Đứng tại chỗ, ánh mắt đám người Mộc Kiếm Nghiêm có chút dại ra nhìn lên không trung. Tâm thần Mộc Phong rung động mãnh liệt, có chút không thể tin được nhìn về phía xa xa. Tiếng rống giận vừa nãy thật giống như tiếng rống của hung ma thời xa xưa bị phong ấn. Khí tức hung lệ cách vài dặm xa mà vẫn cảm thấy mãnh liệt dị thường.
"Người đó là ai?" Giọng nói của Mộc Phong không giấu được sự kinh hãi. - "Như thế nào lại có thanh thế to lớn như thế!"
Ánh mắt Lục Thanh cũng trở nên ngưng trọng lên. Bởi vì, khí thế kia đang đến gần rất nhanh. Trên không trung cách bảy tám dặm, một bóng người tản ra Kiếm Khí rất nhanh xuất hiện ở trong mắt hắn.
"Kiếm Chủ!" Mộc Phong không thể ức chế được hô lên một tiếng kinh ngạc. Mà đám người Mộc Kiếm Nghiêm cũng mơ hồ thấy được ở trên bầu trời có một bóng người đang ngự không bay tới. Trên mặt nhất thời đều lộ ra vẻ sầu thảm, bởi vì bên trong cỗ hung lệ khí kia rõ ràng mang theo sát ý.
Nhưng lập tức, ánh mắt bọn họ lại đồng loạt nhìn về phía Lục Thanh. Giờ phút này, bọn họ cũng chỉ biết dựa vào Lục Thanh. Kiếm Chủ muốn giết người, bọn họ đều là kiếm giả tu vi thấp kém, cao nhất chỉ có Mộc Phong mới đạt tới cảnh giới Kiếm Khách, thực lực như vậy chỉ có thể bị giết mà thôi.
"Vân. . . . . . Thanh!" Mộc Kiếm Nghiêm có chút chần chờ nói, trong ánh mắt có chút cảm kích. Nhưng đồng thời Lục Thanh cũng phát hiện, bên trong còn có thần sắc kính sợ. Chỉ trong thời gian ngắn, Mộc Kiếm Nghiêm cùng hắn nói chuyện đã không còn tùy ý thoải mái như trước nữa. Mà những người khác, thậm chí cả Mộc Phong giờ phút này, đều là dùng ánh mắt có chút kính sợ mà nhìn hắn.
Trong lòng thở dài một hơi, Lục Thanh cũng không có phản ứng gì. Hắn đã sớm đoán được kết quả như vậy, nhưng tình huống đó hắn không thể không ra tay. Nếu không chỉ sợ bọn họ giờ phút này đều ở trong bụng năm con ma chu.
"Lục hộ pháp ——" giờ phút này tình thế nguy cấp, Mộc Phong cũng không do dự nữa, thi lễ với Lục Thanh nói.
Hơi hơi sửng sốt, Lục Thanh liền biết Mộc Phong đã nhìn ra thân phận của hắn, cũng không có để ý, chỉ trầm giọng nói: - "Các ngươi đi trước đi, nơi này đã có ta cản lại." Tuy nói như thế, nhưng Lục Thanh lại cảm thấy máu huyết trong cơ thể sôi lên, một cỗ chiến ý bừng bừng nổi lên. Nguồn truyện: Trà Truyện
Quay đầu nhìn lại Mộc Kiếm Nghiêm, Mộc Phong cuối cùng cắn răng một cái rồi nói: "Cái ân hôm nay của Lục hộ pháp, về sau nếu có chút việc cần, gia tộc họ Mộc của Thanh Hà thành sẽ dốc hết sức để giúp đỡ!"
"Đi!" Không có nhiều lời, Mộc Phong ôm lấy Mộc Kiếm Nghiêm. Mấy người nhanh chóng theo đường vòng chui vào bên trong rừng. Mà Lục Thanh phát hiện, trong thời khắc bỏ chạy, Mộc Kiếm Nghiêm quay đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc khó hiểu.
Tuy thấy Lục Thanh không có chú ý đến. Nhưng lúc đám người Mộc Phong bỏ chạy, cũng để lại tất cả bình da chứa máu huyết của Địa Huyệt Ma Chu, không ai mang đi cả. Điều đó khiến cho Lục Thanh đối với gia tộc họ Mộc sinh ra không ít hảo cảm.
Lúc này, sau khi đoàn người Mộc Phong bỏ chạy vào sâu trong rừng. Từ trên người Lục Thanh, chợt bộc phát ra ý chí chiến đấu chấn động trời đất. Chiến ý mạnh mẽ trong nháy mắt dẫn động khí Phong Lôi trong trời đất. Tử Điện màu tím rít lên, cùng với khí Tốn Phong hình thành một cơn lốc, tản ra bốn phía.
Lục Thanh bước về phía trước từng bước, khí Phong Lôi ở lòng bàn chân hiện lên. Thân hình Lục Thanh trong nháy mắt đã xuất hiện trên ngọn cây của một gốc đại thụ cao gần mười trượng. Yên lặng nhìn đạo kiếm quang trên bầu trời đang dần đến gần.
Mà rõ ràng, đối phương cũng cảm nhận được trên người Lục Thanh tràn ngập ý chí chiến đấu lập tức tốc độ cũng tăng lên mấy phần, khiến cho trong không khí vang lên tiếng rít gió rất mạnh.
Hưu ——
Lát sau, màn kiếm quang sặc sỡ cũng đã tới trước mặt Lục Thanh, cách chỗ hắn đứng khoảng mười trượng. Kiếm quang tán đi, rốt cục Lục Thanh cũng thấy rõ bộ dạng của người kia. Hắn không khỏi nhướng mày vì sự lôi thôi của người đó. Thậm chí nói lôi thôi còn phải cân nhắc, bởi cái mùi tanh hôi khiến Lục Thanh hơi có chút không quen phải cau cau cái mũi. Lại nhìn đến khuôn mặt tái xanh như xác chết của quái nhân, hai con ngươi tản ra ánh sáng, quả thực trông quỷ dị tới cực điểm.
Người này cũng không phải là người trong Thiên Đạo!
Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng. Kiếm giả Thiên Đạo, hấp thu chính là căn nguyên lực lượng của trời đất thành tựu thuộc tính Kiếm Khí, cho nên Kiếm Khí đường hoàng chính đại. Không hề có chút quỷ dị.
Cũng chỉ có kiếm giả Nhân Đạo, mới có hình dạng quái dị như vậy. Từ trên người quái nhân, Lục Thanh cảm nhận được một cỗ thuộc tính lực lượng kì quái có chút tanh hôi, thật giống như là kịch độc. Làm người ta khó có thể chịu được.
"Tiểu tử khốn kiếp! Là ngươi đã giết bảo bối của ta?" Thanh âm của quái nhân cũng rất khó nghe. Tiếng nói giống như là từ trong bụng phát, nghe rất mơ hồ. Tuy rằng là câu hỏi, nhưng hình như trong ngữ khí cũng sớm khẳng định kẻ đó chính là Lục Thanh.
Nhếch mép cười lạnh, Lục Thanh nói: "Chẳng lẽ các hạ không biết Địa Huyệt Ma Chu là một thứ nguy hiểm hay sao? Thế nhưng còn dám công khai nuôi dưỡng, còn để chúng tùy ý giết người!"
"Cạc cạc dát ——"
Quái nhân phát ra một tiếng cười quái dị, trong tiếng cười rõ ràng mang theo tức giận: "Tốt! Một tên tiểu tử mới ráo máu đầu! Ngươi cũng biết ngươi và ta có tu vi chênh lệch như thế nào, thế nhưng còn dám giáo huấn ta sao? Ngươi cho là mình hôm nay còn có thể đi được sao? Ta muốn xem, tiểu tử ngươi dựa vào cái gì mà dám nói với ta như vậy?"
Bàn tay hắn đặt lên eo lưng rồi kéo nhẹ. Trong ánh mắt kinh dị của Lục Thanh, một thanh nhuyễn kiếm màu sắc sặc sỡ ở bên hông hắn được rút ra. Từ trên thanh nhuyễn kiếm, Lục Thanh cảm nhận được một khí tức kì dị.
Xuy ——
Được quái nhân truyền Kiếm Nguyên vào, thanh nhuyễn kiếm nhất thời trở nên cứng rắn. Một đạo Kiếm Khí sặc sỡ năm màu ở mũi kiếm phun ra nuốt vào. Lục Thanh thấy rõ ràng, tại nơi Kiếm Khí đó đi qua, bầu không khí chung quanh liền dâng lên làn khói nhẹ nhàn nhạt. Rõ ràng trong Kiếm Khí có kịch độc, đến không khí cũng đều bị ăn mòn .
" Kiếm giả Nhân Đạo!" Lục Thanh trầm giọng nói.
Hừ lạnh một tiếng, quái nhân mở miệng nói: - "Tiểu tử ngươi thật ra có chút kiến thức, cũng khó trách có thể có khí thế cùng ý chí chiến đấu như vậy. Sợ là Kiếm Sư đại thiên vị bình thường đều không thể bì kịp ngươi. Có thể bóp chết một nhân vật như ngươi, bổn tọa rất cao hứng."
Lập tức, Lục Thanh cảm thấy một đạo thần thức rất mạnh tản ra. Đạo thần thức này so với hắn còn mạnh hơn một phần. Nói cách khác, quái nhân này có tu vi ít nhất cũng là Kiếm Chủ trung thiên vị.
Trong lòng vừa động, Lục Thanh liền điều động Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch trong cơ thể. Một tầng huyết quang hiện lên, ở dưới làn da Lục Thanh bày ra một tầng phòng ngự.
Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, quái nhân liền kêu thảm một tiếng. Thân hình trong không trung thối lui hơn mười trượng, hoảng sợ nhìn Lục Thanh. Đồng thời, khuôn mặt màu xanh nhợt chợt trở thành màu xanh thẫm, một dòng máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra.
"Đáng giận, ngươi là Kiếm Chủ của Sinh Tử Môn. Ngươi và ta đều là kiếm giả Nhân Đạo, không cừu không oán, vì sao phải làm ta khó xử!" Quái nhân vừa nói vừa không giấu được một sự e ngại.
Trong mắt hắn, hắn phát hiện được trên người Lục Thanh chỉ có tu vi là Kiếm Sư đỉnh phong. Nhưng vào lúc này Lục Thanh lại có được khí Huyết Sát mà chỉ có Kiếm Chủ của Sinh Tử Môn mới có thể ngưng kết được. Điều đó cũng đã nói lên, người trước mặt có tu vi cao hơn hắn, tối thiểu cũng là cảnh giới Kiếm Chủ trung thiên vị. Giờ phút này, tuy rằng trong lòng quái nhân rất phẫn nộ, nhưng cũng đã không dám đến gần Lục Thanh.
Không nói lúc này thần thức của hắn bị tổn thương. Cho dù lúc trước hắn không bị thương, lấy hiểu biết của hắn về thực lực của Kiếm Chủ trung thiên vị của Sinh Tử Môn tu luyện Huyết Sát Kiếm Khí, cũng cần hắn phải liên thủ cùng năm con ma chu mới có thể miễn cưỡng chiến đấu. Mà giờ phút này năm con ma chu dẫn đầu đã bị giết, hơn nữa thần thức của hắn lại bị thương, nếu có ý định động thủ đó là muốn chết.
Mà ở đối diện hắn, Lục Thanh cũng rất sửng sốt. Nhưng lập tức liền nghĩ thông suốt , lúc trước hắn cùng với người của Sinh Tử Môn chiến đấu, từng nghe người này nhắc tới Huyết Sát. Giờ phút này dường như quái nhân đã coi hắn thành một vị Kiếm Chủ của Sinh Tử Môn, sinh ra sự e ngại.
Nhưng đó cũng phù hợp với tâm ý của Lục Thanh. Hắn phát hiện quái nhân này có tu vi cao cường. Lục Thanh biết mình không địch lại được. Nếu cho thời gian hơn một tháng, hắn có thể dùng chỗ chôn cất thi thể của Kiếm Đế, lĩnh ngộ ra thức thứ mười tám của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm thì khẳng định có thể đánh trọng thương được quái nhân. Nhưng là giờ phút này, nhiều nhất hắn cũng chỉ chống đỡ một lát mà thôi.
Tinh thần thay đổi thật nhanh, Lục Thanh cười lạnh nói: "Không cừu không oán, vậy ngươi vì sao cho năm con Địa Huyệt Ma Chu tiến đến công kích ta?"
Quái nhân sửng sốt, lập tức cười khổ trong lòng. Cho dù ma chu có linh trí cao tới đâu, lại như thế nào có thể phát hiện một gã Kiếm Chủ ẩn tàng tu vi. Tổn thất như thế quả thực làm hắn đau lòng vô cùng. Nhưng là giờ phút này lại không dám động thủ.
Một lát sau, cảm nhận được chiến ý trên người Lục Thanh càng lúc càng thịnh. Quái nhân cuối cùng cắn chặt răng, hét lên một tiếng, cả người hóa làm một đạo kiếm quang sặc sỡ mà bay đi.
Ý chí chiến đấu trên người nháy mắt biến mất, Lục Thanh nhìn thấy thân ảnh quái nhân dần biến mất trong tầm mắt, khóe miệng nổi lên một nụ cười khó hiểu.
"Lục tiểu tử! Ngươi làm tốt lắm!" Tay phải Lục Thanh hơi hơi rung động một chút, lập tức thanh âm của Diệp lão ở trong đầu Lục Thanh vang lên.
"Diệp lão! Người đã tỉnh?" Hai mắt Lục Thanh sáng ngời, nói.
"Ừ! Là bị độc khí của Ngũ Độc Kiếm Khí làm tỉnh lại." Trong thanh âm của Diệp lão tràn ngập cảm khái. - "Vốn đang nghĩ vào thời điểm quan trọng giúp ngươi cản lại một kiếm. Không ngờ tới tên tiểu tử kia quanh năm ở dưới lòng đất, đến đầu óc cũng bị chôn theo, mới dọa như vậy đã bỏ chạy rồi."
"Chỉ là may mắn mà thôi, " Lục Thanh không hề có ý kể công. Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch, vốn chính là của Diệp lão.
Sau đó, Lục Thanh nghi hoặc nói: "Ngũ Độc Kiếm Khí này là loại Kiếm Khí gì?"
"Ngũ Độc Kiếm Khí." Diệp lão trầm ngâm một lát, mở miệng nói. - "Ngũ Độc Kiếm Khí, là một môn Kiếm Khí trong Nhân Đạo rất độc ác bá đạo. Nó do kiếm giả hấp thu năm loại độc khí quán chú lên kiếm khí mà thành. Năm loại độc khí đó rất nguy hiểm, nhưng lại khiến tu vi tăng lên rất nhanh. Giống người này có tu vi Kiếm Chủ trung thiên vị, trên Kiếm Khí có Ngũ Độc khí đã sắp ngưng tụ thành hình. Trừ phi đạt tới Kiếm Hồn cảnh, nếu không bị Ngũ Độc trên Kiếm Khí của hắn xâm thể, là chuyện rất rắc rối."