Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 270: Thiên Phong nhập thể (Thượng)

Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện

- Sư phụ! Nhanh theo đệ tử lao ra. - Trong quả cầu kiếm khí, Lục Thanh hét lớn.

Huyền Thanh sửng sốt, lập tức liếc mắt nhìn Lục Thanh, thân thể hóa thành một luồng sáng mà lao tới bên người hắn.

- Không được lỗ mãng. Còn không tản Kiếm Nguyên đi?

Huy kiếm đánh bay mười đạo Thiên Phong sát linh, Huyền Thanh lại trầm giọng nói tiếp với Lục Thanh.

- Sư phụ! Người cứ tin tưởng đồ nhi một lần. - Lục Thanh thấp giọng nói, đồng thời trên người tản ra sự dao động của Kiếm Nguyên rất mạnh. Phong Lôi kiếm khí bá đạo phát ra liên tục bổ song cho Đại Nhật Phong Lôi.

Không kịp suy nghĩ, cảm thụ cơ thể của Lục Thanh không hề tiêu hao một chút Kiếm Nguyên, Huyền Thanh nhanh chóng quát:

- Đệ tử Tử Hà tông bám theo.

Trong hư không, ba người Lạc Tâm Vũ kéo theo ba người khác lao về phía Lục Thanh. Lôi khí quá mạnh hội tụ, tràn ngập khắp nơi chấn nhiếp Thiên Phong sát linh. Do có được linh trí nên mặc dù sự sợ hãi của Thiên Phong sát linh đối với Lôi khí không mạnh nhưng cũng không dám trêu chọc.

"Kíu..."

Trong không trung chợt vang lên tiếng hót tức giận. Kim Dương thần điểu cao chừng trăm trượng chợt tỏa ra linh lực hừng hực. Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, Kim Dương thần điểu chợt thu nhỏ lại, trong chốc lát liền hóa thành một con chim nhỏ, đậu lên vai Lục Thanh.

Lúc này mới có thể nhìn thấy Thiên Phong sát linh đã tạo ra một vết thương dài trên người Kim Dương thần điểu. Cho dù lúc này nó thu nhỏ lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết thương đó kéo dài trên lưng.

- Tiểu tử được lắm. Rất có phong thái của hắn lúc đó... - Kim Dương thần điểu khen ngợi không hề giấu diếm. Nhưng lập tức nó có chút ngạc nhiên:

- Tại sao mà Kiếm Nguyên trên người tiểu tử ngươi lại có nhiều như vậy? Chuyện này rất nghiêm trọng đấy.

Vừa nói, Kim Dương thần điểu vừa đau lòng nhìn vết thương trên lưng:

- Mấy con kiến hôi láo toét. Nếu như không phải nơi đây ngăn cản linh lực, phía trước lại còn không biết có nguy cơ gì ẩn nấp thì ta đã cho một đạo linh chú phá hủy Thiên Phong cốc này rồi. Mấy con linh vật đó ta không thể phát hiện được chúng.

Thân hình thu nhỏ của Kim Dương thần điểu làm cho sự uy nghiêm trước đó cũng tiêu tán. Lúc này, người ta chỉ cảm thấy nó thêm thân cận.

Lục Thanh không trả lời vào lúc này chỉ dốc hết sức duy trì quả cầu kiếm khí. Những tia tử điện trên quả cầu khiến cho bất cứ Thiên Phong sát linh nào chạm phải nó liền biến thành khói xanh.

Thiên Phong sát linh ngoài tốc độ nhanh, lực lượng mạnh ra cũng không có gì khác, chỉ tương đương với uy lực kiếm khí của Kiếm Sư đại thiên vị. Tuy nhiên, trong Thiên Phong cốc số lượng của chúng quá nhiều.

Thoáng cái, chín người Lạc Tâm vũ cũng hạ xuống trước mặt Lục Thanh. Nhìn Lục Thanh đang dốc hết sức, cả chín người có chút sững sờ. Nhưng vào lúc này cũng không phải là lúc để hỏi nên. Chín người giơ kiếm ngang ngực, kiếm khí tỏa ra lao theo Lục Thanh về phía cửa ra.

Về phần nhân mã của sáu tông khác cũng phát hiện ra Lục Thanh đang phá vây. Đệ tử bốn tông Nhân đạo không có lý do gì nên cũng không thể mất mặt mà đi tìm sự che chở. Nhưng Thanh Ngọc tông thì khác, gần như chẳng hề suy nghĩ, Tần Vô Song và Thanh Ngọc tam lão nhanh chóng dẫn bảy tên đệ tử lao theo đội ngũ của Từ Hà tông.

Còn Phù Vân tông cũng không kém hơn Lục Thanh bao nhiêu. Thậm chí sự thong dong của họ còn tốt hơn nhiều. Vào lúc này, Ninh Hoàn Chân tỏa ra Cương Phong kiếm khí dày đặc, bức Thiên Phong sát linh tránh sang một bên. Sáu gã đệ tử Phù Vân tông bám sát theo sau lao đi không hề kém hơn tốc độ của Tử Hà tông.

Lão nhân mặt đỏ mắng thầm một tiếng. Kiếm giả Nhân đạo bọn họ vốn không tôn trọng Thiên đạo nên tu luyện kiếm khí có thuộc tính không hề có liên quan tới năng lượng cơ bản của trời đất. Đặc biệt là hơi thở kiếm khí của Ngũ Độc tông hắn lại càng là đối tượng công kích của Thiên Phong sát linh.

Không thể kéo dài như vậy được, lão nhân mặt đỏ cắn răng, rống to một tiếng:

- Đệ tử Ngũ Độc tông theo ta.

Vừa dứt lời, toàn thân lão nhân mặt đỏ tỏa ra Kiếm Cương bốc cháy giống như ngọn lửa. Kiếm Cương nhìn thì giống với Kiếm Cương hệ hỏa nhưng lại không hề có một chút khí hệ Hỏa trong đó. Xung quanh nó chỉ có toàn một làn khói màu đỏ, gần như trong tích tắc liền bao phủ lão nhân vào bên trong.

Làn khí cuồn cuộn giống như một đám mây hồng, nhìn kỹ chẳng khác gì một ngọn lửa đang rừng rực cháy trong lò, phát ra những tiếng động quái dị.

"Ộp...."

"Ộp...."

Những tiếng ếch kêu vang lên như tiếng sấm trong Thiên Phong cốc khiến cho Thiên Phong sát linh kêu lên đau đớn.

Khí thế mạnh mẽ tỏa ra, cùng với màu đỏ tăng mạnh nhanh chóng đạt tới độ cao bảy mươi trượng. Hơi thở toàn khí độc tàn phá khiến cho Thiên Phong sát linh tới gần liền biến thành khói đen.

"Ộp...."

Lại một tiếng ếch kêu vang lên, nhanh chóng làm cho khói đen xung quanh tản mát.

Liếc mắt nhìn sang, Lục Thanh âm thầm líu lưỡi. "Đúng là một con cóc lớn".

Kiếm Cương ngưng tụ thành một con cóc màu hồng, tỏa ra uy thế có thể nuốt chửng trời đất. Cái miệng khổng lồ của nó mở ra cùng với hai con ngươi màu đỏ của nó chuyển động tản ra sát khí đáng sợ. Thiên Phong sát linh chỉ cần tới gần nó nếu không dính phải khí độc bốc lên thì cũng bị Kiếm Cương chặt đứt.

- Nhìn cái gì? Còn không mau đi theo ta? - Lão nhân mặt đỏ nổi giận nói. Cái miệng con ếch há rộng kêu lên một tiếng rồi dẫn đám đệ tử Ngũ Độc tông chạy đi.

Theo cách của lão nhân mặt đỏ, ba tông khác cũng chấp nhận hy sinh Kiếm Nguyên của một vị đại sư cảnh giới Kiếm Hồn che chở cho đám đệ tử chạy ra ngoài. Cách làm của họ khiến cho Thiên Phong sát linh không có cách nào khác chỉ đành trơ mắt nhìn địch nhân chạy ra khỏi phạm vi lĩnh vực của chúng.

"Phù..."

Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

Vào lúc này, đám người Lục Thanh đứng giữa một cái hành lang bằng đá. Trong hành lang không hề có bất cứ thứ gì khác ngoài cái mà họ đang rất cần là nguyên khí của trời đất. Không có người nào nói chuyện, tất cả đều ngồi xuống hồi phục lại Kiếm Nguyên đã mất.

Đám đại sư của bốn tông môn Nhân đạo cũng lấy đan dược ra mà nuốt. Có thể có được chỗ hồi phục khiến cho bọn họ thở phào. Thực ra, do không biết ở đây có một chỗ như thế này, nếu không bọn họ cũng chẳng lựa chọn như trước.

Bây giờ nhìn lại, đệ tử của bảy tông đều có một số người bị thương. Trong đó có một gã Thanh Ngọc tông và hai gã đệ tử của bốn tông Nhân đạo bị thất lạc trong Thiên Phong cốc. Nhưng lúc này cũng không thể quay lại mà tìm họ. Tất cả đều biết lúc này cho dù có đi tìm thì nhặt được thi thể cũng là tốt lắm rồi.

Một lúc sau, bên Tử Hà tông...

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Thanh. Tất cả mọi người đều không thể tin được ra sau khi ra khỏi Thiên Phong cốc, Kiếm Nguyên dao động trong người Lục Thanh vẫn hùng hậu như cũ, không hề có dấu hiệu bị tiêu hao.

Đặc biệt là năm người Huyền Thanh, ánh mắt họ nhìn Lục Thanh có sự thay đổi lớn. Tất nhiên, ngoại trừ sự nghi hoặc ra trong đó còn có một sự vui mừng.

Tất cả mọi người đều đợi Lục Thanh mở miệng. Đưa mắt nhìn mọi người, Lục Thanh mở miệng nói:

- Tông chủ, sư phụ và ba vị sư thúc cũng đều biết năm đó ta bị rơi vào chỗ nào?

Năm người Lạc Thiên Phong gật đầu, yên lặng lắng nghe.

- Thứ mà ta hấp thu được khi đó có một số lượng quá lớn. Ngoại trừ việc nó vẫn rèn luyện thân thể ta ra, còn có rất nhiều lưu lại trong cơ thể. Hơn nữa, dưới sự rèn luyện của chúng, ta như có được một chút năng lực đặc biệt.

Lạc Thiên Phong biến sắc, giơ tay phát ra Tử Dương chân hỏa, hình thành một vòng tròn bao phủ mọi người vào bên trong, tránh cho những người xung quanh nghe thấy.

- Năng lực gì? - Năm người Lạc Thiên Phong trở nên ngưng trọng. Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Lục Thanh trở nên kinh ngạc.

- Thân thể của ta, ngoại trừ việc kiếm khí khó làm cho bị thương ra, còn có được năng lực chứa đựng nguyên khí trong thiên địa, không để lãng phí.

- Cái gì? - Cho dù Lạc Thiên Phong có cảnh giới Kiếm Hồn cũng không giữ được bình tĩnh.

Bốn người Huyền Thanh lại càng giật mình. Bọn họ đều biết điều này có ý nghĩa gì. Thần thông! Thân thể của Lục Thanh không ngờ lại xuất hiện thần thông.

Thân thể có thể chứa đựng được nguyên khí của trời đất không hề lãng phí cho dù trong chiến đấu hay tu luyện cũng đều có điểm rất tốt. Mặc dù bảy người khác không hiểu hết bằng Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết nhưng cũng hiểu được lời nói của Lục Thanh.

"Chẳng trách được!"

Ánh mắt Lạc Tâm Vũ nhìn Lục Thanh nhất thời thay đổi, nói:

- Lúc luận kiếm ta vẫn cảm nhận được Kiếm Nguyên trong người ngươi vô cùng vô tận, cứ nghĩ do ngươi ngậm đan dược, không ngờ rằng ngươi có được thần thông như thế. Lạc mỗ thua không oán.

Dừng lại một chút, Lạc Thiên Phong liếc mắt nhìn chín người Lạc Tâm Vũ, trầm giọng nói:

- Việc này không thể tiết lộ cho người ngoài biết.

- Tuân theo lời dậy của tông chủ. - Thực ra cho dù Lạc Thiên Phong không nói thì với việc Lục Thanh cứu họ hôm nay, để lộ thần thông của bản thân, bọn họ cũng không hề tiết lộ.

Bên kia, Ninh Hoàn Chân cũng bị tông môn tra hỏi. Cũng nhờ Ninh Hoàn Chân có được thân thể Thiên Phong, trời sinh có mối liên hệ với Cương Phong. Vào lúc này, Hàn Kiến Tâm hỏi về sự cảm nhận của hắn, Ninh Hoàn Chân thú nhận lúc đó thậm chí còn vận chuyển Kiếm Nguyên công hấp thu mấy đạo Thiên Phong sát linh. Vào lúc này, trên người Ninh Hoàn Chân tỏa ra những tia sáng màu trắng, khí Cương Phong tràn ra ngoài thân thể tạo thành một vòng bảo hộ.