Tiếng quát của Diệp lão giống như tiếng chuông vang dội trong Thức Hải của Lục Thanh. Không hề do dự, Lục Thanh vận chuyển Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Những tia kình khí nhất thời phun ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể hắn, khiến cho trong lòng sông xuất hiện vô số những dòng chảy ngầm.
Sự mạnh mẽ của thân thể tương đương với một thanh kiếm bát phẩm đã được thể hiện. Bên ngoài thân thể của Lục Thanh tự hình thành một tầng kiếm khí với vô số những tia khí. Những tia khí vô hình mặc dù mỏng manh nhưng lại vô cùng cứng cỏi. Dưới sức ép mấy ngàn cân của dòng nước cũng không thể làm chúng bị tan biến.
Cho đến lúc này, Luyện Tâm kiếm mới thở phào. Hơi lạnh đối với thân thể sau giây lát liền thích ứng, không còn có gì đáng ngại. Chỉ có điều, áp lực của dòng sông đối với lục phủ ngũ tạng khiến cho Lục Thanh cảm thấy đau đầu.
"Thu toàn bộ những tia khí vào trong da thịt." Âm thanh của Diệp lão lại vang lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Lục Thanh sửng sốt, nhưng hiểu ra ngay. Có sự bảo vệ của những tia khí, hắn làm sao có thể dựa vào áp lực cảu dòng nước để rèn luyện thân thể. Vừa thu hồi những tia khí, nhất thời, áp lực của dòng nước lại ép lên thân thể.
"Đừng có đứng đó mà ngủ gật. Mau rút kiếm."
Vào lúc này, Diệp lão thể hiện rõ ràng của một vị sư phụ nghiêm minh, không ngừng đốc thúc trong đầu Lục Thanh.
Luyện Tâm kiếm vừa được rút ra liền tỏa những tia khí màu xanh từ trên thân kiếm. Ánh sáng xanh hội tụ trên thân kiếm như biến thành một con giao long oai nghiêm. Đồng thời, lúc này, từ thân kiếm còn có cả khí Phong Lôi màu xanh tím xuất hiện. Toàn thể thanh Luyện Tâm kiếm hiện lên một sự uy nghiêm, bá đạo.
Nhưng lúc này, nắm Luyện Tâm kiếm trong tay, Lục Thanh lại không còn có cảm giác thoải mái như trước. Dưới áp lực của dòng nước, thanh Luyện Tâm kiếm vốn khoảng chừng hai trăm cận chẳng khác nào hai ngàn cân. Hơn nữa, những dòng chảy ngầm dưới lòng sông thi thoảng lại ập đến, đập vào thân Luyện Tâm kiếm khiến cho bản thân Lục Thanh cho dù có sức mạnh tương đương với mấy ngàn cân cũng cảm giác khó khăn. Thân thể hắn nghiên ngả theo thanh Luyện Tâm kiếm. ngay cả muốn đứng thẳng cũng khó.
Nhưng để rèn luyện thân thể, Lục Thanh không thể sự dụng một chút Kiếm Nguyên, chỉ dự vào sức mạnh của cơ bắp. Mà Lục Thanh lại không thể giống như Kiếm Nguyên để có thể qua thân thể điều khiển cánh tay.
Vô số bùn đất bị khuấy lên. Không thể không thừa nhận, dòng chảy ngầm ở dưới lòng sông lúc nào cũng có. Lục Thanh chỉ dựa vào kinh nghiệm và phản ứng đối với những dòng chảy ngầm dưới Minh Nguyệt đầm mà áp dụng với những dòng chảy dưới lòng sông có thể nói là khác một trời một vực.
Dòng chảy ngầm ở đây có lực rất mạnh. Thậm chí, mỗi một dòng chảy ngầm còn có ít nhất hai đạo lực ngầm đánh tới. Khiến cho Lục Thanh dù có cảnh giới kiếm pháp đạt tới Tự Hóa Khinh Trọng nhưng trong hoàn cảnh lạ lẫm ngày cũng bị hạn chế rất nhiều.
Tập trung tinh thần khắp toàn thân, rồi vận khởi Luyện Hồn quyết. Thần thức mạnh mẽ liền tỏa tới từng tấc thịt. Đồng thời, toàn thân Lục Thanh chìm vào trong sự lưu chuyển của tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Từ thần thức, hắn có thể cảm nhận được một tia khí rung chuyển trong da thịt, lại bỏ tạp chất. Ngay cả bộ xương màu xanh tím của hắn cũng đồng dàng tỏa ra những tia khí ôn hòa, xuyên tới tận xung quanh lục phủ ngũ tạng.
Lục Thanh huy động Luyện Tâm kiếm khiến cho trong dòng sông phát ra những tiến động yếu ớt. Dòng chảy ngầm đánh tới thân Luyện Tâm kiếm bị Lục Thanh tập trung, dẫn dắt đánh lên trên tảng đá ngầm.
" Vù… vù…"
Từng con sóng ngầm tản ra, nhưng dưới áp lực của dòng nước lại biến mất.
Sau lần đầu tiên, nhưng lần tiếp theo cũng trở nên dễ dàng hơn. Lúc này, Lục Thanh có cảm giác bản thân trở lại Minh Nguyệt đầm, khua thanh Luyện tâm kiếm không lồ mà háo giải từng dòng nước ngầm.
Chỉ trong chốc lát, Lục Thanh đã thích ứng được với làn nước sâu dưới đáy sông. Tốc độ chiêu kiếm cũng tăng nhanh hơn rất nhiều. Bước chân của Lục Thanh khiến cho áp lực xung quanh ép lên da thịt của hắn theo một tiết tấu.
Thân thể hắn từ từ có cảm giác tê dại, giống như có nhiều sợi tóc nhỏ đang nhúc nhích trong da thịt. Chẳng hề có chút đau đớn, nhưng cái ngứa quả thực là khó chịu.
"Giữ chặt tinh thần. Không được ngừng lại." Nhận thấy khuôn mặt bối rối của Lục Thanh, Diệp lão quát lớn.
Mặc dù biết Diệp lão muốn tốt cho mình, nhưng Lục Thanh thà bị thần kiếm chém cho vài cái cũng không muốn chịu cái ngứa như thế này.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lục Thanh vẫn nghe theo lời Diệp Lão. Để mặc cho da thịt như đang nhúc nhích, động tác trên tay hắn vẫn không chậm đi chút nào.
Dưới đáy sông, lớp bùn tích tụ nhiều năm liền bốc lên. Dười sự khua động của Luyện Tâm kiếm, sức lực mấy ngàn cân khuấy động đáy sông. Vô số dòng khí bị Lục Thanh dẫn dắt, bắn ngược trở lại. Sau đó, kiếm pháp của Lục Thanh cũng thích ứng với cảnh giới Cử trọng nhược khinh. Mỗi một kiếm đánh xuống như gió xuân nổi lên, xét qua sát những dòng nước ngầm. Hết lần này tới lần khác khiến cho dòng nước ngầm thay đổi phương hướng.
Cho tới khi mặt trời xuống núi, Lục Thanh liền đi lên bờ, nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, hắn lại chìm xuống đáy sông để luyện kiếm. Đi xuống mấy lần, Lục Thanh có thể thấy rất nhiều linh thú hệ Thủy. Mà đám linh thú đó đều sinh sống ở sâu dưới đáy sông. Chúng đối với Lục Thanh chỉ có một sự tò mò chứ không có động tác nào khác.
Dù sao thì linh thú cũng do trời sinh ra, hấp thu linh khí trong trời đất không phải là cái loại khát máu. Chỉ có Địa Huyệt Ma Chu là loại linh thú khác biệt. Hơn hai vạn năm qua, cơ bản chúng đã bị con người loại bỏ khỏi hàng ngũ linh thú.
Cứ như vậy hơn một tháng, những cơn ngứa trên người Lục Thanh từ từ thay thế bằng một làn hơi ấm. Dòng khí ấm áp đó do những tia khí tinh khiết tạo thành, bên trong lại còn có cả Tử Hoàng Kiếm Thân kinh tu luyện dung nhập với Phong Lôi Kiếm khí rồi đưa vào trong da thịt. Thậm chí chỉ cần một ý niệm xuất hiện, Lục Thanh cũng có thể làm cho chúng hưng phấn mà chui ra.
Trong đó, được lợi nhiều nhất chính là lục phủ ngũ tạng. Bây giờ, trong mỗi một bộ phận của nội tạng cũng đều tỏa ra những tia khí sắc bén, bên trên lưu động một vầng ánh sáng màu xanh tím. Thậm chí, Lục Thanh còn cảm thấy, mức độ cứng rắn của chúng có thể sánh ngang với thanh kiếm tam phẩm.
Dưới đáy sông, Lục Thanh đứng vững như một hòn núi, bước chân lún sâu dưới đáy sông. Luyện Tâm kiếm hoặc đấm thẳng, vung lên, chém xuống. Có khi rung rung rất dài khiến cho vô số dòng chảy ngầm lướt qua đều bị phá hủy. Xung quanh người Lục Thanh sinh ra một con sóng, khiến cho đáy sông xuất hiện đầy bọt nước.
Một lúc lâu sau, Lục Thanh thu kiếm mà đứng. Trên tấm thân trần của hắn có thể thấy được những tia khí như đang chảy trên làn da, chẳng khác nào một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ toát ra khí thế uy nghiêm.
"Tốt lắm." Diệp lão mở miệng nói:
Thân thể tương đương với thanh kiếm bát phẩm coi như ngươi đã củng cố. Hơn nữa, không ngờ hơi lạnh ở đáy sông lại cao đến vậy. Được hơi lạnh trợ giúp, bây giờ, coi như ngươi chính thức đạt tới bát phẩm đỉnh phong.
Cúi đầu nhìn xuống cơ thể, Lục Thanh mỉm cười. Diệp lão nói đúng, ngoại trừ áp lực khổng lồ nơi đáy sông, hơi lạnh trầm xuống bao nhiêu năm, cho dù dùng để hạ nhiệt thanh thần kiếm Thanh Phàm cũng thừa đủ.
Khí lạnh vô tận xâm nhập vào người hắn trong một tháng, nên ở một mức đột nhất định đã dung hợp với thân thể tương đương với thanh kiếm bát phẩm của hắn vốn ẩn chứa Phong Lôi khí chí dương chí cương. Khiến cho hắn bây giờ có được một thân thể tương đương với mộ thanh kiếm bát phẩm hoàn mỹ.
Lục Thanh không nhịn được hú lên một tiếng thất dài. Phong Lôi kiếm chủng bị trói buộc một tháng liền phun ra Kiếm Nguyên cuồn cuộn. Ngay cả tiên thiên Phong Lôi châu lơ lửng trên Kiếm Nguyên vào lúc này, cũng tỏa ra một tia sáng, rồi xuất ra một vầng sáng màu xanh tím tính khiết.
Tiếng hú cuồn cuộn giống như tiếng sấm, kéo theo khí Lôi tỏa ra xung quanh. Nhất thời, dưới đáy sông tối om xuất hiện đầy âm thanh của tiếng sét.
"Ầm…Ầm…"
Toàn bộ đá sông như chấn động. Vô số linh thú nghe thấy tiếng sét như vậy, đều sợ kinh hồn bạt vía. Dặc biệt xung quanh Lục Thanh có hai con Huyền Quy tam giai vẫn ngủ say dưới đáy sông. Chúng cứ tưởng cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại khí Lôi kinh khủng như vậy. Nhưng không ngờ sau mấy trăm năm, khí Lôi lại một lần nữa xuất hiện trước mặt chúng, thậm chí còn ở ngay trên đỉnh đầu.
Graoooooooooooo…
Hai âm thanh giống như tiếng rồng gầm cùng với tiếng rắn kêu vang lên dưới chân Lục Thanh. Bùn đất dưới đáy sông bốc lên, rồi hóa thành một màu đen.
Lục Thanh thôi hú, cảm thấy sửng sốt. bàn chân hắn dậm mạnh lên tảng đá ngầm, rồi vọt lên hơn mười trượng.
"Ầm…"
Hai tiếng động vang lên dưới đáy sông. Tảng đá ngầm mà Lục Thanh vẫn đứng chợt rung động rồi nứt thành hai nửa. Hai cái bóng to chừng mười trượng chợt xuất hiện dưới chân Lục Thanh.
Thần thức của Lục Thanh nhanh chóng tỏa ra ngoài cơ thể xem xét hai con quái vật.
"Huyền Quy tam giai linh thú hệ Thủy ?." Lục Thanh cảm thấy ngơ ngác. Thể hình hai con Huyền Qui quá lớn. Căn cứ vào những gì mà hắn xem trong một số Linh Thú phổ cũng biết, Huyền Quy là một trong số linh thú trường thọ. Thậm chí tuổi thọ của nó có thể sánh được với linh thú tứ giai. Căn cứ vào những điều ghi chép thì Huyền Quy lớn nhất cũng khoảng chừng bảy, tám trượng. Nhưng vào lúc này, kích thước của hai con Huyền Quy thực sự khó tưởng tượng nổi.
Trong khoảng khắc hai con Huyền quy phá vỡ tảng đá ngầm, Lục Thanh chợt cảm thấy một thứ hơi thở thân cận. Cảm giác đó tới từ nơi hai con Huyền quy ngủ say. Từ một khía cạnh nào đó, hắn cảm nhận được một làn khí sinh mệnh.
Graooooooooooooooooo…
Hai tiếng gầm phẫn nộ vang lên, sự chú ý của hai con Huyền Quy tập trung về phía Lục Thanh. Một thứ lực lượng lạnh lẽo trong nháy mắt hội tụ. Rồi dưới ánh mắt ngưng trong của Lục Thanh, mấy ngàn đạo băng tuyết màu trắng xuyên qua dòng chảy, mà bắn về phía hắn.