫn, thân hình của người khổng lồ cũng thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy. Mười vạn trượng, chín vạn trượng, tám vạn trượng!
Ngâm...
Bách trận tề minh, sau một lát, thân hình vạn trượng của cự nhân kia đột nhiên bành trướng lên, một cỗ Kiếm Ý phong mang thuần túy khủng bố tản ra. Ở trên đó, một tầng kiếm quang thuần trắng trong nháy mắt ngưng thực lại.
Ầm.
Thiên phạt giới vực vạn dặm trong nháy mắt phá nát. Sóng khí sắc bén vô biến hướng ra bốn phía chậm rãi lan đi.
-Lui!
Sắc mặt đột biến, mặc dù đã rời khỏi ngoài vạn dặm, nhưng Long Tuyền vẫn như trước dẫn động linh quang bao lấy bốn người Nhược Thủy, nhanh chóng lui ra xa mấy vạn dặm. Không phải sao? Theo sự phá nát của thiên phạt giới vực, một vòng Hỗn Độn màu xám khuếch tán ra. Hỗn Độn màu xám này cắn nuốt vạn vật. Ngay cả không gian sụp đổ cũng bị đồng hóa tức khắc. Cho dù là Kiếm Tôn cái thế chạm tới một chút không chết cũng bị thương. Mặt đất bị mạnh mẽ xóa đi mấy trăm trượng, lượng lớn tử khí lan tràn, bùn đen bị cắn nuốt nát bấy, chôn vùi thành hư vô, càng dẫn ra sinh cơ bị mai táng vô số năm tháng ẩn chứa trong lòng đất. Sinh cơ này mờ ảo bất định, nhưng lại đặc biệt kiên cường, sau khi Hỗn Độn màu xám đi qua, liền sinh trưởng khỏe mạnh trở lại, trong thời gian ngắn ngủi mười lần hít thở, đã có vô số bóng cây xanh nõn hiện lên trên mặt đất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Còn Chư tông Kiếm Tôn cái thế lại được một Kiếm Tổ Tuyệt Thế ẩn nấp trong hư không kẹp lấy, tránh được Hỗn Độn màu xám có thể khiến toàn bộ bọn họ hủy diệt. Không có một chút khói bụi nào. Có, chỉ là lôi quang và phong mang che trời phủ đất. Kiếm Ý vỡ nát, vùng đất thiên phạt vạn dặm. Thời Không vặn vẹo, không ai có thể nhìn rõ chuyện phát sinh trong đó.
Bách trận, cũng biến mất không thấy ở trong Thời Không vặn vẹo kia. Đợi đến khi vặn vẹo trở lại bình thường, vùng đất thiên phạt vạn dặm, chỉ còn lại một miệng vực sâu đủ vạn trượng. Miệng vực vạn dặm, dưới vạn trượng một mảnh tĩnh mịch. Trong đó dường như ẩn chứa Thời Không vặn vẹo vô tận, cũng nhìn không rõ một chút hư thực.
- Lục đại ca !
-Cha.
Năm người Nhược Thủy mặt biến sắc, không ngừng lại một chút nào. Sau mấy lần hít thở, sáu người lại lần nữa rơi xuống sát biến giới vùng đất thiên phạt. Đồng thời Chư tông Kiếm Tôn cái thế đang đi tới trước miệng vục
Đã ngã xuống! Nhìn miệng vực sâu không thấy đáy, không có chút sức sống, Chư tông Kiếm Tôn cái thế đồng thời sinh ra một ý niệm giải thoát. Không nói Bách trận kia bày ra uy nghiêm cực lớn, dù là Lục Thanh hóa kén kia, cũng đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Để tuyệt thế cường giả như vậy sống, cho dù trong tông môn của bọn họ cũng có Kiếm Tổ Tuyệt Thế, trong trời đất này cũng tuyệt đối khó bước.
- Chết rất hay!
Thi Kiếm Tông bên cạnh, một gã Kiếm Tôn cái thế cười lên thành tiếng, ở trong thời khắc yên tĩnh không tiếng động này, lộ vẻ chói tai không gì sánh được.
- Lão thất phu! Ngươi lập lại một lần nữa!
Lục Phong Lôi tiến lên một bước, một cỗ khí thế mạnh mẽ không gì sánh được hướng ra ngoài trấn áp.
Vù vù...
Một vết rách không gian mở ra trước mặt tên Kiếm Tôn cái thế kia. Hai kiếm thi tám xích từ trong bắn ra.
Vù...
Thế thiên địa đột ngột giáng xuống, ở trước người hình thành một tấm lá chắn kiên cố, ngăn cản khí thế của Lục Phong Lôi ở bên ngoài. Hai kiếm thi Kiếm Tôn, cứ như vậy bảo vệ ở trước người tên Kiếm Tôn cái thế của Thi Kiếm Tông này, ở bên cạnh hắn, hai tên Kiếm Tôn cái thế khác nhìn nhau, kiếm chỉ lại động, không gian vỡ ra, bốn kiếm thi đồng thời bắn ra.
Sáu bộ! Chư tông Kiếm Tôn cái thế không khỏi nói không nên lời. Thi Kiếm Tông này chỉ cần ba gã Kiếm Tôn cái thế, mặc dù đều chỉ là Trung Thiên vị, lại có thể xuất ra sáu kiếm Thi Kiếm Tôn. Đến lúc này, chính là tương đương chín tên cường giả cái thế- Thực lực bậc này thật sự khiến cho người khác kinh hãi. Lúc này, chư tông cũng không có ai mở miệng ngăn cản.
Dưới miệng vực vạn dặm mặc dù Thời Không vặn vẹo, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ sự việc gì. Ở chư tông Kiếm Tôn cái thế xem ra, lấy uy thế hủy thiên diệt địa của người khổng lồ tự bạo vừa rồi, sợ là Kiếm Đạo Thánh Giả đều phải trọng thương, không cần nói đến Lục Thanh còn kém Kiếm Thánh, một cơn lốc Hỗn Độn, nhất đỉnh đã chôn vùi thành hư vô.
Lửa giận trong lòng đã tới tột đỉnh, chỉ thấy Lục Phong Lôi hét lên. Tổ Long Long Châu lại lần nữa bay ra. Tổ Long Long Châu màu vàng tán ra một cỗ khí tức khủng bố, xung quanh long châu, mười con chân long màu vàng hạ xuống, chui vào trong miệng của Lục Phong Lôi.
Tiếng long ngâm rung trời vang lên, thân thể của Lục Phong Lôi nhất thời tăng vọt, chân thân Cổ Long nghìn trượng hiển hóa, nắm tay cực lớn hơn mười trượng vuông mang theo chân lực Cổ Long màu vàng, đã đập vụn một mảnh không gian, đánh về phía ba người sáu bộ kiếm thi. Lực lượng của mười con chân long đánh ra, ngưng tụ ở trên một quyền này. Đây là lực lượng chân chính của Cổ Long đã thoát khỏi Thiên Đạo. Trên người Lục Phong Lôi lúc này, thần mang tràn đầy kim sắc, tràn ra khí tức xa xưa, giống như một pho tượng cổ thần ngủ say nhiều năm, nắm tay cực lớn thuần kim sắc nghiền nát hư không, một mảnh không gian sụp xuống hiện ra, đủ bao phủ hư không phương viên trăm dặm. Một điểm Hỗn Độn trong đó hiện ra, nhất thời khiến ba người của Thi Kiếm Tông hơi biến sắc. Trong thời gian ngắn ngủi mười lần hít thở, người khổng lồ vốn cao mười vạn trượng đã chỉ còn lại vạn trượng.