Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 839: Bạch Linh Lãnh gia (Trung)

– Tiểu tử tiếp giỏi lắm!

Lãnh Khôi quát lớn, đại kiếm trong tay cũng không thêm nhắm chính xác phương hướng, cứ chém bừa vào không trung. Kiếm Ý Phong Mang mênh mông khiến cho không gian sinh ra run rẩy kịch liệt, không gian Động Hư kinh khủng hiện ra dày đặc giữa không gian, ép bức khiến cho nguyên khí xung quanh không còn.

Sắc mặt Thạch Hàn tỏ ra lạnh lùng, bốn mươi chín bóng người đồng thời ngưng kết thành bốn mươi chín cự kiếm màu trắng đục, đồng loạt đánh về phía cự kiếm màu vàng ở giữa. Kiếm Ý mênh mông xuất ra vô số tiếng kiếm ngâm, chấn động không gian.

- Không xong, bày kiếm trận!

Mới đầu còn kinh ngạc, lúc này Lãnh Phá đã kinh sợ. Một thức dốc hết toàn lực triển khai của cả hai người, e rằng sẽ khiến cho hàng chục dặm lãnh địa của Lãnh gia trở thành bình địa.

Theo mệnh lệnh của Lãnh Phá, bốn phía cách Thạch Hàn và Lãnh Khôi chừng năm mươi dặm lập tức hiện ra hai tên trung niên khoác áo choàng xanh. Khí tức trên người hai tên trung niên này không kém Lãnh Phá chút nào, không biết Lãnh gia làm sao lại có nhiều Đại sư Kiếm Hoàng như vậy.

Phải biết răng mặc dù Tử Viêm tông là một trong mười lăm đại tông môn của giới Bạch Linh, nhưng chỉ là một gia tộc thế tục như vậy, lại có không ít hơn năm tên Kiếm Hoàng, chuyện này khiến cho người ta khiếp sợ trong lòng.

- Thổ Linh Kiếm Vực...

Hai tên trung niên đồng thanh hét lớn, hai thanh thần kiếm màu trắng nhạt trong tay điểm vào không trung liên tiếp. Chỉ trong thoáng chốc, một luồng sóng gợn không gian màu vàng đất rung động giữa không trung. Một vầng sáng màu vàng đất dâng lên, bao phủ hoàn toàn không gian nơi Thạch Hàn và Lãnh Khôi đang quyết đấu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Mà vầng sáng vừa xuất hiện, một vòng gợn sóng không gian màu đen khuếch tán ra bốn phía.

-Ẩm...

Vô số đá vụn bắn tung tóe xung quanh, bụi đất dày đặc tràn ngập bên trong vầng sáng màu vàng đất, sau đó bị gợn sóng không gian kia nuốt chửng. Mà xung quanh vầng sáng cũng có gợn sóng không gian nhân nhạt, hai người bên ngoài trận đồng thời biến sắc, thần kiếm trong tay vội vàng điểm ra. Thân hình hai người biến ảo, vẽ ra giữa không trung nhưng đạo quy tích huyền ảo.

Ngay tức khắc, linh khí hệ Thổ mênh mông vô tận đánh lên vầng sáng, không gian phá nát như gương vỡ. Lúc này vầng sáng toát ra từng làn sóng khí màu đen chấn động lan tràn ra xung quanh.

Hai tên trung niên áo xanh thấy vậy cùng liếc mắt nhìn nhau, linh quang màu vàng đất trên trán chớp động, một quả cầu toát ra hào quang màu vàng đất mênh mông hiện ra, một cỗ dao động quỳ dị mở ra. Trong quả cầu kia lập tức bắn ra một cột sáng màu vàng đất, cắm trên Thổ Linh Kiếm Vực.

Chỉ trong thoáng chốc, giữa đát trời dường như sinh ra một cổ lớn sức mạnh to lớn, rốt xuống vầng sáng, dần dần khiến nó trở nên ổn định.

Cuộc chiến bên trong Thổ Linh Kiếm Vực vẫn kéo dài trong thời gian tàn nửa nén nhang. - Bùng...

Rốt cục bên trong bụi đất dày đặc, một bóng đen bắn nhanh ra, va chạm vào vầng sáng. Hai người bên ngoài trận mắt lóe thần quang, quả cầu lơ lửng trên trán lập tức bắn ra một đạo linh quang màu vàng đất, không gặp chút trở ngại nào xuyên qua vầng sáng, đánh mạnh vào sau lưng bóng đen kia.

- Phụt...

Thạch Hàn phun ra một ngụm nghịch huyết. U Minh Thân Kiếm đâm vào không gian Động Hư, cố gắng chịu đựng thân thể. Bên ngoài Thổ Linh Kiếm Vực, hai tên Kiếm Hoàng cũng lộ vẻ kinh hãi vừa rồi bọn chúng dùng quả cầu thi triển linh quang đủ sức làm cho một tên Kiếm Hoàng đỉnh phong phải chết ngay tại chỗ, mà thiếu niên nhìn qua vô cùng yếu ớt kia chỉ phun ra một ngụm nghịch huyết mà thôi, chuyện này khiến cho bọn chúng khó lòng chấp nhận.

Ánh mắt thiếu niên hết sức lạnh lùng nhìn hai tên Kiếm Hoàng bên ngoài vầng sáng, không chút cau mày, nhìn qua hết sức quật cường, dường như không có chút cảm tình. Trong ánh mắt lạnh lùng của nó chỉ chứa giá băng vô tận, lại nhìn Lãnh Khôi từ trong bụi đất dần dần hiện ra, lần đầu tiến trong ánh mắt Thạch Hàn xuất hiện sát ý.

Không đề ý tới ánh mắt kinh ngạc của năm người Lãnh Khôi U Minh Thần Kiếm trong tay Thạch Hàn lại giơ lên, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Bất chợt một cỗ Kiếm Ý khổng lồ từ trên người nó bốc lên, cỗ Kiếm Ý này tựa hổ tồn tại từ thời thượng cổ, vừa xuất hiện lập tức trấn áp phạm vi ngàn dặm hư không. Kiếm Giả trong phạm vi ngàn dặm hư không này thảy đều kinh ngạc nhìn kiếm khí trong tay mình trôi nổi, tiếng kiếm ngâm vang lên tỏ vẻ thần phục, mùi kiếm đồng thời cùng chỉ về một hướng.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Trong Thổ Linh Kiếm Vực.

Vẻ mặt Lãnh Phá tỏ ra ngưng trọng nhìn thiếu niên trước mặt. Lúc này trên người thiếu niên dần dần nổi lên một vầng sáng màu trắng nhạt, đầu tóc không gió mà tự động phất phơ, trên mặt cũng tràn ra một tầng ánh sáng trắng. U Minh Thần Kiếm rung động kịch liệt, phát ra tiếng kiếm rít đinh tai nhức óc. quang mang trên mặt càng ngày càng mạnh, pháp tắc Hàn Băng dường như hội tụ vô tận, trong đó còn dẫn động một cỗ sức mạnh thiên địa vô hình to lớn.

Nhưng thúc giục Kiếm Ý hùng mạnh như vậy, trên trán thiếu niên cũng hiện ra một lớp mồ hôi mịn.

- Ong...

Bất chợt trên chín tầng trời, một tiếng kiếm ngâm vang lên lung trời giáng xuống.

- Cấm...

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, chỉ trong thoáng chốc, Thạch Hàn cảm thấy toàn thân mình bị một sức mạnh không gì sánh kịp trói buộc, kiếm nguyên trong cơ thể vừa vận chuyển đã tan đi. Mái tóc phất phơ của nó cũng trở lại bình thường. U Minh Thần Kiếm cũng ngưng lại.

Không chỉ là Thạch Hàn, năm người Lãnh Khôi cũng bị sức mạnh kia trói buộc. Thổ Linh Kiếm Vực vốn vậy quanh Thạch Hàn và Lãnh Khôi nháy mắt đã tiêu tan trong vô hình.

- Lĩnh Vực!

Năm người đồng thanh kinh hô, cùng lúc đó, lực trói buộc sáu người Thạch Hàn cũng biến mất.

- Chẳng hay là vị Thái Thượng trưởng lão nào của Sinh Tử môn giáng lâm, dường như Lãnh gia ta chưa từng biết mặt!

Lãnh Phá tiến lên phía trước một bước, cao giọng nói trong mắt lão không hề lộ vẻ sợ hãi chút nào.

Thạch Hàn ngẩng đầu nhìn lại, trong tròng mắt đen nhánh hiện lên một tia dị sắc, tuy rằng bí ẩn, nhưng vẫn bị người kia phát giác.

- Ngươi không cần đa tâm, ta chỉ là chiếu theo ý Môn chủ hành sự mà thôi. Lần này cũng chỉ là một khảo nghiệm cho ngươi. Ngươi còn quá nhỏ. Kiếm Thần đại lục có rất nhiều người, ngươi hãy nghĩ lại cho kỹ mà xem, ở cả bốn giới hiện tại có rất nhiều người vượt hơn ngươi.

- Ngoại trừ Chân Long Lục Thanh, cùng người kia!

Giọng thiếu niên không hề biến đối kiên định võ cùng. Quyết không nghĩ lại.

Trên không, lão nhân áo xám hạ xuống, nhìn Thạch Hàn trước mặt, trong mắt lộ vẻ khiển trách, dường như muốn nuốt chửng tất cả ánh sáng:

- Hiện tại ngươi còn kém bọn họ quá xa, cho dù không có bọn họ, ngươi cũng còn có rất nhiều người đáng để khiêu chiến. Ngươi phải nhớ kỹ, không được khinh thường người trong thiên hạ, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!

- Ta chỉ cần vượt qua hai người bọn họ!

Giọng Thạch Hàn vô cùng kiên quyết, tay nắm kiếm siết thật chặt, tròng mắt đen nhánh chớp động hàn quang không ngớt.

Lão nhân hừ lạnh:

- Rất nhiều chuyện bây giờ ta không thể nói được, nếu như ngươi muốn giải khai lời nguyền về huyết mạch trên người ngươi, vậy phải cho ta thấy thái độ của ngươi. Nếu ngươi quá khiêm tốn thì không được, nếu cuồng ngạo quá mức lại càng không được. Ngươi mới gần mười tuổi, chuyện cần học hỏi vẫn còn rất nhiều, đừng ỷ lại vào chuyện mình được kế thừa huyết mạch. Ngươi được thêm một phần căn cơ thiên phú, hẳn cũng phải biết rõ, đây là căn bản ngươi nhờ vào người khác mà có, nếu không có nó, ngươi không là gì cả.

Nói tới đây, lão nhân áo xám xoay chuyển ảnh mắt, nhìn sang năm người Lãnh Phá:

- Quả thật chưa từng gặp qua, trận thế của Lãnh gia các ngươi lớn thật, ba tên tam kiếp Kiếm Hoàng liên thủ đối phó Thiếu Môn chủ Sinh Tử môn ta. Chẳng hay đắc tội với các ngươi ở chỗ nào, có thể nói cho lão phu nghe không?

Dường như có chỗ dựa, cho nên vẻ mặt Lãnh Phá không hề tỏ ra sợ hãi:

- Không phải là Lãnh gia ta vô cớ ra tay, mà dường như quý Thiếu Môn chủ có phần quá đáng. Phải biết rằng nơi này là Tử Viêm tông ta, không phải là Sinh Tử môn các người, chẳng lẽ quý Thiếu Môn chủ tới đây, chúng ta phải đưa đầu chịu trói hay sao? Không cần nói nữa. Sinh Tử môn các người muốn chiếm đoạt. Lãnh gia ta sẽ huyết chiến tới cùng, tuyệt đối sẽ không khuất phục.

-Nói thật dễ nghe...

Lão nhân không nổi giận, ngược lại trong mắt có ý cười, nhưng ý cười này vừa toát ra khiến cho không gian xung quanh lập tức ngưng kết bông tuyết to như lông ngỗng. Những bông tuyết này cũng kỳ dị vô cùng, vừa rơi xuống đất; lập tức khiến cho mặt đất đóng một tầng băng bỏng.

- Trên đời có câu, không có lòng trung thành tuyệt đối chỉ là lợi ích chưa đủ để phản bội mà thôi.

Lão nhân cười lạnh:

- Đối với Lãnh gia ngươi, không phải là sợ hay không sợ, mà là Sinh Tử môn ta vẫn chưa đưa ra đủ mười phần thành ý. Lãnh gia chủ, chẳng hay lão phu nói có đúng không?

Sắc mặt Lãnh Phá tỏ ra căng thẳng, muốn lui về phía sau một bước để hòa giải uy áp vô hình của lão nhân, nhưng vẫn cổ gắng chịu đựng, mồ hôi trên trán rịn ra, chảy xuống thành dòng.

- Bất kể thế nào. Lãnh gia ta cũng không sợ hãi. Lão đừng tưởng Sinh Tử môn có thể tung hoành giới Bạch Linh. Tử Viêm tông ta cũng có Tông sư Kiếm Phách!

- Sao?

Ánh mắt lão nhân thoáng động, lập tức quét nhìn vào hai góc tối trong đại viện Lãnh gia:

- Ngươi muốn nói là hai người bọn họ ư?

Trên chín tầng trời, mây mù đang hội tụ nháy mắt bị đánh tan, một cỗ thế thiên địa hùng mạnh đè ép xuống. Thế thiên địa vô hình theo kiếm chỉ của lão nhân điểm ra, bắn nhanh tới hai góc tối kia.

Chỉ trong thoáng chốc, một tiếng kêu rất nhỏ vang lên, bụi đất tung bay. ở hai góc tối cộng lại là mười dặm, tự dưng sụp xuống thành một khe nứt sâu chừng một dặm, dung nham Địa Hỏa màu đỏ sẫm chuẩn bị phun trảo.

- Bùng...

Trên chín tầng trời, hai phần thế thiên địa giáng xuống, dung nham Địa Hỏa vừa phun lên nửa chừng lập tức bị trấn áp xuống trở lại, không còn hoạt động.

- Sao hả, rốt cục chịu xuất hiện rồi sao?

Lão nhân phất tay áo, nhìn hai bóng người màu vàng đen khẽ cười nói.